Đạo Quân

Chương 1406: Hạng người lừa đời lấy tiếng (2)




Bên phía Tử Kim động quả thật cũng biết nói lời giữ lời. Mông Sơn Minh rút quân khỏi Bột Hải châu, quân tập kết tản đi, tư thế tấn công được hóa giải.

Tử Kim động dừng tay, cục diện căng thẳng của nước Yến tất nhiên cũng được thả lỏng.

Căn cứ theo tình báo các phương, biết nguy cơ cứ như vậy mà trôi qua, Toàn Thái Phong đứng dưới mái hiên buông tờ tin tức trong tay xuống, ngước đầu nhìn bầu trời, khẽ thở dài.

Ông ta thật sự không nghĩ đến, ông ta vẫn luôn lo lắng Ngưu Hữu Đạo đang chơi chiêu gì. Sau khi đưa Huệ Thanh Bình đi rồi, bên phía nước Tống thật sự vẫn không yên lòng.

Nhưng sự thật đã chứng minh, Ngưu Hữu Đạo không có ý đồ nào khác. Làm ra động tĩnh lớn như vậy, thật ra cũng chỉ vì muốn cứu Huệ Thanh Bình mà thôi.

Kết quả này khiến cho Toàn Thái Phong không khỏi cảm khái, lại hơi thất thần. Ông ta lại là đại ca kết bái của Ngưu Hữu Đạo.

Trước kia, ông ta vốn cho rằng Ngưu Hữu Đạo không có tư cách kết bái với ông ta. Bây giờ bảo ông ta nghĩ như thế ông ta cũng không dám nghĩ.

Cho dù là Tử Kim động, thấy Ngưu Hữu Đạo cũng chỉ vì muốn cứu Huệ Thanh Bình mà thôi, người vừa được cứu, chuyện đến Thánh Cảnh cũng không hàm hồ nữa, Tử Kim động cũng thở phào nhẹ nhõm.

Thiên hạ không có bức tường nào mà gió không lọt qua được. Huống chi chuyện lớn như vậy, được biết trận chiến Yến Tống cũng chỉ vì phế hậu Huệ Thanh Bình mà nổi lên, ai nấy đều kinh ngạc, không khỏi cảm thấy hơi hoang đường, hoài nghi không biết bên trong có thâm ý gì hay không.

Thấy Ngưu Hữu Đạo giải cứu Huệ Thanh Bình thành công, nguy cơ hai nước cũng được hóa giải, các nước phát hiện mình đã nghĩ quá xa rồi, lại càng thêm kinh ngạc, bởi vì sự thật cũng chỉ có bấy nhiêu.

Về sau hơi xảy ra phong ba một chút. Sau khi Thiên Nữ giáo biết được tình huống, lập tức phái người đến Tử Kim động đòi người, thậm chí còn đưa ra một cái giá, đắt bao nhiêu cũng muốn đưa Huệ Thanh Bình trở lại tông môn. Tóm lại, bọn họ không thể để cho người phản bội sư môn tiêu dao khoái hoạt bên ngoài được.

Trước kia Huệ Thanh Bình là Hoàng hậu nước Tống, Thiên Nữ giáo hoàn toàn không thể đòi người. Khi Huệ Thanh Bình gặp rủi ro, bọn họ còn vỗ tay khen hay. Bà ta đã gặp xui xẻo rồi, tất nhiên cũng không cần phải trả giá đắt để đòi người về nữa. Ai ngờ, tên phản đồ này lại được Ngưu Hữu Đạo kéo ra khỏi bể khổ.

Vẫn là câu nói kia, không thể để phản đồ ung dung bên ngoài. Kết quả, đưa ra cái giá ba triệu kim tệ cũng không đem được Huệ Thanh Bình về.

Thật ra, đối với Tử Kim động cũng chẳng quan trọng gì. Dù bán đi rồi, Ngưu Hữu Đạo có lấy nhiều hơn cũng được, nhưng nếu Ngưu Hữu Đạo không đồng ý, chuyện này sẽ không dễ làm.

Để cứu Huệ Thanh Bình, Ngưu Hữu Đạo đã không tiếc làm ra động tĩnh lớn như vậy, Tử Kim động nào dám miễn cưỡng hắn.

Xe ngựa dừng lại ngoài cổng, Thiệu Bình Ba từ trong xe ngựa bước ra. Thiệu Tam Tỉnh bước xuống bậc thang nghênh đón: “Đại công tử.”

Thiệu Bình Ba cũng không lên tiếng, bước vào phủ, đến thẳng thư phòng, im lặng ngồi xuống.

Thiệu Tam Tỉnh nhìn ra được bộ ngực phập phồng của Thiệu Bình Ba, chứng tỏ tâm trạng không được tốt lắm. Dù sao, lão cũng đi theo y đã nhiều năm. Dâng lên chén trà nhỏ, lão hỏi dò: “Thái độ của bệ hạ như thế nào?”

Thiệu Bình Ba bình thản đáp: “Không cần lo lắng trêu vào chuyện đóng băng chiến sự lần nữa của Phiêu Miểu các, tất nhiên là nhẹ nhàng thở ra rồi.”

Thiệu Tam Tỉnh thở dài: “Thế lực của Ngưu Hữu Đạo đúng là càng lúc càng lớn, lại có thể khiến cho nước Tống ủy khúc cầu toàn.”

“Chỉ là hạng người lừa đời lấy tiếng thôi. Cái gì là tình nghĩa kết bái, ngươi tin không?” Thiệu Bình Ba khinh thường, chợt cười lạnh: “Nhưng cũng bại lộ khuyết điểm của hắn, chỉ quan tâm hư danh, bị hư danh làm cho mệt mỏi.”

Thiệu Tam Tỉnh im lặng cúi đầu. Có phải bị hư danh làm cho mệt mỏi hay không, lão không biết, nhưng lão biết tâm trạng của Đại công tử không tốt. Đại công tử đang phải gánh chịu tiếng xấu thí mẫu giết huynh, còn Ngưu Hữu Đạo thì lại bỏ mình cứu người. Bây giờ lại vì cứu đại tỷ kết bái mà làm ra động tĩnh như vậy, phong thanh như thế nào là có thể nghĩ...

Thiên Địa môn, bên trên tấm biển chính điện là ba chữ lớn mạnh mẽ, hữu lực.

Chưởng môn Thiên Địa môn Lệnh Hồ Thu đứng dưới mái hiên có tấm biển, nhìn về phía xa, chắp tay im lặng rất lâu.

Chuyện Ngưu Hữu Đạo cứu đại tỷ kết bái được lưu truyền sôi sùng sục trong giới tu hành. Ông ta không có khả năng không nghe thấy.

Phong thanh về Ngưu Hữu Đạo không ngoài hai loại. Một loại là khen hắn trọng tình trọng nghĩa, một loại mắng hắn lừa đời lấy tiếng. Nhưng đối với ông ta mà nói, Ngưu Hữu Đạo làm như vậy cũng không một chút ngoài ý muốn. Ông ta đã từng trải qua chuyện Ngưu Hữu Đạo lấy ơn báo oán. Chuyện này đối với ông ta mà nói, lại càng chứng minh cách làm người của Ngưu Hữu Đạo mà thôi.

“Tiên sinh.” Hồng Tụ chậm rãi bước vào, bẩm báo: “Người của kinh thành đến, mời ngài đến kinh thành một chuyến.”

“Kinh thành?” Lệnh Hồ Thu ngạc nhiên quay đầu lại: “Là ai?”

Hồng Tụ đáp: “Là một Thái giám, người trong cung, nói có người muốn gặp ngài.”

Lệnh Hồ Thu im lặng, chợt cười khổ: “Chuyện ta kết bái với hắn đã bị người đời quên lãng, xem ra bây giờ lại bị đào lại, sợ là không còn tự tại được nữa.”

Hồng Tụ cúi đầu. Đối với người kia, hai chị em nàng không còn oán hận, chỉ là tâm trạng vẫn rất phức tạp. Chuyện cũ ở Phù Phương viên nghĩ lại vẫn thấy kinh.

.........

“Sư huynh?” Từ trong viện bước ra, Đường Nghi nhìn thấy Ngụy Đa đứng ngoài cửa, hơi ngoài ý muốn, hỏi dò: “Có việc gì sao?”

Ngụy Đa nói: “Muốn tìm muội có chút việc.”

Đường Nghi im lặng, chợt đưa tay ra hiệu, hai người bước trên con đường nhỏ vào rừng.

Đi được một lát, thấy Ngụy Đa không lên tiếng, Đường Nghi chủ động hỏi: “Huynh muốn nói cái gì?”

Gương mặt Ngụy Đa hiện lên sự thống khổ: “Ta cũng không rõ. Ngay cả tỷ tỷ kết bái như Huệ Thanh Bình mà hắn còn có thể rộng lượng, tận tâm tận lực như vậy, vì sao hắn lại cứ canh cánh trong lòng về Thượng Thanh tông như thế?”

Sắc đẹp của Đường Nghi vẫn động lòng người như trước. Nàng im lặng, tất nhiên biết Ngụy Đa đang nói đến ai. Người kia vẫn cứ quanh quẩn trong lòng nàng mãi không ra. Dù sao cũng từng là vợ chồng mà.

Một lát sau, nàng lên tiếng: “Sư huynh, chuyện đã qua rồi. Thượng Thanh tông có thể đặt chân ở đây, xem như ân tình thiếu Đông Quách sư thúc, hắn đã trả xong. Hôm nay, hắn quyền cao chức trọng, thế lực khổng lồ, Thượng Thanh tông chúng ta chỉ là miếu nhỏ, không dung được hắn đâu. Chúng ta có muốn trèo cao cũng không được, suy nghĩ nhiều cũng chẳng có ý nghĩa. Về sau đừng nhắc lại chuyện này nữa, mọi chuyện đã qua hết rồi. Có hoàn cảnh ổn định, Thượng Thanh tông sẽ ngày càng tốt hơn.”

Ngụy Đa nói: “Nhưng hắn sắp đến Thánh Cảnh rồi.”

Chuyện đến Thánh Cảnh lịch luyện đã không thể nào né tránh. Các phương diện có liên quan đều phải đối mặt.

Ngưu Hữu Đạo dường như không chút hoang mang, còn nằm chợp mắt dưới tán cây, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Nhưng nếu mọi người biết chuyện mà hắn đang suy nghĩ, tất sẽ không ai dám tùy tiện quấy rầy.

Nhưng Vân Mặc Nhi vẫn quấy rầy hắn: “Đạo gia, người của Thiên Hỏa giáo đến.”

“Sao?” Ngưu Hữu Đạo mở mắt.

Vân Mặc Nhi đáp: “Thiên Hỏa giáo đến vì chuyện người đến Thánh Cảnh lịch luyện, bảo ngài nên làm tròn lời hứa.”

Ngưu Hữu Đạo ngồi dậy: “Không phải còn mấy ngày nữa sao? Gấp như vậy làm gì. Mời vào đi.”

Vân Mặc Nhi đáp: “Họ nói là xuất phát sớm một chút, tránh cho chuyện ngoài ý muốn xảy ra, làm chậm trễ thời gian. Bọn họ không chịu vào, nói chờ ngài ngoài tông môn, khi nào ngài ra thì xuất phát.”

“Cái gì là chậm trễ thời gian, sợ ta giở trò quỷ, bọn họ không có thời gian phản ứng thì có. Đám người này cũng thật là, đã lên danh sách rồi thì có gì phải sợ nữa.” Ngưu Hữu Đạo nằm trở lại, phất tay, bảo Vân Mặc Nhi lui ra, sau đó kêu lên: “Người đâu.”

Trần Quy Thạc rất nhanh xuất hiện, rơi xuống bên cạnh hắn, cung kính hỏi: “Đạo gia, có chuyện gì vậy?”