Đạo Quân

Chương 1404: Thả người




Trong hoàng cung nước Tấn, Thái Thúc Hùng và Thiệu Bình Ba đang dạo bước trao đổi ven hồ.

Đang yên đang lành, đột nhiên xuất hiện một việc như vậy, thật sự khiến hai người phải lo nghĩ.

Nước Tấn đang mưu đồ bí mật tấn công nước Vệ. Vốn sợ trêu đến mệnh lệnh đóng băng chiến sự của Phiêu Miểu các mà dừng lại, đợi người của các nước tham gia lịch luyện Thánh Cảnh xong rồi tính tiếp. Ai ngờ, cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng. Nước Yến lại trắng trợn giày vò, khiến bọn họ không muốn lo nghĩ cũng khó.

Một khi chiến sự bị đóng băng lần nữa, không biết việc xuất binh tấn công nước Vệ sẽ còn chờ đến lúc nào. Chuyện lịch luyện ở Thánh Cảnh cũng không đưa ra kỳ hạn gì cả.

Trong lúc thế lực các nước đang tập trung cao độ, cánh cửa thiên lao nước Tống cạch cạch mở ra. Không bao lâu sau, hoàng hậu bị phế Huệ Thanh Bình được mang ra ngoài.

Vừa ra khỏi nhà giam, Huệ Thanh Bình liền nhìn thấy một người quen đang mỉm cười chắp tay, là Trưởng lão Toàn Thái Phong của Lăng Tiêu các.

Ánh mắt Huệ Thanh Bình chỉ dừng lại trên người Toàn Thái Phong một lát, sau đó nhìn sang xung quanh.

Nhìn thấy bộ dạng chật vật của Huệ Thanh Bình lúc này, tóc tai rối bù, hình như còn có cọng rơm, quần áo dơ bẩn nhưng vẫn là bộ đồ của Hoàng hậu, Toàn Thái Phong cười tủm tỉm, trong lòng cảm khái vô cùng.

Thị thị phi phi, ân ân oán oán! Toàn Thái Phong cũng không muốn nhắc lại, chỉ tiến lên phía trước: “Đi thôi!”

Huệ Thanh Bình cười lạnh: “Không nghĩ đến lại là ngươi đến tiễn ta lên đường.”

Toàn Thái Phong ngẩn người, chợt cười khổ, biết người này hiểu lầm, vội nghiêng người nhường đường, đưa tay mời: “Nơi này không phải là nơi để nói chuyện, rời khỏi nơi này trước rồi nói.”

Huệ Thanh Bình vẫn đứng im tại chỗ: “Muốn như thế nào thì nói thẳng, đừng dày vò nhau như thế.”

“Huệ Thanh Bình...” Toàn Thái Phong vừa nói được nửa câu, lập tức nuốt những lời còn lại xuống, cũng không nói nhiều, túm cánh tay của bà ta kéo đi.

Cũng không kéo đến chỗ nào khác, chỉ dẫn Huệ Thanh Bình đến chỗ một con phi cầm cỡ lớn.

Sau đó, ba con phi cầm vỗ cánh bay lên không trong ánh bình minh. Trong lúc bách tính còn chưa tỉnh lại, yên lặng rời đi như thế này cũng là một cách giữ bí mật.

Liên quan đến thân phận của Huệ Thanh Bình, công nhiên phóng thích chi bằng lặng yên đưa tiễn, nhiều ít còn giữ lại chút mặt mũi cho triều đình.

Tiếp theo là để bảo đảm an toàn cho Huệ Thanh Bình.

Ngô Công Lĩnh ngược lại muốn mượn đao giết người, ví dụ như người xảy ra chuyện ngoài ý muốn trên đường, hoặc tiết lộ tin tức nào đó cho Thiên Nữ giáo.

Nhưng cuối cùng ông ta vẫn không dám làm loạn, bởi vì Ngưu Hữu Đạo đã có bố trí.

Ngưu Hữu Đạo không phái người đến đón hoặc bảo vệ, ngược lại yêu cầu nước Tống đưa Huệ Thanh Bình bình yên đến Tử Kim động mới yên tâm. Người mà không được an toàn, hết thảy cũng đừng nghĩ, cũng đừng hòng mơ muốn chơi chiêu gì với hắn. Bất luận là Ngô Công Lĩnh hay là ba đại phái đều không dám làm loạn, ngược lại còn sợ Huệ Thanh Bình xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn trên đường.

Về phần vì sao phải để cho Toàn Thái Phong làm chủ hộ tống, thật ra việc thuyết phục này cũng không phải là việc vinh quang gì. Không ai đồng ý làm cả, nhiều ít sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà phải gánh trách nhiệm.

Thế là Toàn Thái Phong không thể thoát khỏi. Người đề cử ông ta nói rằng ông ta có quan hệ với Ngưu Hữu Đạo, bảo ông ta đưa đến là thích hợp nhất, không sợ mất mặt, còn có thể nói là giúp huynh đệ kết bái.

Để ông ta đến Tử Kim động tìm Ngưu Hữu Đạo nói chuyện cũng là vì mối quan hệ giữa ông ta và Ngưu Hữu Đạo. Bây giờ để ông ta áp giải Huệ Thanh Bình cũng là do ông ta có quan hệ với Ngưu Hữu Đạo.

Cũng bởi vì cái này, hại ông ta cứ bôn ba vừa đi vừa về Tử Kim động. Ở những chỗ này, Toàn Thái Phong không có tiếng nói. Ông ta cảm thấy ông ta và Ngưu Hữu Đạo chẳng có quan hệ gì, tại sao lại cứ dây dưa không rõ mãi?

Nhìn mình đã đi xa, Huệ Thanh Bình hỏi: “Mang ta ra khỏi kinh thành để giết sao? Muốn giết ta cần phải cẩn thận như vậy à? A, hay là sợ truyền đi, Ngô Công Lĩnh sẽ mất mặt? Toàn Thái Phong, ngươi đường đường là Trưởng lão Lăng Tiêu các, lại trở thành chân chạy việc cho Ngô Công Lĩnh?”

Bà ta còn cho rằng Ngô Công Lĩnh muốn giết bà ta. Sau khi tỉnh lại từ trong nhà giam, bà ta còn tỉnh táo hơn so với bất cứ người nào khác. Ngô Công Lĩnh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bà ta.

Bà ta hoàn toàn không biết bên ngoài đã phát sinh chuyện gì.

Mặc dù bà ta không rõ tình huống thế tục lắm nhưng cũng biết được một chút. Từ thái độ của cai ngục đối với bà ta là có thể thấy được. Lần này mang bà ta ra ngoài, chắc không phải muốn thả bà ta. Nếu như bà ta không có việc gì, từ phản ứng của cai ngục là có thể nhìn ra. Ít ra cũng không dám có thái độ không khách khí đối với bà.

Chỉ là bà ta không biết, có một số việc ngay cả cai ngục cũng không rõ. Lần này đưa bà ta rời đi là cơ mật. Vẫn là câu nói kia, triều đình nước Tống sợ bà ta xảy ra chuyện.

Toàn Thái Phong thở dài: “Huệ Thanh Bình, đừng nói mấy chuyện nhảm nhí này nữa. Lần này có thể tránh thoát được một kiếp, ngươi nên thỏa mãn đi.”

Tránh thoát được một kiếp? Huệ Thanh Bình có chút ngoài ý muốn, hoài nghi hỏi: “Ngô Công Lĩnh có thể buông tha cho ta sao? Ông ta sẽ không bỏ qua cho ta đâu. Ta không còn nơi nương tựa, đối với ông ta đã mất đi giá trị lợi dụng. Ông ta muốn giết ta, chẳng có gì phải kiêng kỵ cả.”

“Không nơi nương tựa?” Toàn Thái Phong lắc đầu: “Ban đầu, chính ta cũng cho rằng ngươi khó mà thoát khỏi kiếp nạn này, cũng cho rằng ngươi không nơi nương tựa. Ai ngờ cuối cùng có người nhảy ra bảo đảm cho ngươi. Hiệu quả hành động của người này còn lớn hơn Thiên Nữ giáo. Thiên Nữ giáo ra mặt, sợ cũng không uy hiếp được nước Tống. Ngô Công Lĩnh cũng không nể mặt Thiên Nữ giáo chút nào đâu.”

“Huệ Thanh Bình, ta nghĩ ngươi nhất định đoán không ra người này là ai.”

Trong lòng Huệ Thanh Bình khó hiểu: “Còn có ai có thể đảm bảo cho ta? Ai?”

Toàn Thái Phong chế nhạo: “Hãy ngẫm lại đi, ngẫm lại xem ngươi còn có mối quan hệ nào nữa không.”

Huệ Thanh Bình cau mày suy nghĩ, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng khẽ lắc đầu. Bà ta thật sự nghĩ không ra trong tất cả mối quan hệ của mình còn có ai có năng lượng lớn đến như vậy.

Bà ta vốn cho rằng Thiên Nữ giáo muốn đem bà ta về xử lý, nhưng Toàn Thái Phong đã nói, Ngô Công Lĩnh sẽ không nể mặt Thiên Nữ giáo.

Cuối cùng, bà ta không nhịn được liền hỏi: “Ai? Ngươi nói thẳng cho ta biết, đừng chơi trò bí hiểm với ta.”

“Haiz!” Toàn Thái Phong thở dài: “Ta biết ngươi sẽ đoán không ra, cũng biết ngươi sẽ không nghĩ đến hắn. Cũng đúng, đừng nói là ngươi, ngay cả ta cũng không tin người kia sẽ ra tay cứu ngươi. Huệ Thanh Bình, ngươi có lẽ đã quên mất một người, nhưng người này dường như không quên ngươi. Ngươi quên chúng ta còn có một huynh đệ kết bái chung sao?”

Huynh đệ kết bái? Huệ Thanh Bình trợn tròn mắt. Cả đời này bà ta chỉ làm chuyện kết bái có một lần. Nhắc đến mức như vậy, làm sao mà còn không biết là ai? Suy nghĩ một chút, bà ta thốt lên: “Chẳng lẽ là Ngưu Hữu Đạo?”

Toàn Thái Phong cười ha hả: ‘Ngoại trừ hắn ta ra còn có ai khác sao? Nếu lần này hắn ta không có ý đồ khác, ta nghĩ ngươi phải nên cảm ơn hắn thật nhiều. Hắn vì cứu ngươi mà gây nên động tĩnh không nhỏ, kề thẳng dao lên cổ nước Tống, làm cho ba đại phái chúng ta và triều đình không thể không thỏa hiệp mà thả ngươi.”

Huệ Thanh Bình không thể tin được: “Hắn sẽ cứu ta?”

Toàn Thái Phong nói: “Đúng vậy, ta cũng cảm thấy kỳ lạ. Nói thật, ta không nhìn ra được hắn có cái gì cần thiết để phải cứu ngươi.”

Huệ Thanh Bình nói: “Hắn có thể bức triều đình và ba đại phái thỏa hiệp thả ta ra sao?”

Toàn Thái Phong nói: “Không nghĩ đến sao? Chính bản thân ta cũng không nghĩ đến. Sau khi hắn ra tay, ta mới ý thức được, lực ảnh hưởng của hắn đối với quân đội cao hơn chúng ta đã nghĩ.”