Đạo Quân

Chương 1394: Vùng vẫy giãy chết (2)




Mạc Linh Tuyết thở dài nói: "Sư phụ, không chỉ lại danh sách của Tử Kim động có sự thay đổi, danh sách các môn các phái đều có sự tháy đổi, không chỉ Tử Kim động ta gạch bỏ tên một đệ tử thêm vào một trưởng lão, những môn phái khác cũng như vậy, đều do Thánh cảnh đích thân chỉ định một trưởng lão tham gia."

Lời này vừa nói ra, Ngưu Hữu Đạo đang ngẩn đầu nhìn về phía xà ngang sửng sốt, chầm chậm quay đầu nhìn về phía bà ta.

Sau khi Đồ Khoái và Xuân Tín Lương nhìn nhau, lại hỏi: "Có gì chứng minh không?"

Mạc Linh Tuyết dở khóc dở cười nói: "Sư phụ, loại chuyện này chúng ta còn có thể nói lung tung được hay sao? Về sau một khi sự việc được chứng thực, cũng không lừa gạt nổi."

Đồ Khoái nhìn Ngưu Hữu Đạo nghiêng nghiêng đầu: "Nhưng sư đệ của các ngươi không tin là như vậy, hôm nay nếu như đã dên, thì nhất định phải làm rõ sự việc, cho sư đệ của các ngươi một câu trả lời." Lời nói mặc dù là nói Ngưu Hữu Đạo, nhưng thực ra là nói là Chung Cốc Tử nghe, nói trắng ra vẫn là muốn giúp đám người Cung Lâm Sách nói dóc rõ ràng."

Lúc này Cung Lâm Sách có động tác, từ trong tay áo móc ra một phần danh sách, hai tay nâng lên một chút, dưới sự thi pháp, danh sách chậm rãi bay về phía Đồ Khoái.

Đồ Khoái nắm một cái đến tay, cau mày xem xét.

Mạc Linh Tuyết dường như sợ ông ta xem không hiểu, dù sao thế hệ trước thoái vị đã lâu, đã lâu không màng thế sự, lo lắng không biết trưởng lão các phái trên dánh sách là ai với ai, liền hướng ba ông lão ở trên chắp tay, sau đó đứng dậy đến bên cạnh Đồ Khoái, vươn tay chỉ chỉ danh sách giải thích nói: "Đây là trưởng lão Khí Vân tông, đây là trưởng lão Lăng Tiêu các... Đây là Ngưu sư đệ."

Sau khi xác nhận danh sách, Đồ Khoái thở dài một cái, sau khi ra hiệu Mạc Linh Tuyết lui về sau, thân thể xiên vẹo, nghiêng về một bên, mở danh sách ra cho Chung Cốc Tử xem: "Sư huynh, ngươi xem, không sai, các phái trên danh sách đều có trưởng lão trong đó, đầu có lẽ là một trận hiểu lầm."

Chung Cốc Tử liếc một cái mà thôi, cũng khôngg nhìn kỹ, sau đó lại chầm chậm nhắm mắt, lại giống như một tòa tượng gỗ, không nhúc nhích.

Nhìn thấy phản ứng của Chung Cốc Tử, Đồ Khóa vung tay đẩy danh sách về phía Ngưu Hữu Đạo: "Ngưu Hữu Đạo, ngươi cũng xem đi."

Ngưu Hữu Đạo đương nhiên là cầm danh sách tới tay xem kỹ, không xem không biết, vừa xem quả thực có vấn đề, quả thật không chỉ một mình trưởng lão hắn, các môn các phái đều có trưởng lão trong đó. Không chỉ như vậy, hắn còn phát hiện một điểm, trưởng lão các phái đi Thánh cảnh lần này đều là nhân vật có địa vị khá cao trong trưởng lão các phái.

Hắn đã không còn là hắn của trước kia, hắn bây giờ thân là trưởng lão Tử Kim động, tình hình trưởng lão các phái đươn nhiên là có chút hiểu biết, nếu như ngay cả điều này cũng không biết, vậy há chẳng phải là che mắt toi công lăn lộn.

Hắn có chút khó hiểu, thật sự muốn người có cấp bậc trưởng lão tham gia, Phiêu Miễu các ngay từ khi bắt đầu chỉ rõ là được, vì sao lại thay đổi thất thường?

Nếu như thật sự là bởi vì bất mãn với danh sách các phái báo lên, hắn có lẽ chũng có thể nghe được chút tin tức mới phải, ít nhất là để các phải sửa lại, đây trược tiếp chỉ định là sao chứ?

Thấy hắn cau mày không lên tiếng, Đồ Khoái mỉm cười nói: "Ngưu Hữu Đạo, xem ra quả thật là ngươi hiểu lầm chưởng môn bọn họ rồi."

Ngưu Hữu Đạo lập tức giải thích: "Không phải là ta hiểu lầm, bọn họ trước đây không nói chuyện này, cũng không lấy danh sách ra cho ta xem."

Đồ Khoái lập tức phê bình Cung Lâm Sách bọn họ: "Đây là do các ngươi không đúng rồi, có gì không thể nói rõ trước mặt chứ? Các ngươi cũng có lỗi!" Hoàn toàn là giọng điệu trưởng lão phê bình vãn bối, chẳng giải quyết được gì, không chút tác dụng nào.

Nếu như là bình thường, ủy khuất chút gì đó, trưởng lão phê bình như vậy, mấy người cũng chấp nhận, nhưng việc này bọn họ không cách nào chấp nhận.

Mạc Linh Tuyết dở khóc dở cười nói với Ngưu Hữu Đạo: "Ngưu sư đệ, ta bọn ta không nói rõ với ngươi sao? Ngươi có cho bọn ta cơ hội nói rõ không? Mới nói được hai câu, liền chửi mắng bọn ta một trận, quay đầu liền chạy, lập tức tới Quy Miên các, ngay cả thời gian giải thích ngươi cũng không cho chúng ta."

Ngưu Hữu Đạo quắc mắt nói: "Mạc sư tỷ, ngươi nói rõ xem, đừng có đổi trắng thay đen phải trái, ta chửi mắng các ngươi một trận khi nào? Ta có câu nào mắng các ngươi vậy? Làm cho ta giống như ở Tử Kim động vô pháp vô thiên, ta nói ngươi biết, ta không chịu nổi nỗi oan này, ở ngay trước mặt ba vị thái thượng trưởng lão, thương lượng trực tiếp nói cho rõ ràng, ta có câu nào mắng các ngươi, ngươi chỉ ra cho ta!"

"..." Mạc Linh Tuyết bị hắn làm cho nghẹn, suy nghĩ kỹ lại những là nói của Ngưu Hữu Đạo trước đây, tuy là có ý đó, nhưng nếu như mà mắng người dường như thật sự không có.

Đám người Cung Lâm Sách nhìn Ngưu Hữu Đạo, trong lòng từng người một âm thầm mắng, ngươi mạnh mẽ vùng vẫy giãy chết gì chứ?

Mặt Đồ Khoái trầm xuống, nhìn đồ đệ của mình, ông ta hiểu lầm rồi, lầm tưởng rằng đồ đệ của mình lại ở trước mặt nói dối, liếc mắt nhìn phản ứng thờ ơ của Chung Cốc tử, quay đầu lại quát một tiếng với Mạc Linh Tuyết: "Chuyện gì xảy ra?"

"Không phải..." Thấy sư phụ hiểu lầm, Mạc Linh Tuyết vội tranh cãi với Ngưu Hữu Đạo: "Nói là mắng bọn ta có lẽ hơi quá rồi, có điều ngươi có thừa nhận hay không, có phải là ngươi không cho bọn ta cơ hội giải thích, đôi câu không phải liền chạy? Có phải là ngươi còn nói: ta mặc kệ là bản thân ai làm, nếu đã không muốn ta sống dễ chịu, mọi người cũng đừng mong sống dễ chịu, lão tử không đi, muốn xui xẻo mọi người cùng xui xẻo!"

Ngưu Hữu Đạo: "Là ta nói lời như vậy, việc ép ta vào chỗ chết các ngươi cũng làm rồi, ta nói đôi câu cũng không được hay sao?"

Mạc Linh Tuyết khiếp sợ, chỉ vào danh sách trong tay hắn: "Chứng cứ đã trong tay ngươi, đã chứng minh không phải bọn ta hại ngươi, ngươi còn muốn vu cáo bọn ta ép ngươi vào chỗ chết?"

Ngưu Hữu Đạo: "Ngươi dám nói các ngươi không có bất mãn với ta, ngươi dám nói các ngươi không cố ý làm khó dễ chèn ép ta không?"

Mạc Linh Tuyết tức giận vô cùng: "Ăn nói hàm hồ, làm khó dễ ngươi khi nào cứ?"

Ngưu Hữu Đạo: "Có àm hay không mọi người rõ ràng trong lòng!"

Xuân Tín Lương nhắm mắt giống Chung Cốc Tử, thấy sư huynh vẫn không có bất kỳ phản ứng nào như cũ, đột nhiên lên tiếng quát: "Đủ rồi! Các ngươi đường đường là trưởng lão Tử Kim động, giống như lưu manh chợ búa cãi vã không yên, còn thể thống gì? Có tranh chấp bất đồng gì thì đi nghị sự đại điện mà cãi, đây là chỗ để các ngươi cãi nhau hay sao? Việc này, hai bên đều không đúng, việc này đến đây là ngừng, không được phép tiếp tục cãi!"

Mặc kệ ai đúng ai sai, ý mỗi người đánh năm mươi đại bản, sau khi vị này hung hăng tỏ thái độ, Mạc Linh Tuyết và Ngưu Hữu Đạo cũng im miệng.

Ngưu Hữu Đạo có việc cần làm, lại mở danh sách ra, bắt đầu cân nhắc.

Trong nội đường tạm thời lâm vào yên tĩnh, Xuân Tín Lương nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, cuối cùng nhìn thân thể méo xệch của Chung Cốc Tử, vui cười hớn hở bên tai Chung Cốc Tử nói: "Sư huynh, việc này cũng làm rõ rồi, ngươi xem...."

Dừng lời nói ở đó đợi Chung cốc tử trả lời, nhưng Chung Cốc Tử lại giống như ngủ thiếp đi, không nói tiếng nào.

Thái độ này, ai cũng đều biết, không thể không nghe thấy, rõ ràng ý là các ngươi xem mà làm.

Đồ Khoái và Xuân Tín Lương nhìn nhau, trong lòng lẩm bẩm giống như nhau, cậy già lên mặt!

Hết lần này đến lần khác cũng không còn cách nào khác, Xuân Tín Lương không thể không ngồi thẳng người, ho khan một tiếng nói: "Ngưu Hữu Đạo, sự việc cũng đã làm rõ rồi, không ai hại ngươi, cũng quay về đi, mọi việc cứ theo quy củ, nên làm như thế nào thì làm, đừng có tiếp tục làm phiền sư phụ ngươi yên tĩnh tu luyện."

Ngưu Hữu Đạo giương mắt: "Quay về? Quay về đâu? Ta nói chuyện rõ ràng trước rồi, Thánh cảnh lịch luyện gì đó ta sẽ không đi, đánh chết ta cũng không đi, có bản lĩnh các ngươi g iết chết ta trước đi."