Nghiêm Lập nghiêm túc nói: “Không thể nói như vậy được, hai người đó không có ích gì với Tử Kim động, nhưng với ngươi thì khác, dù sao cũng là hai nhân thủ mà.”
“Cút!” Ngưu Hữu Đạo hét lên, thực sự nổi giận, lão già này nói cái gì cũng vô dụng, làm gì có loại người như vậy, nói lý không được đành phải cãi cùn: “Lão tử không rảnh càn quấy với ông, người đâu, lôi ông ta ra ngoài cho ta!”
“Ngưu sư đệ, ta chỉ nói vậy thôi, cần gì nổi nống thế. Ngươi chuẩn bị thêm chút rượu thịt, trời tối rồi, tối nay ta ăn chỗ ngươi.”
“Ta bảo ông cút, nghe thấy chưa?”
“Nghiêm trưởng lão, mời!”
Nghiêm Lập rất bất đắc dĩ, chủ nhân không giữ khách nên thực sự bị mấy người “mời” ra ngoài.
Sau đó Quản Phương Nghi lộ diện, hơi lo lắng nói: “Đạo gia, Nghiêm Lập này hình như đã nghi ngờ ngài, không sao chứ?”
Ngưu Hữu Đạo tức giận nói: “Hắn ngày nào không nghi ngờ ta? Ta tùy tiện đánh rắm một cái hắn cũng phải nghi ngờ nửa ngày. Thứ chó, lão già khốn kiếp, suốt ngày ăn chơi chỗ lão tử... thứ sói mắt trắng cho ăn mãi không no, nhìn thấy hắn là phiền, sau này không được sự đồng ý của ta, không cho phép hắn vào cửa! Còn muốn ăn lão tử, ta cho rụng hết răng... Truyền lời của ta, bảo bên Bắc châu động thủ, giết hết người của hắn cho ta.”
Trời cao vô ngần, mấy con phi cầm cỡ lớn chở khách bay giữa trời mây đuổi theo ánh tịch dương.
Cả người Văn Vũ Yên được ánh trời chiều chiếu sáng lấp lánh đột nhiên buông tiếng thở dài.
Trưởng lão cùng cưỡi chung phi cầm nhìn ông ta một cái, hỏi: “Chưởng môn, cớ gì lại thở dài?”
Văn Vũ Yên hơi lắc đầu nói: “Không có gì.”
Trưởng lão lại hỏi: “Chuyện của Côn Lâm Thụ quyết định thế này, không đàm phán nữa sao?”
Trước đó lão đã muốn hỏi nhưng thấy Văn Vũ Yên như đang suy nghĩ điều gì nên không dám quấy rầy, giờ thấy ông ta đã hồi thân nên dĩ nhiên mà muốn giải đáp nghi hoặc trong lòng.
Văn Vũ Yên hỏi một đằng, trả lời một nẻo, lại chắp tay buông tiếng thở dài: “Thư, hẳn là Ngưu Hữu Đạo gửi.”
Trưởng lão nghi hoặc: “Nếu biết là hắn gửi, vì sao hắn giả vờ giả vịt như vậy mà chưởng môn không nói trắng ra, chẳng lẽ hắn có ước định gì?”
“Cũng không phải!” Văn Vũ Yên lắc đầu: “Làm sao có thể nói trắng ra được? Ngươi có chứng cứ sao? Dựa vào cái gì để nói bức thư kia là hắn gửi, chắc chắn hắn sẽ không thừa nhận. ngươi không đem ra được chứng cứ, Tử Kim động sẽ không tránh khỏi nghi ngờ chúng ta đang giở bài ly gián. Giờ ngẫm nghĩ lại, chả trách người đưa tin lại không chịu để lộ thân phận, tuổi còn trẻ mà đã đa mưu túc trí. Cho dù ta có nói trắng ra thì kết quả của chuyện này cũng có thể thay đổi được sao?”
Trưởng lão: “Chí ít cũng khiến cho Ngưu Hữu Đạo kia không dễ sống, tránh hắn lại thần thần quỷ quỷ giở trò với Thiên Hỏa giáo ta.”
Văn Vũ Yên: “Không cần nói mấy câu khí thế này nữa. Ngưu Hữu Đạo có thể có thành tựu như ngày hôm nay ko phải là ngẫu nhiên, hôm nay vừa gặp mặt là biết hắn có tầm nhìn rất xa, có chí cao hơn tuổi, ta không thể so sánh được!”
Trưởng lão hơi bất mãn: “Lời này của chưởng môn khó tránh khỏi hơi bất công, đương nhiên, ta thừa nhận thật sự là hắn có chút năng lực, bằng không thì cũng không thể đi được như ngày hôm nay, nhưng ngs ta cũng chưa hẳn không thể so được với hắn như chưởng môn nói, chẳng lẽ đường đường là Thiên Hỏa giáo nhân tài đầy rẫy như chúng ta mà không bằng mình Ngưu Hữu Đạo hắn sao?”
Văn Vũ Yên mỉm cười, thả một bàn tay sau lưng ra, phất phất, ý không muốn tiếp tục đề tài này nữa, có điều vẫn buông thêm một câu: “Côn Lâm Thụ người này vẫn trọng tình nghĩa. Truyền lời của ta, trông chừng kỹ Bàng Trác, nhưng không được đối xử lạnh nhạt.”
Trưởng lão trố mắt, chợt trầm giọng nói: “Chưởng môn, lời này của người ta không thể tán thành! Ta biết trước đây người thiên vị Côn Lâm Thụ. Ở Mao Lư biệt viện của Ngưu Hữu Đạo người cũng đã nói ra miệng, muốn bồi dưỡng hắn. Nhưng tình hình hiện nay như thế nào, hắn là phản đồ vong ân phụ nghĩa đã phản bội Thiên Hỏa giáo ta, chưởng môn còn nói hắn trọng tình nghĩa, có nghiệt đồ trọng tình nghĩa như vậy sao? Nếu để đệ tử trong môn nghe thấy thì sẽ nghĩ gì? Vẫn mong chưởng môn cẩn thận lời nói.
Văn Vũ Yên trầm mặc, như đối phương nói, chuyện Côn Lâm Thụ như vậy, thật sự là không tiện nói giúp Côn Lâm Thụ nữa, phản đồ, ông cũng không thể nào nói giúp người phản bội tông môn, nếu không chắc chắn sẽ gây ra sóng to gió lớn trong môn.
Nếu đặt vào thời điểm sớm hơn một chút, ông ta cũng sẽ không nói tốt về Côn Lâm Thụ, nhưng từ khi nhìn thấu mánh khóe của Ngưu Hữu Đạo, ông ta bắt đầu nghĩ lại.
Vì sao Ngưu Hữu Đạo phí hết tâm tư muốn có được Côn Lâm Thụ? điều này chứng tỏ Ngưu Hữu Đạo coi trọng Côn Lâm Thụ, cảm thấy có chỗ hữu dụng, ai lại đi cần thứ phế vật vô dụng chứ?
Vì sao lại coi trọng thì còn cần nhiều lời sao? Côn Lâm Thụ là người duy nhất trong số đệ tử đời thứ ba của Thiên Hỏa giáo luyện thành Thiên Hỏa Vô Cực Thuật!
Cho dù là về phương diện đầu óc và tính cách khó kế thừa đại nghiệp Thiên Hỏa giáo nhưng cũng không thể phủ nhận là thiên tài ở phương diện nào đó, và cũng là nhân tài mấy trăm năm mới có một của cả Thiên Hỏa giáo, cũng là người Thiên Hỏa giáo đã đầu tư không ít tài nguyên mới bồi dưỡng ra được, chỉ vì hao tổn của môn phái mà ép đi thật sự thích hợp sao?
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao ban nãy ông ta khen Ngưu Hữu Đạo có tầm nhìn lâu dài.
Người ngay cả người ngoài còn muốn có được, bản thân Thiên Hỏa giáo lại muốn từ bỏ, bảo sao ông ta lại có thể không suy nghĩ lại?
Ông ta không phải là các trưởng lão bên dưới, ông ta là chưởng môn Thiên Hỏa giáo, gánh vác trọng trách từ trên xuống dưới, suy nghĩa của trưởng lão và suy nghĩ của chưởng môn vì cấp độ cao thấp khác nhau nên suy nghĩ cũng khác nhau.
Đây cũng chính là nguyên nhân lúc đầu ông ta tìm Côn Lâm Thụ nói chuyện, muốn nâng đỡ cho Côn Lâm Thụ.
Về sau những gì Côn Lâm Thụ làm thực sự đã chọc giận ông ta, thay đổi ý định của ông ta, làm ông ta cảm thấy bùn nhão không dính lên tường được, nhưng hôm nay chính Ngưu Hữu Đạo đã giúp ông ta một lần nữa tỉnh ngộ lại. Đương nhiên, trước kia cũng có thể do các trưởng lão trong môn phái tạo áp lực tập thể làm ông ta lưỡng lự, lo lắng quá nhiều nên không biết một chưởng môn nên kiên trì với điều gì.
Thiên tài Thiên Hỏa giáo phải đầu tư nhiều tài nguyên như vậy mới bồi dưỡng được sao có thể không dùng cho mình mà lại chắp tay nhường cho người khác?
Thế nhưng, tình hình Côn Lâm Thụ bây giờ thực sự không thể nào quay lại Thiên Hỏa giáo nữa, một khi trở về, tất nhiên sẽ trở thành mục tiêu công kích, một môn phái há có thể nhân nhượng một phản đồ? Chắc chắn sẽ phải nghiêm trị! Từ trên xuống dưới môn phái đều oán giận, dính líu đến đại nghĩa tông môn, ngay cả chưởng môn như ông ta cũng không thể bảo vệ được Côn Lâm Thụ nữa!
Hành vi của Ngưu Hữu Đạo cũng nhắc nhở ông ta, ông ta phải đối mặt với trên dưới Thiên Hỏa giáo, Ngưu Hữu Đạo há không phải đối mặt với vài phương diện bên Tử Kim động, Ngưu Hữu Đạo còn biết đi đường vòng, vì sao ông ta lại không biết lối đi chứ?
Cho nên, ông ta quả quyết từ bỏ chuyện đưa Côn Lâm Thụ trở về, cũng lười chẳng thèm đàm phán tiếp với Tử Kim động, chỉ tùy tiện đưa ra cái giá, làm ra vẻ Thiên Hỏa giáo không thể khuất phục cho người trong môn thấy là được.
Côn Lâm Thụ nắm giữ bí thuật chí cao của Thiên Hỏa giáo rồi, tu luyện ở đâu cũng vậy.
Mấu chốt của vấn đề là tương lai, tương lai có thể có ích cho Thiên Hỏa giáo hay không, chuyến đi Thánh Cảnh chính là bước ngoặt!
Ban nãy ông ta nói Côn Lâm Thụ trọng tình nghĩa thật ra không phải là nói giúp Côn Lâm Thụ, mà là mạch suy nghĩ giải quyết tiếp theo của ông ta, có điều trưởng lão nghe không hiểu mà thôi, ông ta cũng sẽ không giải thích, có nói rõ ràng thì cũng chẳng ai đồng ý để ông ta làm như vây, chuyện dung túng phản đồ chưởng môn ông ta cũng không tiện làm.