Đạo Quân

Chương 1377: Chịu cược thì chấp nhận thua (2)




Quản Phương Nghi cười khổ nói: “Lần này Đạo gia có thể giữ được Côn Lâm Thụ hay không phải dựa vào vận khí của phu thê các ngươi.”

Hỏa Phượng Hoàng đứng lên, nghi vấn hỏi: “Ngươi muốn nói cái gì?”

Hai tay Quản Phương Nghi đỡ lấy bả vai nàng ta: “Muội à, tình hình hơi bất ổn, người của Thiên Hỏa giáo đến rồi, hơn nữa còn là chưởng môn Văn Vũ Yên đích thân dẫn người đến, mục đích đơn giản là đưa sư huynh muội đi. Còn muội, chắc hẳn Đạo gia cũng đã nói với muội rồi, trong lòng muội cũng đã nắm rõ, Thiên Hỏa giáo không quan tâm đ ến sống chết của muội, chỉ không muốn Côn Lâm Thụ rơi vào tay người ngoài.”

Chưởng môn đích thân tới? ngực Hỏa Phượng Hoàng thở phồng phồng, lập tức trở nên căng thẳng, sắc mặt thay đổi.

Quản Phương Nghi: “Muội cũng không cần sợ hãi, nơi này dù sao cũng là địa bàn Tử Kim động, dù sao Đạo gia cũng là trưởng lão Tử Kim động, Văn Vũ Yên sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ ở đây. Bọn muội đã là người của Đạo gia, Đạo gia cũng sẽ không dễ dàng để cho người ta đem phu thê bọn muội đi. Đạo gia hiểu rất rõ, một khi Côn Lâm Thụ bị đưa về, kết cục dù không chết thì cả đời này chắc chắn cũng sống không bằng chết, đời này xem như bị phế. Thế nhưng đối mặt với quái vật khổng lồ như Thiên Hỏa giáo, dù sao năng lực của Đạo gia cũng có hạn, những việc có thể làm cũng có hạn, tự bọn muội cũng phải nghĩ cách...”

Sau khi phân tích dài dòng một phen, Hỏa Phượng Hoàng lấy hết dũng khí bước ra ngoài cùng bà ta.

Đình đài thủy tạ của mlbt rất rộng rãi, người tụ tập ở đây cũng không ít, người của Thiên Hỏa giáo và Tử Kim động đều ở đây, dĩ nhiên không thể thiếu nước trà dâng lên.

Đợi nửa ngày chưa gặp được người, Văn Vũ Yên luôn quan sát phản ứng của Ngưu Hữu Đạo hơi mất nhẫn nại, quăng ra một câu: “Dẫn một người ra mà sao phải lâu như vậy?”

Ngưu Hữu Đạo vừa muốn giải thích thì đúng lúc nhìn thấy người đến, chỉ chỉ: “Người đến rồi.”

Quản Phương Nghi dẫn người đến khẽ gật đầu với Ngưu Hữu Đạo, khóe môi Ngưu Hữu Đạo nở nụ cười mỉm.

Hỏa Phượng Hoàng nhìn thấy đám Văn Vũ Yên thật sự đã đến đây liền cắn đôi môi ngà không nói, quỳ xuống trước mặt đám Văn Vũ Yên, cái quỳ này vô cùng quyết tuyệt, ngay cả Quản Phương Nghi cũng rất bất ngờ.

Ngưu Hữu Đạo lộ ánh mắt thăm dò, hỏi có ý gì? Quản Phương Nghi lắc đầu, biểu thị mình cũng không biết.

Ngưu Hữu Đạo không rõ tình hình trong mắt liền lóe lên tia cảnh giác, trong lòng nhanh chóng tính toán chuẩn bị ứng biến.

Văn Vũ Yên hít sâu một hơi, nói: “Nhiếp Vân Thường, chuyện xảy ra ta đã biết, chuyện không liên quan đến ngươi, ngươi chỉ bị Côn Lâm Thụ làm liên lụy, bản thân ngươi không có sai lầm gì, đứng lên đi, không cần hành đại lễ như vyaaj!”

Hỏa Phượng Hoàng lặng lẽ lắc đầu, không đứng dậy.

Nàng ta đã không đứng dậy, Văn Vũ Yên cũng không miễn cưỡng, hỏi: “Sao chỉ có một mình ngươi đến, sư huynh ngươi đâu?”

Hỏa Phượng Hoàng ngẩng đầu nhìn thẳng ông ta một chút, lại cúi đầu nói: “Sư huynh gây ra sai lầm lớn, không có mặt mũi đến gặp chưởng môn.”

Văn Vũ Yên đang định nói tiếp, Ngưu Hữu Đạo đột nhiên chen ngang: “Nếu đã phạm sai lầm rồi thì phải dám đối mặt, có gì mà có mặt mũi với không mặt mũi. Ta nói thẳng nhé, Vũ Văn chưởng môn đã đích thân tới tìm Tử Kim động đàm phán, chuẩn bị đưa các ngươi về, mặc kệ sau này như thế nào nhưng giờ vẫn nên gặp mặt một chút chứ?”

Trên thực tế hắn tạm thời không hề thông báo cho Côn Lâm Thụ, tạm thời không muốn để Côn Lâm Thụ lộ diện.

Hỏa Phượng Hoàng cúi đầu lắc đầu: “Việc đã đến nước này, đệ tử và sư huynh không muốn trở về, chịu cược thì chấp nhận thua!”

Lời này vừa nói ra, người của Thiên Hỏa giáo giật mình, chạy từ xa tới đây, hao tổn tâm cơ và miệng lưỡi là để đưa người về, vậy mà nàng ta nói không muốn trở về.

Đám người Tử Kim động cũng ngẩn ra, đều hai mặt nhìn nhau.

Văn Vũ Yên trầm giọng nói: “Chẳng lẽ các ngươi tình nguyện lưu lại nơi này làm nô bộc chứ không muốn trở về sao?”

Hỏa Phượng Hoàng ảm đạm lắc đầu.

Ánh mắt lạnh lẽo của Văn Vũ Yên lướt qua đám người, nghiêm nghị nói: “Ngươi nói cho ta biết, có phải đó có người nào uy hiếp ngươi phải nói vậy không? Bản tọa ở đây, ngươi không cần sợ, có bản tọa làm chủ giúp ngươi, có việc gì cứ việc nói, ta xem thử ai dám!”

Hỏa Phượng Hoàng hít sâu một hơi, chợt lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên nói: “Chưởng môn, Tiền trưởng lão đứng ra bảo đảm, tiền cược cũng có hiệu lực, ta và sư huynh đã không phải đệ tử Thiên Hỏa giáo nữa! Không có ai uy hiếp chúng ta, là tự chúng ta không muốn quay về!” Lời này không khác nào phản bội sư môn trước mặt mọi người.

Ngưu Hữu Đạo phí hết tâm tư là vì cần câu nói này, hắn như suy nghĩ gì đó và cũng đại khái hiểu ra vì sao Hỏa Phượng Hoàng đột nhiên quỳ xuống.

Nghe những lời này, đám người của Thiên Hỏa giáo cực kỳ tức giận!

Những lời đại nghịch bất đạo như vậy mà lại nói ra trước mặt mọi người, ngay cả người của Tử Kim động cũng rất giật mình.

“Nghiệt súc!” Tiền Phục Thành giận tím mặt, thét lên một tiếng, lách mình tiến lên trước định động thủ.

Vu Chiếu Hành phụ trách bảo vệ bên cạnh Hỏa Phượng Hoàng một tay kéo Hỏa Phượng Hoàng ra sau lưng mình, lách người nới rộng khoảng cách, đồng thời rút kiếm chỉ về phía Tiền Phục Thành, ý cảnh cáo rất rõ ràng.

Ầm! Cung Lâm Sách vỗ bàn đứng dậy, trầm giọng nói: “Các ngươi muốn làm gì? Muốn cướp người ngay tại Tử Kim động ta sao?”

Một đám người xuất hiện, nhóm cao thủ của Tử Kim động cản trước mặt Vu Chiếu Hành đề phòng.

“Cút ra!” Văn Vũ Yên tiến tới, một tay chụp lấy vai Tiền Phục Thành lôi ra sau lưng, mọi việc náo động đến mức độ này ông ta thật sự rất muốn làm thịt Tiền Phục Thành, thế này thì còn gì là khách khí nữa, trong lúc nóng giận đã quên hết khách khí rồi.

Ngoài ra, vụ cá cược có người của Thiên Hạ Tiền Trang làm chứng, cưỡng ép phá vỡ vụ cá cược sẽ là chuyện gì? Nếu thật sự để Tiền Phục Thành làm rối loàn thì e sẽ càng gây ra phiền phức lớn lên.

Ngưu Hữu Đạo cũng lên tiếng, hỏi Cung Lâm Sách: “Chưởng môn, đây là ý gì? không phải đã nói chỉ đến gặp thôi sao? Tại sao lại muốn động thủ?”

Văn Vũ Yên cũng không đứng yên nghe, tiến lên chỉ vào Hỏa Phượng Hoàng đang được che chở, tức giận nói: “Nghiệt đồ, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?”

Hỏa Phượng Hoàng không nói.

Văn Vũ Yên nghiêm nghị truy vấn: “Côn Lâm Thụ đâu? Bảo hắn lăn ra đây!”

Hỏa Phượng Hoàng nghe xong câu này ánh mắt càng thêm kiên định, lớn tiếng trả lời: “Không cần sư huynh phải ra, đệ tử và sư huynh là phu thê, phu thê một thể, ý của đệ tử chính là ý của huynh ấy!”

Lúc đầu bên này đã nhắc nhở nàng ta nhiều như vậy, nàng ta có thể nói ra lời này là không muốn để Thiên Hỏa giáo đưa sư huynh về.

Nàng ta muốn bảo vệ tính mạng cho sư huynh, tình nguyện phản bội Thiên Hỏa giáo cũng không muốn sư huynh đi chịu chết.

Sư huynh bế quan ở cấm địa mười năm, nàng ta ở ngoài chờ đợi mười năm, hôn sự của bọn họ đã bị trì hoãn mười năm tròn, vừa mới tân hôn đã phải để trượng phu đi chịu chết, nàng ta không thể làm được!

Văn Vũ Yên vung tay áo chỉ, gần lên: “Khốn kiếp! Bảo sư huynh ngươi ra đây!”

“Các ngươi muốn làm gì?” Ngưu Hữu Đạo ra mặt, chống kiếm ngăn giữa hai nhóm người, rõ ràng là sợ có người làm loạn, cũng không để một mình Hỏa Phượng Hoàng chịu áp lực quá lớn, phất tay lên nói: “Dẫn người đi trước đi.”

Vu Chiếu Hành nhanh chóng kéo Hỏa Phượng Hoàng rời đi.

Văn Vũ Yên tiến lên trước một bước, đám cao thủ Tử Kim động cũng nhanh chóng tiến lên ngăn cản, cả hai bên rơi vào giằng co.

Cung Lâm Sách trầm giọng nói: “Vũ Văn huynh, tốt nhất huynh đừng kích động, hy vọng huynh nhớ kỹ lời huynh nói ban đầu, Tử Kim động ta không phải là nơi để mặc người ta giương oai!”

Gương mặt Văn Vũ Yên hơi méo mó, nghiến răng nói: “Côn Lâm Thụ, ta muốn gặp Côn Lâm Thụ.”

Cung Lâm Sách: “Vũ Văn huynh, ta đề nghị các người bình tĩnh một chút, tâm trạng của các người hơi kích động, bây giờ hình như không thích hợp để gặp người.”