Nghiêm Lập đi ngược về trong hành lang ngồi xuống cạnh Ngưu Hữu Đạo, thấy hắn an phận, ông ta cũng yên lòng.
Mấy lời dông dài bị cắt ngang giữa chừng giờ lại khởi động lại, Văn Vũ Yên dường như đã không còn kiên nhẫn nghe tiếp, lên tiếng nói: “Cung huynh, chuyện đã xảy ra ta cũng có nghe nói, cũng không nhọc Cung huynh phải tiếp tục lãng phí nước bọt. Nếu chúng ta đã tới rồi thì cũng tức là đã bồi lễ xin lỗi rồi, vẫn mong Cung huynh nể mặt ta, để ta đưa người về.”
“Haizz...” Cung Lâm Sách buông tiếng thở dài: “Vũ Văn huynh, đương nhiên ta sẵn sàng nể mặt huynh, nhưng huynh cũng không thể để ta mất mặt quá đúng không nào? Đệ tử Thiên Hỏa giáo của các huynh hình như hơi quá đáng, chỉ là một đệ tử nhỏ bé bên dưới mà dám chạy tới tông môn Tử Kim động khiêu chiến trưởng lão Tử Kim động ta, thắng, Tử Kim động ta mất hết thể diện, thua, hắn chẳng có chuyện gì, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy? Nếu ta dễ dàng bỏ qua thì bảo sau này ta ăn nói với đệ tử từ trên xuống dưới của ta như thế nào đây?”
Vấn đề này khiến Văn Vũ Yên rất tức giận, lúc đầu ông ta đã không đồng ý cho Côn Lâm Thụ đi khiêu chiến, cả đám trưởng lão cùng nhau cam đoan với ông ta, Ngưu Hữu Đạo chấp nhận lời khiêu chiến thì thôi, nếu không chấp nhận cũng sẽ không gây chuyện, kết quả lời cam đoan kia chỉ như đánh rắm, vẫn gây ra chuyện rồi.
Chuyện này là Thiên Hỏa giáo vô lý trước, không thể đem lý lẽ ra nói được. Thực lực Thiên Hỏa giáo chưa mạnh đến mức có thể không nói lý với Tử Kim động, nhất là còn có cả chưởng quỹ của Thiên Hạ Tiền Trang làm người trung gian.
Văn Vũ Yên: “Ta hết lời ngon ngọt, nhưng nghe ý tứ trong lời nói của Cung huynh có vẻ không có ý định tốt đẹp rồi, nếu đã vậy, vòng vo mãi cũng chẳng có ý nghĩa gì, muốn thế nào cứ nói rõ ràng đi.”
Cung Lâm Sách khoát tay: “Vũ Văn huynh nói quá lời rồi, việc này không phải chúng ta không có ý định tốt đẹp, mà là do đệ tử Thiên Hỏa giáo huynh không có ý định tốt đẹp. Đổi lại nếu như người của Tử Kim động ta tới Thiên Hỏa giáo huynh gây chuyện như vậy, các người sẽ dễ dàng buông tha cho loại người này sao?”
Văn Vũ Yên: “Việc này chúng ta không có lý, nhưng giết người chẳng qua là đầu chạm đất, giữa các phái lớn chuyện bắt đệ tử của đối phương làm nô lệ đây là lần đầu ta gặp đấy, như vậy không phải hơi quá đáng rồi sao?”
Cung Lâm Sách: “Vũ Văn huynh, lời này không hề sai, phu thê Côn Lâm Thụ vẫn là đệ tử Thiên Hỏa giáo, Tử Kim động ta tuyệt đối sẽ không làm những chuyện sỉ nhục đệ tử Thiên Hỏa giáo như vậy, ai dám làm vậy, ta là người đầu tiên không tha cho hắn! Vấn đề là, trước khi Côn Lâm Thụ khiêu chiến Ngưu trưởng lão chúng ta đã cam tâm tình nguyện đặt cược, một khi khiêu chiến thất bại, có nghĩa là phu thê bọn hắn sẽ chủ động rời khỏi Thiên Hỏa giáo, không còn là đệ tử của Thiên Hỏa giáo nữa mà sẽ là nô bộc của Ngưu trưởng lão.”
“Nếu chỉ mình Côn Lâm Thụ làm vậy, ta cũng chỉ coi như hắn không hiểu chuyện làm càn, cũng chẳng tính toán gì, nhưng việc này là do đích thân Tiền trưởng lão của Thiên Hỏa giáo các người đại diện Thiên Hỏa giáo đảm bảo đặt cược, chẳng lẽ trưởng lão Thiên Hỏa giáo các người ra ngoài thay mặt Thiên Hỏa giáo làm việc còn có thể là giả sao? Hơn nữa chuyện này có người của Thiên Hạ Tiền Trang làm trung gian tận mắt làm chứng, bây giờ phu thê Côn Lâm Thụ đã không còn là đệ tử Thiên Hỏa giáo, nói Tử Kim động ta nhốt đệ tử Thiên Hỏa giáo thì hơi quá đáng rồi.”
“Đương nhiên, nếu như Vũ Văn huynh cảm thấy người trung gian bên Thiên Hạ Tiền Trang có vấn đề gì, Vũ Văn huynh có thể bẩm báo với Phiễu Miễu Các, mời Phiễu Miễu Các ra mặt điều tra nghiêm khắc việc này để chủ trì công đạo. Với năng lực của Phiễu Miễu Các, muốn làm rõ việc này không khó khăn gì, chắc chắn có thể giải đáp nghi hoặc cho Vũ Văn huynh.”
Văn Vũ Yên: “Nói cả đống đạo lý cũng chẳng ý nghĩa gì. các ngươi có ý đồ gì trong lòng các ngươi biết rõ. Ta nói rồi, muốn gì thì cứ nói cho rõ ra, không cần phải quanh co dài dòng nữa. Nói cho nhanh gọn đi, rốt cuộc Cung huynh muốn như thế nào mới bằng lòng để ta dẫn người rời đi?”
Không phải ông ta không giữ được bình tĩnh mà là sau khi nhìn thấy lời nói và hành động của Tử Kim động, ông ta biết rõ lần này Tử Kim động đã hạ quyết tâm cắn một cái, dự định giải quyết dựa vào mặt mũi trước đó đã không thể nào trông cậy được nữa, cứ phí lời nói vòng vèo mãi thật sự cũng chẳng ý nghĩa gì.
Giờ cái cần phải đối mặt là làm thế nào để giải quyết được vấn đề với tổn thất thấp nhất.
Có điều Văn Vũ Yên nói thẳng ra như vậy lại khiến cho Cung Lâm Sách không tiện ăn khó coi quá, nắm lấy điểm yếu của người ta nhân cơ hội uy hiếp cũng cần có một tấm màn che, ngay giờ phút này ông ta cũng không tiện nói thẳng giá.
Nói dễ nghe một chút, muốn kiếm một khoản của người ta thì cũng phải chiếm được lý lẽ, nếu không Thiên Hỏa giáo cũng không phải người chết, ngươi có thể cố tình gây sự, rồi sau này bọn hắn cũng có thể làm như vậy với đệ tử Tử Kim động.
“Ngưu trưởng lão, ngươi là người trong cuộc, những gì Văn Vũ chưởng môn nói, ngươi có ý kiến gì không?” Cung Lâm Sách đột nhiên ném vấn đề này cho Ngưu Hữu Đạo. Ngưu Hữu Đạo muốn hai phần, ông ta đoán Ngưu Hữu Đạo muốn tăng giá càng cao càng tốt.
Nói trắng ra là, ông ta hy vọng Ngưu Hữu Đạo là người thực hiện công phu sư tử ngoạm, cho Ngưu Hữu Đạo gánh bớt khó xử, sau đó ông ta sẽ ra mặt điều hòa và thu lợi.
Ngưu Hữu Đạo khá bất ngờ, hắn đã chuẩn bị chỉ an phận dự thính, chuẩn bị không rên tiếng nào, không ngờ Cung Lâm Sách lại chĩa mũi vào hắn.
Hắn không ngu, há không hiểu rõ ý đồ Cung Lâm Sách. Hắn chẳng thèm làm người ác này, chọc cho Thiên Hỏa giáo tức giận rồi thì sau này sẽ phát tiết hết lên người hắn, tiếng xấu này cứ để Tử Kim động gánh vẫn hợp lý hơn.
Lần này hắn tới là muốn thoát khỏi liên quan, tức là muốn thoát khỏi liên quan với Tử Kim động, cũng muốn thoát khỏi liên quan với Thiên Hỏa giáo, muốn mượn thế của Tử Kim động đạt được mục đích của mình, còn muốn không để phiền phức quấn thân, hắn đã dự định rất lâu về chuyện này.
Cho nên hắn căn bản không muốn dính vào chuyện này, cũng rất có lý, đứng lên, cung kính chắp tay nói với Cung Lâm Sách: “Ta không có suy nghĩ gì hết, tất cả đều nghe theo định đoạt của chưởng môn!”
Lời này nghe có vẻ đơn giản bình thường, thực ra lại vô cùng kín kẽ, cũng khiến Cung Lâm Sách không còn cách nào khác, cũng khiến người bên Tử Kim động nghe mà thoải mái trong lòng, chí ít khiến đám Nghiêm Lập cho rằng, lần này Ngưu Hữu Đạo hắn đã nghiêm túc tuân thủ lời hứa, thật sự giao cặp phu thê kia cho tông môn toàn quyền xử trí.
Đối với cuộc đàm phán không phải đàm phán này, Ngưu Hữu Đạo căn bản chẳng thèm để tâm, vì hắn hiểu rất rõ, chắc chắn Tử Kim động sẽ giành quyền xử trí hai phu thê kia, sẽ không đòi hỏi bên Thiên Hỏa giáo một khoản nhỏ mà chắc chắn sẽ tung công phu sư tử ngoạm.
Còn Thiên Hỏa giáo cũng không phải dạng hiền, hai bên sẽ rất khó đàm phán thành công, Thiên Hỏa giáo tất nhiên sẽ muốn thử một loại khả năng khác, loại khả năng đó hắn đã nhắc nhở Thiên Hỏa giáo rồi.
Tất cả những gì xảy ra hôm nay, Ngưu Hữu Đạo hắn đã chuẩn bị xong. Giờ hắn chỉ chờ ở đây, chờ sự việc tiếp diễn ra ngoài đàm phán để giải quyết.
Còn bây giờ, hắn sẽ không để lộ bất kỳ manh mối nào, sẽ không làm Thiên Hỏa giáo nghi ngờ, cũng sẽ không chọc Tử Kim động nổi giận.
Cho nên vụ đàm phán này, với hắn mà nói chỉ là mấy lời nói nhảm, cứ nghe và xem là được. Đương nhiên, đích thân tới đây cũng chỉ để đề phòng sự việc vượt khỏi kể hoạch của hắn, một khi xảy ra tình huống bất ngờ, hắn phải nghĩ cách để thay đổi, khiến tình thế một lần nữa trở lại quỹ đạo mà hắn đã vạch ra.
Với thái độ này của Ngưu Hữu Đạo, cuối cùng Nghiêm Lập cũng yên tâm rồi, ông ta vốn còn sợ Ngưu Hữu Đạo giở trò.