“Ta sẽ không đến mức quá đáng không buông tha cho người ta. Nhưng mà, nhất định ta phải đánh một trận với hắn!”
Y quay lại chăm chú nhìn bức chân dung tổ sư gia: “Không phải vì chính ta, là vì chuộc tội! Chuyện năm đó ta khiến Thiên Hoả Giáo hổ thẹn, phần nhục nhã này chỉ có thể do chính ta đi rửa sạch. Đương nhiên, cũng là vì chính ta. Chuyện quá khứ nhất định phải có một dấu chấm kết thúc, ta không muốn đến đâu cũng bị người ta lôi chuyện cũ ra nói móc nói mỉa. Sư muội, muội cũng không muốn để cho ta cả đời không ngóc đầu lên nổi vì chuyện này chứ?”
Xem như Hoả Phượng Hoàng đã nhìn ra rồi. Sau bao năm ngao luyện, dù sư huynh không còn ngạo khí năm xưa, khiêm tốn không ít, nhưng thực chất, tính cách trời sinh vẫn không thể thay đổi.
Nàng gần như cầu khẩn: “Sư huynh, quên đi thôi. Với thành tựu hiện giờ của huynh, ngay cả mấy người Chưởng môn cũng không thể luyện thành bí thuật cao nhất cũng không thể ngăn cản huynh, ai còn dám nói móc mỉa gì huynh? Sư huynh, thực sự không cần phải so đo.”
Côn Lâm Thụ chầm chậm quay lại nhìn nàng. Y hiểu rõ nàng, nên y cảm thấy có gì không đúng.
Y nhạy cảm nhận ra được tâm tư của sư muội, tựa hồ như dù đã luyện thành “Thiên hoả vô cực thuật” cũng khó mà rửa sạch phần sỉ nhục ấy, nên nghi ngờ hỏi: “Ta chỉ hỏi Ngưu Hữu Đạo ở đâu, cái này cũng không thể nói sao? Sư muội, muội sợ ta bị thương tổn sao?”
Hoả Phượng Hoàng đáp: “Đã qua rồi, cần gì phải truy tìm nữa?”
Côn Lâm Thụ đẩy tay nàng ra, đi qua nàng ra ngoài: “Chắc hẳn những người khác phải biết Ngưu Hữu Đạo ở đâu!”
Hoả Phượng Hoàng cuống lên, vội vàng xoay người đuổi theo, kéo lại ống tay áo của y: “Sư huynh, không nên tìm, huynh tìm được cũng vô dụng, chỉ có thể tự làm khó mình.”
Sắc mặt Côn Lâm Thụ căng ra, đứng nguyên bất động tại chỗ hỏi: “Nói cách khác, Ngưu Hữu Đạo cũng xưa đâu bằng nay. Bởi vì sư muội rõ ràng, cũng chắc chắn rằng, dù ta có luyện thành “Thiên hoả vô cực thuật” cũng không thể là đối thủ của hắn, có phải vậy không?”
Hoả Phượng Hoàng lắc đầu: “Sư huynh, huynh đừng hiểu lầm, không phải vậy. Khẳng định hắn không phải đối thủ của huynh, chỉ là thân phận địa vị hiện giờ của hắn không thể coi thường. Sư huynh…..” Nàng không biết nói thế nào, nhưng nhìn sư huynh bướng bỉnh nưh vậy, không nói cũng không được, cuối cùng, đành khó nhọc nói: “Dù huynh có tìm được hắn, cũng không có tư cách giao thủ với hắn.”
Côn Lâm Thụ quay lại kinh ngạc hỏi: “Nói vậy là sao? Dù địa vị hiện tại của hắn không thể coi thường, nhưng chẳng lẽ còn lớn hơn ba phái lớn của các quốc gia sao? Hay là giờ hắn đã là người của Phiêu Miễu Các?”
“Hắn bái Lão Chung Cốc Tử của Tử Kim Động làm sư phụ, bây giờ hắn đã là trưởng lão Tử Kim Động ở nước Yến rồi. Thân phận của hắn là trưởng lão Tử Kim Động đó, làm sao hắn có thể nhận sự khiêu chiến của huynh?”
Lời này coi như nói rõ rành rành, thân phận địa vị của hai người không ngang nhau.
“…” Côn Lâm Thụ đứng ngay tại chỗ, hai mắt trợn tròn. Tên kia là trưởng lão Tử Kim Động ngang hàng với Thiên Hoả Giáo sao?
Sửng sốt nửa ngày, y mới lúng túng hỏi: “Cái này….làm sao có thể? Hắn mới bao tuổi chứ? Giờ giỏi lắm mới ngoài ba mươi thôi? Dù có bái Thái thượng trưởng lão Tử Kim Động làm sư phụ, nhưng làm sao có thể trở thành trưởng lão Tử Kim Động? Đường đường vị trí trưởng lão Tử Kim Động có phải trò đùa đâu?”
Hỏa Phượng Hoàng: “Thực sự là khiến người ta khó tin, mười năm bất tri bất giác trôi qua như vậy đấy mà cũng chẳng cảm thấy gì, nhưng quay đầu lại nhìn, trong mười năm này thật sự đã xảy ra rất nhiều chuyện, sau khi sư huynh bế quan không lâu, không biết Ngưu Hữu Đạo dùng thủ đoạn gì, lấy một lượng chiến mã lớn từ Tề quốc ta đưa về, tích lũy được thực lực chinh chiến cho đại quân nới hắn ở...”
Cũng vì sư huynh, nàng ta khá để ý đến Ngưu Hữu Đạo này.
Ngay từ đầu, Ngưu Hữu Đạo đã làm cho sư huynh cũng là vị hôn phu của mình trọng thương đến như vậy, hại cho đôi nam nữ bọn họ phải cách biệt mười năm, nàng ta cực kỳ oán hận Ngưu Hữu Đạo. Nhưng thời gian thật sự có thể làm mờ đi rất nhiều thứ, chí ít có thể khiến người ta bình tĩnh nhìn nhận vài vấn đề, chuyện cũ ngày xưa, đâu thể chỉ trách mình Ngưu Hữu Đạo?
Bị sư huynh bức, Ngưu Hữu Đạo đã liên tục nhường nhịn, thậm chí giả vờ bại nhận thua, hy vọng có thể ép dạ cầu toàn, nhưng sư huynh khinh người quá đáng, nhất định phải ép người ta vào chỗ chết, khiến người ta không thể không ra tay hết sức, còn trách ai?
Đương nhiên, thực lực đối phương tăng mạnh cũng là mấu chốt khiến người ta không thể không tỉnh táo nhìn nhận lại vấn đề.
Cho nên, nàng ta nhẹ nhàng kể những chuyện và lời đồn liên quan đến Ngưu Hữu Đạo trong mấy năm nay cho sư huynh nghe, hy vọng có thể ngăn chấp niệm của sư huynh.
Nàng ta nói với Côn Lâm Thụ, Ngưu Hữu Đạo chẳng những mang chiến mã đi, mà còn hái được Hồng Nương Tề kinh rất nhiều người muốn hái kia rời đi rồi.
Sau khi mang được chiến mã về tích lũy thực lực, cũng có lẽ là từ từ chờ đợi thời cơ đến, nơi Ngưu Hữu Đạo ở đã tập kết nhân mã, ngang nhiên phát động tiến công Nam châu, một hành động đã chiếm được Nam châu.
Sau trận chiến phân chia không đồng đều, Ngưu Hữu Đạo đã kết ân oán với Thiên Ngọc môn, cả hai tranh phong. Kết quả Ngưu Hữu Đạo đã bức cho Thiệu Bình Ba nắm giữ đại quyền Bắc Châu phải chạy trối chết, kéo Đại Thiện sơn từ Bắc Châu đến, đá Thiên Ngọc môn khỏi Nam châu, cụ thể là làm thế nào không rõ, có điều từ đó về sau, Ngưu Hữu Đạo nắm giữ Nam châu.
Về sau triều đình Yến quốc phái ra rất nhiều cao thủ tiêu diệt Ngưu Hữu Đạo, thậm chí còn điều cả Tông Nguyên cao thủ đỉnh cấp đan bảng, kết quả Tông Nguyên chết, triều đình Yến quốc thất bại tan tác quay về, Mao Lư sơn trang từ đó vang danh thiên hạ.
Về sau cảnh nội Yến quốc xuất hiện phản loạn Thương châu, Ngô Công Lĩnh giết huynh soán vị, kết hợp Hàn, Tống tấn công Yến. Yến quốc tràn ngập nguy hiểm, Nam châu đã xuất binh, mang theo dư uy Ninh Vương, hiệu lệnh nhân mã Yến quốc đuổi phản nghịch Ngô Công Lĩnh, đánh bại đại quân Tống quốc. bây giờ Ngô Công Lĩnh đã thành Hoàng đế Tống quốc, còn quân Hàn đang giết vào cảnh nội Tống quốc, đang triền đấu với Tống quốc.
Triệu quốc nhân lúc nội bộ Yến quốc hỗn loạn suy yếu, xua binh công Yến, lại là nhân mã Nam châu xua quân tây chinh ngăn địch, hai nước chém giết khó phân thắng bại.
Về sau đại hội bí cảnh Thiên Đô đến, Phiễu Miễu Các tham gia, chư quốc ngưng chiến, Ngưu Hữu Đạo bị ép phải đi bí cảnh Thiên Đô. Trong Thiên Cốc, Ngưu Hữu Đạo đã hạ sát thủ với ba phái lớn Triệu quốc, gi ết chết trưởng lão chủ sự của ba phái lớn Triệu quốc ngay tại chỗ, sau khi gây ra chuyện lại bị Toa Như Lai đẩy vào tuyệt cảnh.
Nhưng đợi sau khi đại hội bí cảnh Thiên Đô kết thúc, Ngưu Hữu Đạo lại giành được hạng nhất của hành trình bí cảnh, đoạt được số lượng linh chủng áp đảo các thế lực thiên hạ, bảo vệ được tính mạng.
Sau khi ra khỏi bí cảnh, Ngưu Hữu Đạo khêu ra chiến sự, liên kết với Hiểu Nguyệt các khởi binh trong cảnh nội Triệu quốc, hai bên liên thủ, đẩy Triệu quốc vào tuyệt cảnh, quyết chiến một trận ở Giác Hồ diệt mấy trăm vạn tinh nhuệ Triệu quốc, liên thủ diệt Triệu quốc, tiến hành chia cắt, Hiểu Nguyệt các phục quốc thành công, lập Tần!
Sau trận chiến, Ngưu Hữu Đạo bái Thái thượng trưởng lão Chung Cốc có tư cách nhất của Tử Kim động làm sư phụ, gia nhập Tử Kim động, nhảy lên làm trưởng lão Tử Kim động.
Hỏa Phượng Hoàng thao thao một hồi lâu, cuối cùng tổng kết nói: “Sư huynh, trong thời gian này chắc chắn vẫn xảy ra rất nhiều chuyện, chắc chắn còn có rất nhiều chuyện không muốn để người ta biết, hoặc là tin tức của muội có hạn nên không biết được. nhưng Ngưu Hữu Đạo có thể từng bước đi đến như ngày hôm nay, trải qua nhiều mưa to gió lớn như vậy, tay cầm thiên quân vạn mã, nắm giữ quân đội cường đại nhất của Yến quốc, lại trở thành trưởng lão của Tử Kim động, quyền cao chức trọng, đã không phải ngươi có thể tuỳ tiện trêu chọc rồi.”