Ông ta nuốt đồ ăn vào bụng, quay đầu sang nói với đệ tử: "Nhìn gì nữa? Gõ chuông đi!"
Boong boong boong... Tiếng chuông rõ ràng vang vọng, thông báo với toàn thể Thiên Hỏa giáo rằng người bế quan mười năm kia đã xuất quan rồi.
Nếu không nhờ Điền Nhân An nhắc nhở, Hỏa Phượng Hoàng cũng không nhận ra gương mặt sư huynh ẩn sau mái tóc dài lẫn chòm râu che phủ, nàng ta vui mừng quá đổi mà kêu lên: "Sư huynh!"
Lúc này đây, nàng ta rất muốn chạy tới nhưng bị Điền Nhân An kéo lại nhắc nhở: "Không được vi phạm!"
Không ai được phép tùy tiện tới gần động Vô Quang.
Nam tử áo quần tả tơi, tóc dài quét đất lững thững bước tới, sang tới cạnh đình rồi chắp tay chào Điền Nhân An: "Sư bá!" Sau đó, y mới gật đầu với Hỏa Phượng Hoàng: "Sư muội!"
"Sư huynh!" Hỏa Phượng Hoàng vui mừng muốn khóc.
Nghe tiếng chuông ngân, người của Thiên Hỏa giáo lần lượt chạy tới.
Phàm là người nghe được mười tiếng chuông vang trong cấm địa, ai nấy cũng đều biết đã có người bế quan mười năm xuất quan.
Nhân sinh có thể có được mấy lần mười năm? Mười năm cô quạnh chẳng có thứ gì bên cạnh, không phải ai cũng có thể chịu đựng được. Người bế quan mười năm, ngoại trừ tổ sư khai sơn, cũng chỉ có một người. Chính là vị nhất đại tân tú chịu nhục trong tay Ngưu Hữu Đạo mà thôi.
Hiếu kỳ, kinh ngạc! Nghe được tiếng chuông, đệ tử nào đang rảnh cũng đều nhanh chóng chạy đến, nói là xem náo nhiệt cũng không đủ.
Không chỉ kinh động đến đệ tử Thiên Hỏa giáo, ngay cả cao tầng Thiên Hỏa giáo cũng chạy đến.
Trong những hỏa ảnh bay tán loạn, Vũ Văn Yên rơi xuống đất. Chưởng môn đã đích thân đến.
Ngay cả sư phụ của Côn Lâm Thụ là Bàng Trác cũng đến, vui vẻ không thôi, đang nói chuyện với đệ tử của mình, chợt thấy một đám cao tầng bước đến, nhất là nhìn thấy Vũ Văn Yên, vội thúc giục đệ tử: “Còn không mau bái kiến Chưởng môn và các vị Trưởng lão.”
Ông ta ở Thiên Hỏa giáo cũng được xem là một nhân vật, nhưng cũng không tính là đại nhân vật gì, chỉ được xem là đệ tử chấp sự mà thôi.
Sư phụ của ông ta đã từng là Trưởng lão Thiên Hỏa giáo, nhưng lại mất sớm. Bây giờ ông ta còn giữ được thân phận đệ tử chấp sự đã là không dễ dàng. Một số người cũng xem như niệm tình sư phụ ông ta ngày xưa.
Côn Lâm Thụ tiến lên, chắp tay hành lễ: “Đệ tử Côn Lâm Thụ bái kiến Chưởng môn, bái kiến chư vị Trưởng lão.”
Chư vị cao tầng đều gật đầu, dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống để nhìn y. Người có thể hạ quyết tâm bế quan mười năm, tất cả mọi người cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Nghe được tiếng xì xào bàn tán chung quanh, Vũ Văn Yên liếc mắt, trầm giọng hỏi: “Người nào đang ồn ào ở đây?”
Ông ta vừa nói xong, tiếng bàn tán to nhỏ của đệ tử Thiên Hỏa giáo lập tức im bặt.
Một Trưởng lão hiểu ý Vũ Văn Yên, quát lớn: “Tập trung ở đây làm gì? Rảnh quá không có chuyện gì làm hay sao? Người không liên quan, toàn bộ lui hết đi.”
Kết quả, một đám người đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Người không liên quan, tất cả đều rời đi.
Không khí xung quanh khôi phục lại sự yên tĩnh. Vũ Văn Yên giơ lòng bàn tay hướng về phía Côn Lâm Thụ, lập tức nhìn thấy Côn Lâm Thụ quần áo rách rưới, râu tóc dài chưa cắt bay phất phơ trong gió.
Côn Lâm Thụ đứng im như cây đặt mình trong gió, nhìn chung quanh, ánh mắt hơi nghi hoặc, không biết Chưởng môn muốn làm gì. Y muốn phản kháng nhưng chung quy vẫn không dám vọng động.
“Đi!” Vũ Văn Yên quát một tiếng, lòng bàn tay hóa thành đơn chưởng vỗ đến Côn Lâm Thụ phía đối diện.
Một khắc này, gió nhẹ quất vào mặt. Râu trên cằm Côn Lâm Thụ đứt tận gốc. Mái tóc dài cũng bị đoạn đi dưới lưỡi đao gió. Từng sợi từng sợi theo gió mà bay về phía sau.
Trong nháy mắt, Côn Lâm Thụ đã thay đổi hình dáng. Mái tóc chỉ còn dài qua vai. Y đưa tay lên sờ cằm, râu đã không còn nữa.
“Trông giống người rồi đấy.” Vũ Văn Yên thu tay lại, nói một câu.
Tất cả Trưởng lão đều mỉm cười. Ý vị trong từng nụ cười đều không giống nhau.
Chính vì đã được cạo râu, cắt tóc sạch sẽ, mọi người lại càng nhìn thấy rõ hơn vết bỏng còn lưu lại trên mặt Côn Lâm Thụ.
Năm đó, khi y giao thủ với Ngưu Hữu Đạo, đã bị công pháp Hỏa tính của mình phản phệ.
Mặc dù Thiên Hỏa giáo am hiểu trị liệu vết bỏng, cũng đã chữa khỏi vết bỏng cho y. Nhưng vết thương năm đó quá nặng, thiếu chút nữa đã mất mạng. Đến nay, màu da chỗ vết bỏng vẫn có sự khác biệt với màu da bình thường, hơi có hương vị mặt âm dương.
Bàng Trác nói với đệ tử của mình: “Làm phiền Chưởng môn như vậy, còn không cảm ơn?”
Lúc này, Côn Lâm Thụ mới chắp tay: “Đệ tử thất lễ, tạ Chưởng môn.”
Vũ Văn Yên khoát tay nói: “Mười năm chẳng khác nào một cái búng tay. Ngươi có thể sống đến lúc này, cũng xem như không dễ. Nhưng thân là đệ tử Thiên Hỏa giáo, có một số quy củ chắc ngươi hiểu. Mỗi người đều phải gánh chịu trách nhiệm cho việc mình làm.”
Lời này khiến Bàng Trác và Hỏa Phượng Hoàng nhìn nhau. Sư đồ bọn họ đều nghe ra ý vị không tầm thường trong lời nói đó.
Hai người lại nhìn về phía Côn Lâm Thụ, phát hiện biểu hiện của Côn Lâm Thụ vẫn bình thường.
Vũ Văn Yên tiếp tục nói: “Tông môn có nhiều thứ, ngươi còn chưa có tư cách để đọc, nhưng ngươi vận dụng quyền hạn bế quan mười năm mà mượn đọc bí pháp tối cao của bổn phái là Thiên Hỏa Vô Cực Thuật. Năm đó, tổ sư gia lập ra quy củ này chính là đặc cách cho người có chí lớn, nhưng cũng là sự trừng phạt đối với người luồn cúi, làm bậy. Bí pháp bổn môn không được tùy tiện tiết lộ ra ngoài, chắc ngươi hiểu rõ quy củ này chứ?”
Ông ta vừa nói xong, Bàng Trác và Hỏa Phượng Hoàng đều sợ hãi vô cùng.
Hai người tất nhiên biết quy củ này. Thiên Hỏa Vô Cực Thuật chính là bí thuật tối cao của Thiên Hỏa giáo. Chỉ có Trưởng lão trong tông môn mới có thể tu luyện. Người có thể lên chức Trưởng lão trong tông môn, đầu tiên nội tình tu hành phải đầy đủ, tiếp theo là thời gian đã chứng minh được một số thứ. Xét theo một trình độ nào đó, có thể loại trừ khả năng người này là gian tế.
Nhưng tổ sư gia vẫn lưu lại cho các đệ tử một con đường, một con đường tuyển chọn nhân tài mà không cần bám vào khuôn mẫu. Dù sao, không phải ai cũng có thể ngồi lên vị trí Trưởng lão, sợ hậu nhân bóp ch ết nhân tài. Như Chưởng môn đã nói, tổ sư gia đã đặc cách cho người có chí lớn. Phàm là đệ tử bổn môn có thể bế quan tu luyện tại cấm địa mười năm trở lên, là người có nghị lực lớn, chí giả thông thiên, sẽ có cơ hội tu luyện Thiên Hỏa Vô Cực Thuật.
Nhưng Thiên Hỏa giáo sau đời thứ ba cho đến nay, không ai có thể tu luyện bí thuật tối cao này, bao gồm Chưởng môn và các vị Trưởng lão.
Tu luyện bí thuật, thiên phú là một trong những nguyên nhân quan trọng. Người có thuộc tính Hỏa bẩm sinh rất dễ tu luyện thành công.
Nhưng không ai trên mặt lại viết chữ “ta có thiên phú thuộc tính Hỏa” cả. Muốn tìm người này trong số chúng sinh thật sự không dễ dàng. Cho dù có thiên phú, cũng chưa chắc có thể tu luyện thành công. Thiên phú không chỉ là nhục thân, mà còn năng lực phân tích đối với tu luyện. Gọi một tên ngốc đến, cho dù có thuộc tính toàn diện cũng chẳng làm được gì.
Sai một ly đi nghìn dặm.
Ví dụ như Vân Cơ biết thuật độn thổ, nhưng con trai Vân Cơ là Vân Hoan lại kém xa.
Tuy Côn Lâm Thụ có thiên phú tu luyện rất cao, nhưng lại không có thuộc tính Hỏa trời sinh. Đương nhiên, cũng bởi vì Côn Lâm Thụ có thiên phú tu luyện rất cao, y mới có thể trở thành người nổi bật trong thế hệ này.
Bàng Trác nhìn Chấp sự Điền Nhân An, gương mặt hiện lên sự tức giận.
Tuy ông ta cũng là Chấp sự một phương, nhưng trong tông môn không có bối cảnh, quyền sử dụng tài nguyên có hạn, không thể chiếu cố quá nhiều đệ tử. Bởi vậy, vật có thể thu được cũng có hạn. Vất vả lắm mới tập trung tài nguyên dạy ra được một đệ tử không tệ, bây giờ lại gãy ở đây, bảo ông ta làm sao mà không tức giận.
Ông ta tin rằng Điền Nhân An nhất định biết việc này. Bởi vì nơi này do Điền Nhân An quản lý. Đối phương có kết giao với ông ta, nhưng lại không nói cho ông ta biết, rõ ràng là muốn giấu diếm ông ta. Lúc này, ông ta mới từ miệng Chưởng môn biết được chuyện này.