Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nơi có người đều như vậy, nội bộ Thiên Ngọc môn của ông ta cũng không phải hoà hợp êm thấm, người có chút ý nghĩ đều đang tranh thủ lợi ích của mình.
Sau khi rời khỏi Tử Kim động, trở về ngược lại thoải mái không ít, sử dụng phi cầm cỡ lớn mà Ngưu Hữu Đạo tặng.
Tất nhiên nhận cũng đã nhận rồi, tại sao lại không dùng? Chỉ là nhận trọng lễ này không có niềm vui vốn có, trên đường đi ngược lại vì tương lai của Thiên Ngọc môn mà lo lắng...
Bành Hữu Tại vừa đi, Ngưu Hữu Đạo lập tức nghĩ mật thư, sắp xếp gửi ngược lại cho Đại Tư Không của kinh thành bây giờ Cao Kiến Thành, một số việc bên phía Bắc Châu, vẫn cần Cao Kiến Thành phối hợp.
Ngay lúc mật thư vừa gửi đi không bao lâu, lại có khách đến, chưởng môn Vạn Động Thiên phủ Tư Đồ Diệu phong trần mệt mỏi chạy đến.
Ông ta không phải do Ngưu Hữu Đạo mời đến, mà là sau khi biết tin chủ động chạy đến chúc mừng.
Sở dĩ chạy đến cũng là bởi vì trong lòng bất an, thực tế Vạn Thiên Động phủ chung một phe với Ngưu Hữu Đạo quá lâu rồi, đã có chút rạn nứt không rõ. Đặc biệt là khi Thương Triều Tông kêu gọi tụ tập thiên binh vạn mã đối đầu với ba đại phái nước Yến, tham dự vào việc bảo vệ Ngưu Hữu Đạo trọng thương, về sau lại lừa gạt ba đại phái có việc chuồn đi, đây rõ ràng là đối nghịch với ba đại phái, trên trán đã in dấu thật sâu ba chữ "Ngưu Hữu Đạo".
Vạn Động Thiên phủ vùi lấp quá sâu, thêm vào thế lực Nam châu ở ngay bên cạnh, chỉ cần Ngưu Hữu Đạo còn sống một ngày, Vạn Động Thiên phủ đã không còn quá nhiều sự lựa chọn, hơi nghĩ một chút cũng biết được, Ngưu Hữu Đạo sẽ không dễ dàng để cho Vạn Động Thiên Phủ thoát khỏi sự khống chế.
Lần này đến là muốn tìm hiểu một chút, muốn xem xem tình hình của Ngưu Hữu Đạo phía bên này, có thể ổn định cục diện hay không.
Nước Triệu diệt vong, danh xưng "Trưởng công chúa" kia của Hải Như Nguyệt cũng bãi bỏ rồi, tự mình căn dặn thuộc hạ bên dưới đừng xưng hô như thế kia nữa.
Kim Châu bây giờ đã trở thành lãnh thổ của nước Yến, nguyên nhân do Ngưu Hữu Đạo, một cách tự nhiên thuộc về phạm vi thế lực của Tử Kim động, Vạn Động Thiên phủ cũng trở thành môn phái nội cảnh nước Yến.
"Đạo gia, chúc mừng chúc mừng, bây giờ hẳn là đổi cách xưng hô Ngưu trưởng lão rồi!" Vừa vào cửa viện, Tư Đồ Diệu liền ha ha cười lớn chắp tay từ phía xa.
Đâu chỉ đổi cách xưng hô thành Ngưu trưởng lão, hai chữ "Đạo gia" mang theo phía trước liền thấy được đầu mối, trước đây cũng chưa bao giờ xưng hô với Ngưu Hữu Đạo là "Đạo gia".
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, một tay chỉ ông ta, nói hai chữ: "Cùng vui!"
Tư Đồ Diệu cuống quít đồng ý: "Đúng đúng đúng, từ nay về sau có Ngưu trưởng lão chiếu cố, đối với Vạn Động Thiên phủ ta mà nói, dĩ nhiên là một việc vui."
Ngưu Hữu Đạo trước tiên mời ông ta vào trong, sau khi ngồi xuống mới nói: "Nghe nói thái hậu Thương Ấu Lan của nước Triệu kia bây giờ đang an thân ở bên cạnh Hải Như Nguyệt?"
"Đúng vậy, hẳn là nước Triệu diệt vong rồi trong lòng khó chịu, căn cứ theo báo cáo từ bên dưới, thường hay gào khóc!" Tư Đồ Diệu kể lại tình hình một chút, thấy Ngưu Hữu Đạo quan tâm người này, liền thử dò xét nói: "Chẳng lẽ Đạo gia có ý kiến gì vỡi lão phu nhân này, cảm thấy ở lại bên đó không thích hợp?"
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: "Đã không quyền không thế, nói như thế nào cũng là bà cô của Dung thân vương, lại là mẹ ruột của Hải Như Nguyệt, tiếp tục không khách khí với bà ta cũng có chút không nói được, ta cảm thấy Hải Vô Cực tuy là chạy rồi, nhưng cũng không đến nỗi hoàn toàn không quan tâm người mẹ này đi?"
Tư Đồ Diệu hiểu ý của hắn: "Đạo gia là muốn để ta bên này nhìn chằm chằm bà ta?"
Ngưu Hữu Đạo hơi gật đầu: "Ta và ba đại phái nước Triệu có thể nói là đã kết thâm thù đại hận, một đám cao thủ chuồn đi, không chừng ngày nào đó sẽ xuất hiện làm một số việc gây bất lợi đối với ta, nên diệt cỏ tận gốc!"
"Đúng vậy, nên diệt trừ tai hoạ về sau!" Tư Đồ Diệu gật đầu phụ hoạ.
Ngưu Hữu Đạo: "Theo dõi chặt chẽ, xem có thể tìm ra chút manh mối nào để đào ra tung tích của những người kia hay không, nhớ kỹ, trước mắt đây là cơ hội duy nhất để chúng ta tìm ra những người kia, tuyệt đối không được đánh rắn động cỏ!"
Tư Đồ Diệu: "Yên tâm, ta sẽ sắp đặt kín đáo!"
Sau đó hai người ở trong nhà trò chuyện hồi lâu, Tư Đồ Diệu có ý thăm dò thực hư, Ngưu Hữu Đạo cũng có ý làm ông ta yên lòng.
Xong chuyện, Tư Đồ Diệu trái lại không vội quay về, dưới lời mời của Ngưu Hữu Đạo ở lại ngủ một đêm.
Đồng thời, Ngưu Hữu Đạo bày tỏ trở về tặng ông ta một con phi cầm cỡ lớn, tránh phải bôn ba qua lại phiền hà.
Tư Đồ Diệu đương nhiên là vui vẻ không thôi, liên tục cảm ơn.
Sau khi dẫn Tư Đồ Diệu xuống dưới sắp xếp ổn thoả, Quản Phương Nghi lập tức nổi đoá, hai con phi cầm chở người cứ như vậy tặng đi rồi, không ầm ĩ tới nơi tới chốn với Ngưu Hữu Đạo mới là lạ.
Bà ta bẻ đầu ngón tay đi tìm Ngưu Hữu Đạo tính sổ, nói cho Ngưu Hữu Đạo, bên này thật sự không còn nhiều tiền, lần trước vì cứu Thương Thục Thanh và tiểu vương gia, thoáng cái dùng hết nhiều Thiên Kiếm Phù như vậy, thật sự là dốc hết vốn liếng rồi, ngay cả vốn liếng bà ta để dành được ở Phù Phương Viên cũng lấp vào trong đó.
Trước mắt, không nói một số người cần nuôi ở bên cạnh, chỉ riêng Ngũ Lương Sơn nhiều người như vậy đã không phải là con số nhỏ, những người đó đều coi Quản Phương Nghi là bà chủ, đều là vươn tay xin bà ta tiền.
Ngưu Hữu Đạo hết lần này đến lần khác tiêu xài vô độ, phi cầm chở người nói tặng liền tặng, bà ta làm sao có thể không nổi nóng.
Ngưu Hữu Đạo nói sau này tính tiếp, Quản Phương Nghi lải nhải không ngừng, hắn liền mượn cớ có việc, gọi Văn Mặc Nhi ra ngoài đi dạo.
Hứa Lão Lục kéo Quản Phương Nghi tức đến dậm chân lại, khuyên bà ta: "Đại tỷ, Đạo gia là người làm chuyện lớn, làm như vậy đương nhiên là có nguyên nhân của nó."
"Cần ngươi đến dạy ta sao?" Quản Phương Nghi xem thường, sau một hồi quắc mắt dựng ngược lông mày, lại dịu dàng thở dài một tiếng, không thể không thừa nhận, tận mắt nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo liên tiếp sắp đặt một màn này đến một màn khác, căn bản không phải là việc mà bọn họ có thể đùa giỡn ra được.
Kỳ thực bà ta cũng biết, có những việc không thể lấy tiền ra để mà đánh giá, nhưng mà bà ta chính là tức giận, tên khốn đó luôn nói đồ vật là của bà ta.
Quay đầu lại nhìn thấy Thương Thục Thanh lẻ loi đứng ở ngoài cửa, không biết đang nhìn cái gì, Quản Phương Nghi hất Hứa Lão Lục ra đi qua bên đó, đi đến bên cạnh Thương Thục Thanh cũng không thấy nàng có phản ứng, dáng vẻ ngơ ngác thất thần.
Bà ta nhìn theo hướng mà Thương Thục Thanh nhìn, chỉ thấy Ngưu Hữu Đạo và Văn Mặc Nhi đang ở trên sườn núi chỉ bốn phía cười cười nói nói dáng vẻ rất vui vẻ.
Mà trong mắt Thương Thục Thanh là một sự mất mát mà phụ nữ đều hiểu.
"Quận chúa, nhìn gì vậy?" Quản Phương Nghi cười khanh khách hỏi.
Thương Thục Thanh vội vàng lấy lại tinh thần, tìm lời che đậy: "Đệ tử Tử Kim động ở bên cạnh Đạo gia kia dáng dấp thật xinh đẹp, hình như nàng ta sống ở đây, là người của Đạo gia sao?"
Nhìn thấy bên cạnh Ngưu Hữu Đạo có người phụ nữ xinh đẹp như vậy chuyện trò vui vẻ với Ngưu Hữu Đạo, muốn không dẫn đến sự chú ý của nàng cũng khó.
Quản Phương Nghi: "Nàng ta a, nàng ta tên là Văn Mặc Nhi, là nghĩa nữ của Cung chưởng môn. Không giấu gì quận chúa, trước đây Cung chưởng môn muốn để Văn Mặc Nhi này gả cho Đạo gia, có điều bây giờ hoàn toàn không đùa được nữa rồi, hai người chênh lệch bối phận, đã không còn khả năng nữa rồi, bây giờ là Tử Kim động phái nàng ta đến để chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của Đạo gia. Nói đến là Đạo gia nhìn xa trông rộng, ban đầu nếu như lấy Văn Mặc Nhi này, nguyên nhân bối phận, thì cũng không làm được chức trưởng lão Tử Kim động hiện nay."