Đạo Quân

Chương 1325: Thương Triệu Dân (2)




“Vâng!” Văn Mặc Nhi tuân lệnh rời đi, bảo Quản Phương Nghi cùng mau chóng đi ra ngoài cửa tiếp đón.

Không lâu sau, một đoàn người đi vào, nếu là trước đây thì không có đủ tư cách vào nơi này, nhưng không dễ dàng gì mà tới, đương nhiên không tránh được sự tò mò dò xét xung quanh đây.

Trong tầm mắt, nơi nơi đều là phong cảnh đẹp, nhiều hoa cỏ lạ, còn có những ngọn nước trong vắt chảy san sát nhau, lầu các đình đài trên núi ẩn hiện trong làn sương mờ.

Hạ Hoa không khỏi ken một câu: “Không hổ là tông môn Tử Kim Động, quả nhiên là một nơi giống y như tiên cảnh vậy.”

Vừa đi vào đến Mao Lư biệt viện thì gặp Ngưu Hữu Đạo đang ngồi trong đình viện, bọn họ cùng bước nhanh lên phía trước hành lễ: “Đạo gia!”

Trên mặt bọn người Phí Trường Lưu lộ ra vẻ mừng rỡ, vị này đã trở thành trưởng lão của Tử Kim Động, bao nhiêu người trong Tử Kim Động cả đời cũng không đạt được vị trí cao này, ấy vậy mà vị này chỉ một lần đã đạt được, như vậy tất nhiên là phải dựa vào quan hệ giữa hai bên tới chúc mừng rồi.

Thương Thục Thanh răng trắng như ngà đôi môi đỏ mọng, ánh mắt sáng ngời nhìn Ngưu Hữu Đạo không rời mắt.

Ngưu Hữu Đạo mỉm cười khẽ gật đầu với mọi người, sau đó Triêu Phượng Nhược Nam chắp tay nói: “Sao Vương Phi không chăm sóc tiểu Vương Gia mà lại chạy đến đây?”

“Đạo gia cứu được khuyển tử, về tình về lí ta đều muốn đích thân đến gặp mặt Đạo gia để cảm tạ, vốn dĩ nên mang tiểu nhi đi cùng, nhưng chỉ tiếc là nó vẫn còn yếu, không chịu được gió bên ngoài.” Phượng Nhược Nam mặt đầy cảm kích, nội tâm cũng cảm kích bội phần, Ngưu Hữu Đạo giúp nàng quá nhiều, nàng thực sự không biết nên báo đáp như thế nào.

Đương nhiên, đích thân đến cũng là vì có nguyên do khác.

Biết được chưởng môn Lưu Tiên Tông tam phái muốn tới gặp Ngưu Hữu Đạo, Thương Thục Thanh không kìm được, cũng muốn được đi cùng.

Gặp phải tình hình này, dù sao tam phái cũng có phi hành tọa kỵ, Phượng Nhược Nam cũng thực sự muốn đích thân đến đến cảm tạ Ngưu Hữu Đạo, huống chi người ta vì cứu con trai của nàng nên mới bị trọng thương, về tình về lý đều muốn tới thăm hỏi một chút. Cộng thêm trưởng môn tam phái cũng không thể ở lại Tử Kim Động mãi được, chắc chắn sẽ trở về, đã tiện thể lui tới thì dứt khoát sẽ rủ nhau cùng tới.

Ngưu Hữu Đạo khoát tay nói: “Việc đó, Vương Phi nói quá lời rồi!”

Phượng Như Nam lại hỏi: “Vết thương của Đạo gia đã khỏi chưa?”

Ngưu Hữu Đạo gật đầu cười nói: “Làm phiền Vương Phi lo lắng rồi, vết thương của ta đã không có gì đáng ngại nữa.” Sau đó hắn đưa tay mời khách vào trong phòng ngồi.

Tiến vào trong sảnh ngồi xuống, có người dâng trà lên, sau khi nói vài câu, Phượng Nhược Nam lại đề cập đến một chuyện khác: “Khuyển Tử đến nay vẫn chưa được đặt tên, tính mạng của nó là do Đạo gia cứu, lần này đến ta muốn xin Đạo gia đặt cho Khuyển Tử một cái tên, cũng không biết là có tiện cho ngài hay không vẫn mong Đạo gia vui lòng ban cho.”

“Ách…” Ngưu Hữu Đạo hơi sửng sốt, rụt rè nói: “Điều này hình như không thích hợp? Trên con trai có cha mẹ, tên tuổi là chuyện cả đời, người ngoài như ta làm sao có thể can dự?

Phượng Nhược Nam vội vàng nói: “Đạo gia là người trong nhà, không phải người ngoài, cũng là ân nhân cứu mạng của Khuyển Tử. Huống hồ, đây cũng là ý của Vương gia, Mông soái, Lam tiên sinh và cả Quận chủ cũng đồng ý như vậy, hy vọng tên của đứa bé là do Đạo gia đặt, vậy nên vẫn một mực chưa đặt tên cho đứa bé.

Ngưu Hữu Đạo nhìn về phía Thương Thục Thanh, nàng lập tức liên gật đầu liên tục nói: “Tất cả mọi người đều muốn như vậy. Đạo gia, ngài đặt cho đứa bé một cái tên đi.”

Ngưu Hữu Đạo do dự một chút, cũng không cố từ chối nữa: “Nếu vậy thì ta tạm thời lấy một cái thử xem sao, bên cạnh Vương gia không thiếu người uyên bác, nếu cảm thấy không phù hợp thì xin bỏ quá cho.”

Phượng Nhược Nam: “Không đâu không đâu, cái tên mà Đạo gia đặt sao lại không phù hợp được chứ, nhất định là được.”

Mọi người chăm chú dõi theo, mí mắt Ngưu Hữu Đạo hơi rủ xuống, một chút lại mở mắt thở dài: “Các nước chiến loạn không ngừng, dân chúng lầm than, chỉ mong sau khi đứa bé trưởng thành, mọi chuyện đều tốt lên, xuất thân của tiểu Vương gia đã định tương lai không phải là một người thường, hy vọng ngài ấy có thể làm tốt trách nhiệm của mình vì muôn dân trăm họ, vậy thì đặt là Triệu Dân đi! ‘Triệu’ trong ức triệu, ‘Dân’ trong bình dân, Thương Triệu Dân! Vương Phi thấy thế nào?”

Cái tên có lẽ hơi quê mùa, nhưng Phượng Nhược Nam lại mừng rỡ liên tục gật đầu nói: “Hay, chỉ mong Khuyển Tử sau này không phụ mong đợi của Đạo gia, vậy hãy gọi nó là Thương Triệu Dân, thiếp sẽ trở về nói với Vương gia.”

Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, sau một phen nói chuyện, hắn đưa mắt ra hiệu cho Quản Phương Nghi.

Quản Phương Nghi lập tức mời Phượng Nhược Nam và Thương Thục Thanh ra ngoài dạo chơi, Thương Thục Thanh vẫn chưa được nói một lời nào, kì thực cũng không hứng thú đi ra ngoài đi dạo, nhưng nàng cũng phải là người không có mắt quan sát, biết Ngưu Hữu Đạo giữ mấy tu sĩ ở lại chắc chắn là có chuyện gì đó, đành phải đứng dậy đi theo Quản Phương Nghi.

Mấy người bọn Phí Trường Lưu cũng đã nhìn ra, khi không còn người nào khác nữa mới trịnh trọng hỏi: “Đạo gia có việc gì phân phó sao ạ?”

Ngưu Hữu Đạo::Ta nghe nói bọn người Triệu Đăng Huyền muốn đem ba nữ đệ tử của ba nhà các ngươi trả về cho tông môn từng người có đúng không?

Ba người nhìn nhau, việc này vốn không hề công khai nội bộ, cũng vẫn chưa kịp thông báo với Ngưu Hữu Đạo, không biết sao Ngưu Hữu Đạo lại biết được chuyện này.

Ba người nhận ra, nội bộ tam phái có tai mắt của Ngưu Hữu Đạo.

Cũng đích thực là có tai mắt của Ngưu Hữu Đạo, năm đó Ngưu Hữu Đạo mới ra khỏi Mao Lư không lâu thì gặp người của tam phái chặn giết bên ngoài thành Trích Tinh. Sau khi bị khống chế và cạy miệng, những tên sát thủ bán đứng tông môn này đã trở thành tai mắt cho Ngưu Hữu Đạo, một số tình hình trong nội bộ tam phái đều không thể qua mắt được hắn.

Nếu là trước kia, Ngưu Hữu Đạo sẽ không để lộ ngọn ngành, nhưng hiện tại có lợi ích khác cho tam phái, cũng nên đánh động một chút, dễ dàng cho qua cái tâm gian dối đi lệch khỏi đường.

Hiện giờ hắn đang ở Tử Kim Động, một loạt các sự việc hắn đều phải nhanh chóng đưa ra sự điều chỉnh bố trí phù hợp, ổn định nội bộ trước mới có thể đối phó bới bên ngoài.

Hạ Hoa giả vờ điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, cười khanh khách nói: “Đúng là có chuyện như vậy, lần này đến chính là để chuẩn bị nói cho Đạo gia biết. Bọn Triệu Thương Huyền cưới vợ là đã được sự đồng ý của Tiêu Dao Cung và Linh Kiếm Sơn, nói các khác là được phép đưa người về tông môn. Bọn họ cân nhắc đến việc hai nơi cách xa nhau, phu thê gặp nhau được một lần cũng chẳng dễ dàng, vì vậy ba người họ đã có ý muốn đưa ba nữ đệ tử của chúng tôi về tông môn.”

Trịnh Cửu Tiêu bổ sung nói: “Nghĩ đến Đạo gia đặc biệt căn dặn việc này, chúng tôi tạm thời không đồng ý, chỉ nói là đợi tình hình trước mắt ổn định lại đã rồi hãng bàn đến chuyện này.”

Phí Trường Lưu thăm dò: “Không biết Đạo gia tiếp theo định thế nào?”

Ngưu Hữu Đạo ôn hòa nói: “Đưa họ về Tiêu Dao Cung và Linh Kiếm Sơn, hình như không bắt buộc phải như thế chứ? Việc kết hôn của bọn họ hình khiến tông môn không được vui vẻ lắm, hơn nữa bên ta phải dựa dẫm vào Tử Kim Động, thái độ của Tiêu Dao Cung và Linh Sơn Kiếm có thể dễ thấy là đang tức giận. Nói cho cùng, ta cũng là suy nghĩ cho ba nữ nhân đó, không muốn các nàng ấy chạy đi tự rước lấy nhục. Cứ đợi tình hình trước mắt đi qua rồi nói, đợi Tiêu Dao Cung và Linh Kiếm Sơn bớt giận là cũng giúp các nàng ấy bớt đi chút phiền toái, các ngươi nói xem có đùng hay không?”

“Đúng đúng đúng, Đạo gia nói có lý.” Ba người liên tục gật đầu phụ họa, nhưng trong lòng lại thầm nhủ, ngươi mà lại tốn tâm tư suy nghĩ cho ba nàng ấy mới là lạ.

Ngưu Hữu Đạo chuyển ý nói: “Lập gia đình rồi, nối dõi tông đường là trách nhiệm của các nàng ấy, bản thân họ chắc sẽ có lo lắng gì đó, nhưng các ngươi là sư trưởng thì nên làm cho họ bớt lo lắng, đốc thúc nhiều hơn mới đúng.”