Vỏ kiếm lại chỉ về hướng Kim Châu, Ngưu Hữu Đạo nói tiếp: “Kim Châu cũng vậy, ta nói là được. Đối với việc này, Hoàng chưởng môn không có dị nghị gì chứ?”
Hoàng Liệt gật đầu, cười trừ nói: “Hai châu này, mọi người đều biết, Ngưu trưởng lão nói một câu, hai châu hiển nhiên sẽ xông pha khói lửa!”
Ngưu Hữu Đạo chỉ vỏ kiếm về phía Quang Châu: “Phần đất ở góc hai châu này là Quang Châu! Sau khi Đại Thiền Sơn đến đó, nên đứng về bên nào, hy vọng Hoàng chưởng môn suy nghĩ kỹ càng. Những thứ khác ta không dám bảo đảm, nhưng có điểm ta có thể bảo đảm, khiến Nam Châu và Kim Châu tạo điểm ma sát với Quang Châu, tạo một vài cái cớ động thủ với Quang Châu cũng không phải là vấn đề lớn gì, Quang Châu có thể cản trở quân tiên phong Nam Châu và Kim Châu hay không, chắc hẳn trong lòng Hoàng chưởng môn cũng biết rõ. Một câu thôi, Đại Thiền Sơn có thể trụ vững ở Quang Châu hay không, ta nói là được. Chỉ cần ta ủng hộ Đại Thiền Sơn, tam đại phái nước Yến không ai có thể đá Đại Thiền Sơn ra khỏi Quang Châu, những người khác đến rồi cũng sẽ không được ngồi yên.”
Lời nói này của Ngưu Hữu Đạo lộ rõ khí phách, nụ cười trên mặt Hoàng Liệt có chút cứng ngắc, hiểu rồi, rốt cuộc ông ta đã hiểu ý đồ của tên đứng trước mặt mình, tên này đã bắt đầu tranh quyền đoạt lợi trong nội bộ Tử Kim Động, đã lên kế hoạch rồi, chính là muốn khiến Đại Thiền Sơn giúp hắn đi chiếm địa bàn.
Nhưng dưới sự dụ dỗ đe dọa, Đại Thiền Sơn tựa hồ không có sự lựa chọn nào khác, có đường ra tốt hơn không thể cứ dựa mãi vào Nam Châu không đi được.
Ngưu Hữu Đạo quay lại cười: “Hoàng chưởng môn không cần lo lắng, Ngưu mỗ không phải loại người không phân rõ phải trái, bình thường sẽ không để cho Hoàng chưởng môn khó xử, ta cũng không muốn tự gây phiền toái cho mình, bình thường có thể giải bộ như cả đời không hề có qua lại với nhau.
Nhưng sau khi Đại Thiền Sơn đi Quang Châu, nếu gặp khi Ngưu mỗ cần, mong rằng Đại Thiền Sơn phối hợp tác chiến.”
Hoàng Liệt gượng ép gật đầu cười nói: “Ý của Ngưu trưởng lão ta đã hiểu, Ngưu trưởng lão yên tâm, Đại Thiền Sơn biết rõ nên làm như thế nào.”
“Tốt!” Ngưu Hữu Đạo gật đầu thỏa mãn.
Quản Phương Nghi đứng bên cạnh cũng cười tươi như hoa, ánh mắt như phát sáng.
Lúc rời đi, Hoàng Liệt không kìm được quay đầu lại nhìn một cái, thấy Ngưu Hữu Đạo đứng đó đưa tiễn, khẽ phất tay, khuôn mặt có vài phần tươi cười, trong lòng thổn thức không thôi, nhớ về năm đó!
Ông ta nhớ tới lúc ban đầu gió bụi mệt mỏi chạy tới Băng Tuyết Các gặp vị này lần đầu tiên, khi đó đối mặt với người này khí khái của mình to lớn biết bao nhiêu chứ, chỉ chớp mắt, người ta đã nhảy lên trên đầu của Đại Thiền Sơn, cũng đã trở thành người mà ai nấy bên dưới đều muốn nịnh nọt!
Ông ta đột nhiên nhớ tới lời nói năm đó của Thiệu Bình Ba, phát hiện rằng mình thực sự không nhìn xa trông rộng được như y, năm đó, tại sao lại không nghe lời Thiệu Bình Ba, giải quyết luôn tên Ngưu Hữu Đạo này?
Ông ta lại quay đầu lại, nghe theo lời Ngưu Hữu Đạo nói, đi tìm chưởng môn Cung Lâm Sách của Kim Tử Động.
Quản Phương Nghi tiến đến bên cạnh Ngưu Hữu Đạo: “Đạo gia, khi nào chúng ta quay về Mao Lư sơn trang?”
Ngưu Hữu Đạo buông tiếng thở dài: “Còn quay lại đó được sao? Bây giờ mà về, chỉ sợ một đám người lại muốn đem ta ra băm vằm ấy chứ, không nói Tiêu Dao Cung và Linh Kiếm Sơn, đám cao thủ của Tam Đại Phái nước Triệu còn không biết trốn ở xó xỉnh nào nhìn ta chằm chằm nữa. Trong thời gian ngắn không thể về được rồi, chờ thêm trận gió này xem tình hình thế nào đã rồi nói sau.”
Quản Phương Nghi: “Vậy có cần điều nhân thủ của chúng ta đến không? Các lộ tin tức truyền đi truyền lại cũng phiền phức, không có người bên cạnh để sai bảo thì cũng không tiện, chỉ là không biết Tử Kim Động có cho phép chúng ta đưa những nhân thủ vào trong ở hay không.”
Ngưu Hữu Đạo: “Chờ thêm chút nữa, hiện tại vẫn chưa phải lúc, bọn họ đang lo không tìm được cơ hội làm khó ta, bây giờ mà mở miệng chắc chắn sẽ bị cự tuyệt.” Ngưu Hữu Đạo ngẩng cằm lên, hướng về hướng Hoàng Liệt đi: “Nhanh thôi, đợi sau khi Hoàng Liệt mở lời, lúc bọn họ tìm được ta thì thời khắc quan trọng sẽ đến.”
Quản Phương nghi hồ nghi khó hiểu.
Ngày tiếp theo, Văn Mặc Nhi tới chuyển lời, Cung Lâm Sách quả nhiên muốn mời Ngưu Hữu Đạo đến bàn nghị sự.
Ngưu Hữu Đạo thu xếp một chút rồi đi.
Nghị sự trong đại điện, những vị trưởng lão nên đi đều đã đi, Nhạc Uyên mau chóng trở về cai quản nhân mã Cung Châu, Kiều Thiên Quang nhanh chóng đến trông coi nhân mã Bột Châu, Thân Báo Xuân thì trở về hoàng cung nước Yến canh gác, Hiện tại chỉ còn Nghiêm Lập, Nguyên Ngạn, Phó Quân Nhượng, Duẫn Dĩ Đức và Mạc Linh Tuyết.
Đợi Ngưu Hữu Đạo khách khí xong, Cung Lâm Sách vẫy tay, kể cả đám người của Ngưu Hữu Đạo cũng tập trung hết lại trước tấm bản đồ trong đại điện.
Cung Lâm Sách chỉ vào bản đồ và giải thích: “Ngưu sư đệ, địa bàn mười một châu, Tam Đại Phái muốn trực tiếp tiến hành khống chế. Việc phân phối của Tam Đại Phái kết quả là, bởi vì Thương Châu phản loạn dẫn đến nhiều phiến toái, Kim Tử Động ta đuối lý, Thương Châu bên đó nhượng bộ, bởi vậy lãnh địa bao gồm cả Kim Châu mà bên này mới chiếm, Tử Kim Động chúng ta được phân cho địa bàn bốn châu. Bởi vì diện tích địa vực rất lớn, nhân thủ nước Yến không đủ, cho nên ta mới đặc biệt gọi đệ đến cùng thương lượng.”
Ngưu Hữu Đạo vui tươi hớn hở nói: “Không phải là huynh không cho ta tham dự quyết sách sao?”
Cung Lâm Sách thẳng thắn nói: “Ta và Nam Châu của đệ có liên quan, cũng phải nghe ý kiến của đệ chứ, không đến lúc không nói rõ ràng đệ lại ở đó giơ chân nháo sự.”
Ngưu Hữu Đạo một tay cầm kiếm, một tay sờ sờ mũi nói: “Chưởng môn, ta là người không nói đạo lý như huynh tả đó sao? Đúng rồi, đội ngũ Nam Châu chiến công hiển hách, địa bàn mấy châu mới chiếm được, lấy một châu nào đó phong phưởng thật lớn cho họ.”
Lời này vừa nói ra, những người khác trong điện nhìn nhau, sắc mặt không ai giống ai.
Nguyên Ngạn nói: “Sau khi trải qua thương lượng, đội ngũ Nam Châu tốt hơn hết vẫn nên cố thủ ở một chỗ.”
Ngưu Hữu Đạo nhíu lông mày lại: “Vậy là ý gì? Có công không có thưởng ư?” Hắn tốt xấu gì thì cũng là trưởng lão, ít nhiều thì cũng có quyền nói.
Nguyên Ngạn nói: “Thưởng, cũng không nhất định phải thưởng địa bàn.”
Ngưu Hữu Đạo mặt trầm xuống, Mạc Linh Tuyết lên tiếng: “Ngưu sư đệ, chúng ta đã cân nhắc rất thận trọng rồi mới đưa ra quyết định như thế, đội ngũ Nam Châu là đội quân tinh nhuệ của nước Yến, cần họ trấn giữ những vị trí đầu mối, đến lúc đó mặc kệ nơi nào có biến, đội ngũ Nam Châu đều có thể kịp thời xuất kích, nếu để binh lực bọn họ phân tán, một khi xảy ra chuyện việc tập kết sẽ không thuận tiện. Cũng sẽ không khiến bọn họ phải chịu thiệt, chúng ta sẽ báo cáo cho triều đình, miễn giảm thuế phú một năm cho các tướng sĩ Nam Châu, luận công mà thưởng.”
Ngưu Hữu Đạo: “Một năm thuế phú?”
Mạc Linh Tuyết: “Đương nhiên, chúng ta sẽ cố hết sức để tranh thủ thêm vài năm.”
Cung Lâm Sách thở dài: “Sư đệ, đại cục làm trọng!”
Ngưu Hữu Đạo giọng điệu thần bí nói: “Các người đã bàn bạc xong hết rồi còn gọi ta làm gì?”
Doãn Dĩ Đức nói: “Sư đệ, là như thế này, ngoại trừ việc này còn có một việc khác. Hiện tại nhân thủ thực sự không đủ, đệ cũng biết đấy, một trận chinh chiến tu sĩ hao tổn không nhỏ. Cân nhắc đến việc Nam Châu binh hùng tướng mạnh, không ai dám dễ dàng mạo phạm, cho nên chúng ta muốn điều nhân thủ Đại Thiền Sơn của Nam Châu đến Quang Châu gần đó để trấn giữ. Còn về việc thiếu nhân thủ ở những châu khác, chúng ta lại nghĩ cách từ chỗ khác, ý của đệ thế nào?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta có thể phản đối sao?”
Phó Quân Nhượng thở dài nói: “Sư đệ, thời điểm này không thể chỉ lo cho bản thân mình, đại cục làm trọng.”
Ngưu Hữu Đạo cười lạnh nói: “Hay cho câu đại cục làm trọng, chiếc mũ này đội bỏ xuống thật đúng là nặng đấy. Sao ta nhìn tới nhìn lui đều thấy giống như các người đang muốn làm cho Nam Châu ta mất đi quyền lực vậy?”