Tương Vạn Lâu bóp cổ bà ta cảnh cáo Hải Vô Cực:
"Bệ hạ, ta nói rồi, chúng ta chỉ cần thứ trong bảo khố, sẽ không đối xử với bệ hạ giống như ba đại phái nước Triệu đối với Mục Trách. Chúng ta lấy đồ xong sẽ rời đi, không làm khó các người nữa."
Hải Vô Cực lập tức chỉ vào mặt Tương Vạn Lâu:
"Ngươi thả mẫu hậu ra, trẫm nói bí pháp mở cho ngươi."
Dễ bàn, Tương Vạn Lâu lập tức buông Thương Ấu Lan ra. Thái hậu ho khan liên tục, há mồm thở dốc.
"Chúng ta không có thời gian đùa giỡn với ngươi, nói đi."
Mễ Mãn thúc dục.
Hải Vô Cực:
"Trẫm chỉ biết cầm một nửa chìa khóa mở cơ quan này, một nửa còn lại nằm trong tay người khác. Nhất định phải hợp nhất hai nửa chìa khóa trong tay hai chúng ta mới có thể mở cơ quan này."
Tả Thừa Phong:
"Ngươi đang nói đùa sao? Cơ quan này chỉ có các đời Hoàng đế nước Triệu biết."
Hải Vô Cực:
"Ta không đùa. Trước khi Tiên hoàng lâm chung chỉ đưa một nửa chìa khóa cơ quan mật cho ta."
Mễ Mãn:
"Nửa chìa khóa kia ở đâu? Ngươi không định nói là Tiên hoàng mang vào trong đất rồi chứ?"
Hải Vô Cực lắc đầu nói:
"Mễ chưởng môn nói đùa. Nửa chìa khóa kia nằm trong cung. Tiên hoàng giao nửa chìa khóa cho Tổng quản Đại nội Gia Cát Trì."
Mấy người ở đây nghe nói vậy đều không tin. Đừng nói người ngoai, ngay cả Thái hậu Thương Ấu Lan cũng bán tín bán nghi. Quyền lực mà ngay cả bà ta cũng không được hưởng, Tiên hoàng có thể trao cho lão Gia Cát?
Mễ Mãn hoài nghi nói:
"Điều cơ mật như vậy, Tiên hoàng có thể để cho một lão thái giám cùng hưởng một nửa với các đời Hoàng đế?"
Hải Vô Cực:
"Việc này cũng làm trẫm cảm thấy lạ thường. Trẫm cũng muốn biết nguyên nhân, nhưng Tiên hoàng không hề ghi chép gì, chỉ sắp xếp như thế. Là thật hay là giả, tìm người tới là biết. Trẫm ở đây, rơi vào tay các ngươi cũng không chạy đi đâu được."
Cũng đúng, thử xem cũng không sao.
Tương Vạn Lâu quay đầu lại, đang muốn dặn dò đệ tử gọi lão già Gia Cát tới. Ai ngờ có một đệ tử Lạc Hà sơn trang chạy tới báo cho Tả Thừa Phong:
"Chưởng môn, Tổng quản Đại nội Gia Cát Trì ở lối vào mật đạo cầu được gặp. Ông ta nói là mình có nửa chiếc chìa khóa mở ra bảo khố, nói là không có ông ta thì sẽ không mở được bảo khố này."
Lời này khớp với những gì Hải Vô Cực đã nói, mọi người chợt đánh mắt nhìn nhau.
"Dẫn vào." Tả Thừa Phong nghiêng đầu ra hiệu.
"Vâng!" Đệ tử kia lập tức nhận lệnh rời đi.
Không bao lâu sau, Gia Cát Trì được đưa tới, còn có hai thái giám mù đi cùng.
Trong đường ngầm đi thông tới cung điện dưới lòng đất, Gia Cát Trì trên xách theo đèn lồng. Có thể là vì đệ tử dẫn đường phía trước thả ra Nguyệt điệp chiếu sáng, đèn lồng không được thắp sáng.
Một lão thái giám già đến sắp xuống mồ còn xách theo một cái đèn lồng, dẫn theo hai thái giám mù, tình hình này quả thực có chút quỷ dị.
Người ngoài không biết hai thái giám mù này là ai, Thương Ấu Lan và Hải Vô Cực lại từng gặp, biết hai thái giám mù này là người chuyên môn hầu hạ Gia Cát Trì, bình thường rất ít lộ diện. Mẹ con hai người không biết Gia Cát Trì dẫn theo hai người này để làm gì.
Lưng còng lọm khọm, đi lại tập tễnh, Gia Cát trì đi từng bước từng bước xuống bậc thang trong cung điện ngầm, trước ánh mắt theo dõi của mọi người. Đôi mắt ông ta vẩn đục, nhìn bên này, nhìn bên kia, cuối cùng đi tới trước mặt hai mẹ con Hoàng đế bái chào:
"Thái hậu, bệ hạ, hai ngươi không sao chứ?"
Thương Ấu Lan lắc lắc đầu, Hải Vô Cực nhìn ông ta:
"Tiên hoàng lâm chung nói gì, trẫm vẫn nhớ. Trẫm không hiểu Tiên hoàng tại sao lại sắp xếp như vậy, trẫm cũng từng hỏi ngươi, nhưng ngươi không nói. Chuyện đến nước này, có phải nên nói chân tướng cho trẫm?"
Gia Cát Trì:
"Tiên hoàng có ý chỉ, ốn lấy Thần khí trấn quốc, lão nô nhất định phải ở đây."
Hải Vô Cực:
"Tại sao?"
Gia Cát Trì không hề trả lời, mà là quay đầu nhìn về phía hai thái giám mù đứng ở lối vào cung điện dưới đất nói:
"A Đại, A Nhị, đóng cửa lại."
Hai thái giám mù không nói gì, chỉ nhận lệnh. Mỗi người đứng sang hai bên, đưa tay mò lấy cánh cửa bằng đồng nặng nề của cung điện, đẩy cửa gây ra những tiếng vang nặng nề.
Tả Thừa Phong có phần cảnh giác nói:
"Vì sao phải đóng cửa?"
Gia Cát Trì chậm chạp nghiêng đầu nhìn Tả Thừa Phong:
"Muốn mở bảo khố, trước tiên phải đóng cửa lớn của cung điện ngầm, nếu không thì không thể mở."
Thấy ông ta nói như vậy, người của ba đại phái không nói thêm gì. Với thực lực của họ cũng không cần sợ mấy người này giở trò gian gì.
Ùng! Cánh cửa của cung điện ngầm đóng kín lại.
Gia Cát Trì lại nói:
"A Đại, A Nhị, lại đây giúp đỡ."
Hai thái giám mù đóng cửa cung điện ngầm xong, nghe vậy liền bước xuống bậc thang. Người của ba phái theo dõi, nhận thấy hai thái giám này có vẻ không tầm thường. Rõ ràng họ mù mắt, nhưng bước xuống thang không loạn một bước nào, dường như có thể nhìn thấy.
Hai người đi tới bên cạnh Gia Cát Trì. Gia Cát Trì lại nói:
"Bảo vệ tốt Thái hậu và bệ hạ."
Hai người lập tức song song cất bước, đứng ở bên cạnh Thương Ấu Lan và Hải Vô Cực. Động thái này khiến hai mẹ con này có phần khó hiểu.
Bảo vệ? Lời nói này có điều không ổn, Tương Vạn Lâu trầm giọng nói:
"Lão già, bảo ngươi mở bảo khố, ngươi lằng nhằng gì vậy?"
Gia Cát Trì chậm chạp xoay người đối mặt với họ, than thở:
"Đã không còn cứu vãn được thì sớm tìm kiếm đường ra, làm sao phải khổ cực chạy vào cung làm khó chúng ta? Những thứ kia đã không còn thuộc về các ngươi, vì sao còn phải tham lam như vậy? Thất phu vô tội mang ngọc mắc tội, không sợ gặp tai bay vạ gió sao?"
Tương Vạn Lâu:
"Lão già, ta bảo lão mở bảo khố, đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt. Giao ra đồ vật, chúng ta bảo đảm tha các ngươi sống."
Gia Cát Trì chậm rãi nói:
"Ta nói rồi, không cứu vãn được nữa, các ngươi nói bảo đảm liệu có tác dụng không? Phản quân đã sắp giết tới kinh thành. Nếu đưa đồ vật cho các ngươi, sau đó phản quân yêu cầu, chúng ta không nộp ra được, phản quân có để cho chúng ta con đường sống không?"
Tương Vạn Lâu:
"Phản quân sẽ làm gì không phải là việc mà chúng ta phải bận tâm. Ta nói lại lần nữa, lập tức mở bảo khố, bằng không tính mạng của các ngươi không thể chờ được đến lúc phản quân tới rồi mới quyết định đâu. Hải Vô Cực, sự kiên trì của ta có hạn!"
Hải Vô Cực bạnh gò má, nói:
"Gia Cát Trì, mở ra, cho bọn họ."
Gia Cát Trì lắc đầu:
"Tiên hoàng có lệnh, ý chỉ của Tiên hoàng ở trước, ý chỉ của bệ hạ ở sau. Lão nô cần phải tuân theo ý chỉ của Tiên hoàng trước."
"Ngươi..." Hải Vô Cực nổi giận.
"Lão già, lão quả thực rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt. Xem ra không cho ngươi nếm khổ, ngươi lại không biết sợ."
Tương Vạn Lâu cười lạnh, thân thể lắc một cái, tay chộp tới vai Gia Cát Trì, muốn phát lực bóp nát xương vai.
Thương Ấu Lan nghiêng đầu sang một bên, không đành lòng nhìn tiếp. "Phụp" một tiếng, mãi không nghe thấy tiếng động khác, bà ta từ từ quay đầu lại xem, vừa thấy tình hình lập tức trợn mắt, đôi mắt sáng có vẻ khó mà tin được.
Chỉ thấy cánh tay Tương Vạn Lâu đặt trên vai Gia Cát Trì co giật, mà một cánh tay Gia Cát Trì đặt trên ngực Tương Vạn Lâu. Nói chính xác ra thì, đâm thủng ngực Tương Vạn Lâu. Cánh tay đẫm máu xuyên ra sau lưng Tương Vạn Lâu, năm ngón tay cong thành trảo bóp lấy trái tim còn đang đập.
Hải Vô Cực trợn mắt, miệng há ra. Tình cảnh xảy ra cực nhanh, nhanh đến mức ông ta hầu như không thấy rõ cảnh gì.
Mấy người Tả Thừa Phong còn đang nghĩ là mình nhìn lầm, trợn mắt mà nhìn, lại thấy Gia Cát Trì bóp một cái, trái tim vỡ tung tóe máu me.
Tương Vạn Lâu trừng mắt nhìn chằm chằm vào Gia Cát Trì già nua, tỏ rõ sự khiếp sợ khó tin, cổ họng ùng ục.
Xoạc! Cánh tay rút ra khỏi ngực, hai chân Tương Vạn Lâu mềm nhũn, co quắp ngã trên mặt đất.
"Chưởng môn!"
Đệ tử Quy Nguyên tông kinh ngạc thốt lên.
"Lão già!"
Mễ Mãn và Tả Thừa Phong vừa giận vừa sợ, vội vã ra tay.
Gia Cát Trì cong ngón tay búng giọt máu, mấy con Nguyệt điệp trong cung điện dưới lòng đất độp độp bị bắn rơi xuống đất.