Ầm! Giữa trời vang vọng.
Kiếm cương ầm ầm tan vỡ, bị ngũ trảo từ trong ống tay áo vung ra đánh tan tành.
Thái Thượng trưởng lão càng ngày càng tuyệt vọng. Mười hai đạo Thiên Kiếm cương ảnh lóng lánh liên tục bắn ra, toàn bộ bị thúc đẩy, tập trung vào một điểm là lão thái giám.
Tan vỡ, tan vỡ, lại tan vỡ, mười hai đạo Thiên Kiếm cương ảnh lục tục bị đập tan.
Đối mặt với kiếm ảnh to lớn, Gia Cát Trì giống như Cửu thiên Cầm long khách, một đôi trảo thủ đánh rồng, phá tan từng con rồng to lớn, giống như gây ra từng trận sấm rền.
Hào quang óng ánh dừng lại, trong khi tiếng nổ đì đùng còn vang vọng, vị Thái Thượng trưởng lão kia vừa chạy trốn vừa la lên:
"Rốt cuộc ngươi là người phương nào? Chẳng lẽ là vị Chí Tôn nào đó đích thân tới? Nếu thật sự là vị Chí Tôn nào, ta muốn biết rốt cuộc vi phạm điều nào của Phiêu Miễu các, rốt cuộc đã làm sai điều gì, vì sao truy sát không tha?"
"Chí Tôn? Chưa từng gặp, cũng không muốn gặp. Đây chính là nguyên nhân mà ngươi nhất định phải chết!"
Gia Cát Trì phá tan tầng tầng kiếm ảnh, đã đuổi tới trước mặt người kia.
Thái Thượng trưởng lão kia đạp không khẽ chộp lấy hai cái búa to lớn, hai tay quay tròn búa đập về phía lão thái giám đang vọt tới.
Lão thái giám vung tay áo, biến nặng thành nhẹ, hai chưởng nâng đỡ cương ảnh của búa lớn đang mãnh liệt đập tới, giống như hai búa đó nhẹ nhàng như bông.
Thái Thượng trưởng lão lập tức không chống đỡ được, chỉ cảm thấy một nguồn sức mạnh kéo tới, khiến hai tay đang vung búa của y bị văng sang hai bên.
Hai cây búa cương ảnh chia ra hai bên, nhất thời ở giữa trống trải. Gia Cát Trì đã đến trước mặt người này. Hai bên căn bản không cùng đẳng cấp.
Trên bầu trời, gió giật gào thét, hai cây búa đã mất đi pháp lực điều động, mất đi pháp lực ngưng tụ, dần tiêu tan, cho đến khi không còn hình bóng.
Hai cánh tay mở ra, hai chưởng khẽ đặt lên sau lưng Thái Thượng trưởng lão. "Ầm" một tiếng, máu thịt tuôn ra, một bàn tay co thành móng vuốt từ sau lưng người này đẩy tới, chính xác bắt lấy trái tim trong ngực y rồi kéo ra, bắt vào lòng bàn tay. Trái tim chảy máu dầm dề còn đang đập bình bịch.
Nhìn gương mặt lão thái giám vô cảm đang đối mặt ngay gần mình, lại từ từ cúi đầu nhìn ngực mình.
Ngực đau đớn, có máu chảy ra. Một trảo của lão thái giám rõ rõ ràng ràng đâm vào vị trí trái tim.
Y méo mặt. Nhiều năm tu luyện "Liệt Diễm Kim Thân quyết", thân thể y có thể nói là đao thương bất nhập, dù đứng giữa mưa tên của thiên quân vạn mã cũng không dám xông lên. Đây là một trong các nguyên nhân mà sức chiến đấu của nước Tấn cường hãn như vậy, cũng là nguyên nhân mà mấy người bọn họ lại dám chạy tới hoàng cung nước Triệu đánh cướp.
Nhưng chính là thân thể đao thương bất nhập đó lại giống như giấy trong tay lão thái giám. Chí ít, dường như không có gì khác biệt so với cơ thể máu thịt của người khác, dễ dàng bị lão thái giám chọc thủng.
Không chỉ mình y, cả hai vị sư huynh đệ mà y tận mắt nhìn thấy cũng rơi trong tay lão thái giám này.
Ngẩng đầu nhìn đối phương, yết hầu lên xuống, tỏ vẻ khổ sở nói:
"Cảnh giới Nguyên Anh! Ngươi là tu sĩ Nguyên Anh!"
Bụp! Móng vuốt sau lưng y bóp nát trái tim còn nóng hổi, đang đập của y, máu chảy giàn dụa trên không trung.
Thế nhưng trái tim đã không còn liên quan gì đến y, có bóp nát cũng không khiến y cảm thấy gì, lời nói của y nhanh chóng yếu ớt:
"Cuối cùng ngươi là người phương nào?"
Không có tiếng trả lời, cánh tay đâm vào ngực y dần rút ra.
Hai lợi trảo vung vẩy như bóng ma, xé nát cơ thể y thành vụn.
Máu thịt bay tán loạn, hai tay Gia Cát Trì rung lên, máu dính trên tay hóa thành sương đỏ, biến mất sạch sẽ.
Không ở lại thêm, thân thể ông ta hơi nghiêng về sau. Mặt hướng trời sao, người lật nghiêng một cái, bay về hướng kinh thành dưới mặt đất bao la.
Bên này kết thúc rất mau chóng, nhưng cảnh hỗn loạn trong cung vẫn chưa kết thúc. Không thể không thừa nhận, sức chiến đấu của đệ tử Khí Vân tông quả thực cường hãn, mà quả thực trong hoàng cung nước Triệu lúc này không còn cao thủ chân chính bảo vệ.
Đối với ba đại phái nước Triệu, thế cuộc đã đến mức độ này, hoàng quyền là cái rắm gì, sự sống chết của người trong hoàng cung đã không phải ưu tiên số một.
Bọn họ muốn tập trung lực lượng mạnh nhất đánh thắng trận chiến kia.
Người trong hoàng cung không còn, còn có đổi người khác vào ở. Nếu gốc rễ đã không còn, tất cả đều sẽ mất. Bảo vệ người trong cung chẳng còn bất kỳ ý nghĩa nào đối với ba đại phái nước Triệu.
Môn phái đến cấp độ như ba đại phái, chủ thứ luôn luôn được phân biệt rất rõ ràng. Điều này có vẻ tàn khốc, nhưng chính là hiện thực nhất định phải đối mặt. Về tình cảm cá nhân có thể tiếp nhận hay không, đối với đám người coi lợi ích là số một thì quả thực không quan trọng gì.
Có điều, đây chỉ là một lần tập kích của Khí Vân tông, người đến không nhiều, cũng không cách nào điều quá nhiều người từ nước Tấn tới đây trong thời gian ngắn. Ba cao thủ hàng đầu tới đây không hiểu ra sao đã biến mất, hộ vệ trong cung lại không phải vật trang trí, cuối cùng thích khách vẫn không thể địch chúng mà bị tiêu diệt.
Quân lính trong cung được tăng cường, đề cao cảnh giác.
Gia Cát Trì xách đèn lồng, thân thể lọm khọm, chậm chạp lê bước trong đường hẹp giữa các bức tường trong cung. Đằng sau ông ta có bốn thái giám trẻ đi theo, lướt qua một đội tướng sĩ chạy ngược chiều, tất cả dường như không có liên quan gì đến ông ta..
Nước Giác hồ chỉ trút xuống một ngày rồi dừng. Mực nước không hạ thấp xuống nữa. Dòng nước bốn phía hội tụ đến cân bằng với dòng nước chảy ra từ chỗ hở.
Ba ngày, chỉ nhịn được ba ngày, quân đội bị vây trong Giác hồ đã không còn chịu nổi.
Một triệu quân lính, nước uống không thiếu nhưng lương thực không đủ ăn, lại không tiện đun chín thức ăn.
Nhai gạo sống, uống nước hồ, không có không gian hoạt động, người người chen chúc trên bè gỗ phơi nắng phơi gió không được nghỉ ngơi, nhiều người ăn uống ngủ nghỉ như vậy thực sự khó coi, rất nhiều quân sĩ xuất hiện vấn đề thân thể.
Quân đội nước Triệu ở trên bờ hoặc là bị trọng binh vây nhốt mà đầu hàng, hoặc là bị tiêu diệt. Toàn diện Giác hồ bị liên quân khống chế.
Trên bè gỗ, nhìn người chen người, binh lĩnh ngả đông ngã tây dựa vào nhau, ba đại phái nước Triệu biết đã xong. Sĩ khí mất sạch, cho dù có đưa được người lên bờ cũng không đánh nổi nữa. Quân địch hù dọa một vòng có lẽ sẽ đầu hàng sạch.
Nhìn lại vật cưỡi phi hành điều tra không gián đoạn trên không trung của quân Yến, quân địch căn bản sẽ không cho bên này cơ hội phá vòng vây.
Các môn phái tu hành lớn lớn bé bé của nước Triệu vốn nghe lệnh của ba đại phái đã bỏ chạy, hầu như chạy gần hết.
Không thể cứu vãn, các đại môn phái biết còn đi theo họ sẽ không còn đường ra, không thể tiếp tục đi theo họ rồi chịu chết, nên hoặc chạy, hoặc đầu hàng.
Bây giờ cơ bản chỉ còn dư lại ba đại phái không chịu từ bỏ nhiều năm tâm huyết, vẫn còn khổ sở chống cự toàn bộ cục diện.
Sau khi tin tức hoàng cung tại kinh thành bị tập kích, chưởng môn ba đại phái hơi giật mình, đưa ra quyết định gian nan. Cuối cùng họ cũng đành từ bỏ, mà quả thực không nhìn thấy hi vọng!
"Đại đô đốc, theo chúng ta cùng về kinh thành đi."
Sau khi thương nghị, ba vị chưởng môn tìm tới Bàng Đằng.
Môi Bàng Đằng nứt nẻ, cho dù hồ nước đủ nước uống, nhưng miệng ông ta vẫn rách kín môi, hai mắt vằn vện tia máu, khi nhìn về phía đại quân đã tan rã sĩ khí thì sẽ toát ra vẻ tuyệt vọng.
Tưởng tượng đến cảnh đại quân lúc tập kết xuất phát, khí thế mênh mông, hùng hồn và uy vũ cỡ nào, bây giờ lại thành thế này.
Mới chỉ mấy ngày ngắn ngủi, toàn thân ông ta tiêu điều hẳn, tiều tụy đến khó nói ra lời.
Nghe nói như thế, Bàng Đằng biết ý ba đại phái, lo lắng nói:
"Ta đi rồi, các tướng sĩ ở đây làm sao bây giờ?"
Vừa nghe lời này, Tương Vạn Lâu liền nổi nóng, cả giận nói:
"Ngươi là Đại Đô đốc thống lĩnh quân đội, bây giờ ngươi hỏi chúng ta phải làm sao? Kết quả này do ai tạo thành? Vì mở ra chỗ trống đổ bộ, ba đại phái chúng ta chết bao nhiêu người? Tổn thất nặng nề!"