Mọi người ngơ ngác nhìn hắn, hoàn toàn đổi sắc mặt. Không cần nghĩ nhiều cũng có thể tưởng tượng được tình hình lúc đó ra sao. Đối mặt với thiên quân vạn mã và cao thủ như mây vây công, vị đạo gia này muốn một thân một mình mở đường máu thoát ra.
Quản Phương Nghi đỏ cả mắt:
"Không phải ngươi nói ngươi không thích chém chém giết giết sao?"
Hiện tại Quản Phương Nghi mới hiểu vì sao lúc trước hắn lại nói cái hồ kia không liên quan đến việc giải cứu Thương Thục Thanh, quả thực không liên quan, mà là chuẩn bị dùng để bảo đảm tính mạnh của chính hắn. Nhưng như vậy có thể bảo đảm được sao?
Ngưu Hữu Đạo:
"Không thích thì không thích, nhưng đã đi lên con đường này, kiểu gì cũng có lúc không thể tránh khỏi."
Quản Phương Nghi:
"Nếu như ngươi cảm thấy người của ba đại phái không đáng tin thì có thể cho Vu Chiếu Hành đi hay không? Để Vu Chiếu Hành thay thế ngươi..."
Bà ta vừa nói ra lời cũng đã nhận ra điều không ổn. Nói câu này quả có phần ích kỷ, lập tức bà ta đổi giọng đính chính ý mình:
"Tu vi của y cao hơn ngươi, khả năng thành công cũng cao hơn."
"Hồng nương, không có đạo lý như vậy."
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu, rồi lại cười.
"Vu Chiếu Hành đi, đối phương sẽ không tin tưởng y, không tin y có tư cách đại biểu đàm phán. Y sẽ không có cơ hội ra tay. Sự việc ra sao thì phải có hạng người đó nhằm vào. Tu vi không quan trọng, thích hợp mới quan trọng nhất. Tu vi của y tuy cao, nhưng y tới đó chỉ có con đường chết, không có cơ hội thoát thân. Ta đi thì lại khác. Ta còn có khả năng thoát thân. Được rồi, Hồng nương, ý ta đã quyết, ngươi đừng ngăn ta. Cứ quyết định như thế đi!"
Thương Triêu Tông cũng đỏ cả mắt. Đạo gia làm vậy làm muốn lấy mạng ném vào, tâm tình y kích động nói:
"Đạo gia, thôi đi, không cứu nữa, thật sự, không cứu!"
"Việc này ta tự có dự định. Đừng dông dài nữa, lập tức báo tin cho đối diện, ta chờ tin tức của Vương gia."
Ngưu Hữu Đạo nói như đinh đóng cột rồi đi thẳng.
Vân Cơ nhìn người này, nhìn người kia, hơi cúi người hỏi thăm, sau đó cũng xoay người rời đi.
Quản Phương Nghi yên lặng đi theo sau.
Bọn họ đều đi rồi, Mông Sơn Minh mới từ tốn nói:
"Vương gia, ngài nói không ngăn được hắn đâu. Ta cứ làm theo lời hắn đi! Cố gắng phối hợp, phối hợp tốt mạnh hơn bất cứ lời nói nào."
Thương Triêu Tông vạn phần xoắn xuýt nói:
"Ta làm như vậy, chẳng phải là quá ích kỷ?"
Mông Sơn Minh quay đầu lại nói:
"Đại An, ngươi cũng nghe rồi đó. Ngươi đổi quần áo cải trang một chút, giả bộ làm thám báo. Việc này ngươi phải tự mình đi một chuyến. Ngươi đi sẽ dễ giữ chữ tín hơn bên kia, để người khác đi ta quả thực không yên lòng."
"Vâng!" La Đại An nhận lệnh, đẩy xe đẩy đi.
................
Trở lại trong lều, Ngưu Hữu Đạo đứng trước bản đồ, suy nghĩ cẩn thận, tính toán xem còn sơ hở gì không.
Đối với hắn mà nói, sự việc thường rất đơn giản. Giống như chuyện này, công tác chuẩn bị trước sau thường mới là khâu quan trọng nhất, còn phức tạp hơn bản thân sự việc, sau đó sự việc chân chính phức tạp sẽ thuận lý thành chương mà giải quyết. Nước đến chân mới nhảy hóa ra lại là cách xử lý đơn giản nhất.
"Ngươi giết trưởng lão ba đại phái nước Triệu ở Thiên cốc, lại gây ra chiến sự diệt quốc với ước Triệu, bây giờ còn chủ động dâng tới cửa, bọn họ sao có thể tha cho ngươi?"
Đứng sau lưng ngắn im lặng một hồi, Quản Phương Nghi nói nhỏ. Hiển nhiên bà ta vẫn muốn khuyên hắn không nên mạo hiểm, thực sự là quá nguy hiểm.
Ngưu Hữu Đạo đang quan sát bản đồ, quay lưng về phía Quản Phương Nghi, từ tốn nói:
"Một đám hám lợi, bọn họ còn hiểu rõ bên nặng bên nhẹ hơn ngươi. Đối diện với sống còn, chuyện lúc trước đối với họ đã không còn quan trọng. Quả thực, có giết ta hay không đã không phải chuyện cần ưu tiên số một. Giết ta, bọn họ triệt để mất hi vọng. Vào lúc này chỉ cần ta có thể cho họ hi vọng, không nói quét giường tiếp đón, chí ít họ sẽ không manh động với ta."
Quản Phương Nghi nói:
"Con tin ở trên tay bọn họ, ngươi dám cam đoan bọn họ sẽ cho ngươi cơ hội cướp giật?"
Ngưu Hữu Đạo:
"Có cơ hội mới là lúc nguy hiểm nhất, không có cơ hội ngược lại an toàn không lo. Nếu không có cơ hội, ta lại giả bộ đàm phán, tuyên bố trở về sẽ thương lượng với Vương gia, qua loa một lát là có thể an toàn trở ra. Họ sẽ không dám ngang ngược giữ ta lại khiến cho sự việc nát bét hơn. Chỉ cần để họ thấy hi vọng, họ sẽ để ta bình an đi về. Cho nên, ngươi không cần thiết lo ngại."
Nói trăm lần, nghìn lần rồi vẫn phải nói lại, Quản Phương Nghi không nhịn được giẫm chân bình bịch, nói thẳng tuột ra:
"Đạo gia, ta cũng rất muốn cứu hai người quận chúa, nhưng phải trong tình huống có thể thành công mới được! Ngươi biết lần này đi có nguy cơ rất lớn có thể mất mạng, có đáng không? Ít ra trong mắt người của sơn trang Mao Lư chúng ta, quận chúa và tiểu vương gia cộng lại cũng không đáng giá bằng ngươi!"
Ngưu Hữu Đạo xoay người, hai con mắt sâu lắng lẳng lặng nhìn bà ta, chợt hỏi:
"Vậy trong mắt người của sơn trang Mao Lư, giữa ngươi và ta, ai có giá trị cao hơn?"
Quản Phương Nghi khinh thường xì một cái:
"Ta không đáng giá bằng ngươi được chưa? Chính vì ngươi đáng giá, ngươi mới không thể mạo hiểm như vậy."
Ngưu Hữu Đạo:
"Nhưng nếu ngươi trở thành con tin lúc này, ta cũng sẽ không tiếc đánh đổi tính mạng mạo hiểm đi cứu ngươi, ngươi có tin hay không?"
"..." Quản Phương Nghi nghẹn lời không nói gì. Bà ta tin, bà ta không nghi ngờ chút nào. Ngưu Hữu Đạo nhất định sẽ nghĩ tất cả biện pháp cứu bà ta. Theo Ngưu Hữu Đạo bao nhiêu năm, về mặt này, bà ta có lòng tin tuyệt đối.
Ngưu Hữu Đạo từ từ nói:
"Có việc nên làm, có việc không nên làm. Từ lúc Vương gia mượn binh từ quận Quảng Nghĩa, gặp phải không ít khó khăn, ta có rất nhiều cơ hội đi con đường thoải mái hơn, cũng có rất nhiều thế lực mạnh mẽ hơn Vương gia đến mời chào ta. Ta hoàn toàn có thể tránh đi rất nhiều nguy hiểm, nhưng ta tình nguyện đi con đường gian nan, nguy hiểm nhất này, có biết vì sao không? Nói như vậy không phải là vì ta trung thành, ta không cao thượng như thế, mà cái đó gọi là đạo nghĩa!"
Quản Phương Nghi biểu hiện phức tạp nhìn hắn.
Vân Cơ đứng bên khác nhìn sang, suy tư, nghĩ đến mình.
Nàng ta có thể nghe lời Ngưu Hữu Đạo sai bảo không chỉ vì có nhược điểm nằm trong tay Ngưu Hữu Đạo, mà làm sao lại không phải vì bản thân Ngưu Hữu Đạo. Trên thực tế, cho dù Ngưu Hữu Đạo nắm nhược điểm của nàng ta trên tay, nàng ta cũng chưa bao giờ cảm thấy bị cưỡng chế. Đi theo Ngưu Hữu Đạo, về mặt tâm linh ngược lại còn có cảm giác an toàn, cảm thấy chân thực.
Khi ánh bình minh tới, một thớt ngựa từ quân đội nước Yến phóng ra, đón thần phong, cất vó chạy về phía quân đội Triệu đối diện, chính là La Đại An hóa trang thám báo.
Trên thảm cỏ ven đường, một sợi dây thừng đột nhiên bắn lên từ dưới mặt cỏ. Chiến mã hí lên, mất đà ngã xuống, cũng hất văng La Đại An.
Hai binh sĩ nước Triệu ẩn thân đã xách đao nhanh nhẹn nhào tới.
La Đại An lăn lộn trên mặt đất cũng không dễ dàng để bị trói lại, hướng lên trời đạp một phát đạp bay một tên vừa nhào tới, thuận đà lăn sang bên tránh nhát chém của tên khác. Y quay ngược tay bắt lấy cổ tay cầm đao của đối phương, kéo đối phương ngã lăn lộn xuống đất.
Đến lúc y nhỏm dậy, đầu gối đã đè lên eo một người ép xuống đất, đao trong tay đối phương rơi vào tay La Đại An rồi gác lên cổ đối phương. Y lạnh lùng nhìn chằm chằm một người khác đang bò dậy:
"Ta không có ác ý. Ta chính là lính dưới quyền Mông soái, nhận lệnh đưa tin cho Bàng Đô đốc..."
Quân Triệu, doanh trướng trung quân, một tướng lĩnh tới cấp báo:
"Đại đô đốc, Mông Sơn Minh phái người đưa tin đến, nói là có mật thư giao cho đại đô đốc."
Bàng Đằng đang đứng trước chậu nước rửa mặt, ngạc nhiên quay đầu sang:
"Mông Sơn Minh có mật thư cho ta?"
Lai Tương nói:
"Người đưa tin là La Đại An tòng quân dưới trướng Mông Sơn Minh."
Bàng Đằng bất ngờ:
"Đó là La Đại An con trai của La An, được Mông Sơn Minh thu làm đồ đệ?"