"Ngươi phải hiểu rõ, thân rơi hiểm cảnh, tốc độ đi trong đất không thể chậm lại được. Ngươi không phải không biết tình huống bên quân Triệu kia, nhiều cao thủ tập hợp như vậy, đặc biệt là các lão già đã bắt cóc quận chúa, ta không thể nào mang được quận chúa thuận lợi thoát thân nếu họ ra tay. Khi bọn họ ra tay, chỉ khoảnh khắc thôi là có thể kéo hai người quận chúa từ trong đất ra. Đến lúc đó, chỉ có thể là ta thoát thân một mình. Ngươi cảm thấy ta còn cần phải chạy không? Cái chỗ đó, ngươi có thể đảm bảo ta không bị người phát hiện không?"
Hiểu, tất cả những gì nàng ta nói, Ngưu Hữu Đạo đều hiểu. Ngưu Hữu Đạo nói:
"Nếu không cách nào tránh bị phát hiện thì bỏ biện pháp này qua một bên, tạm thời không đề cập nữa, lo lắng về phương hướng có khả năng. Cái gọi là phát hiện hay không, nói cho cùng là có thể cho ngươi đầy đủ thời gian thoát thân hay không mà thôi. Phát hiện hay không thực ra không quan trọng, ta nói vậy không sai chứ?"
Vân Cơ gật đầu:
"Không sai."
Ngưu Hữu Đạo:
"Nếu như ta giao quận chúa và tiểu vương gia cho ngươi, ngươi cần bao nhiêu thời gian mới có thể dẫn bọn họ thoát hiểm?"
Vân Cơ:
"Ít nhất mười lăm phút! Nếu ngươi có thể cho mười lăm phút, ta có thể bảo đảm họ thoát hiểm."
Ngưu Hữu Đạo:
"Mười lăm phút, được, thì mười lăm phút. Ta tranh chủ cho ngươi mười lăm phút, ngươi giúp ta cứu họ ra."
Đúng là làm thật à? Vân Cơ kinh ngạc:
"Nhưng vấn đề là, ngươi làm sao giao họ cho ta? Chúng ta tới gần còn khó, ngươi còn làm sao cho ta mười lăm phút?"
Ngưu Hữu Đạo:
"Ngươi không cần lo việc này, ta xử lý."
Hắn quay lại hỏi Quản Phương Nghi:
"Hồng nương, trên người ngươi còn bao nhiêu tấm Thiên Kiếm phù?"
Quản Phương Nghi ngơ ngác nói:
"Hai tấm."
"Hai tấm không đủ."
Ngưu Hữu Đạo lắc mạnh đầu:
"Ngươi tính hết ra cho ta, tất cả gia sản trên tay ngươi cộng lại có thể mua bao nhiêu tấm?"
Quản Phương Nghi bĩu môi, bất đắc dĩ nói:
"Lại bắt ta bỏ tiền... nhiều nhất sáu tấm, không thể hơn. Trong này đã tính cả vốn ban đầu khi ta bán đi Phù Phương Viên."
"Sáu tấm, thêm trên tay ngươi hai tấm, cộng tám tấm, hẳn là đầy đủ."
Ngưu Hữu Đạo tính toán một lát, chợt nói:
"Nơi này không cách thành Trích Tinh quá xa, nửa ngày qua lại hẳn là đủ. Ngươi lập tức sắp xếp người đi mua, không cần quan tâm tiền, có bao nhiêu gia sản đều lấy hết ra. Sau này ta sẽ trả lại gấp đôi cho ngươi. Nói chung, mua được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Thời gian có hạn, nhanh đi, ta muốn dùng! Đúng rồi, không nên để cho người của ba đại phái phát hiện, gọi Vu Chiếu Hành hộ tống, tránh khỏi trên đường xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Nhanh đi!"
"Hừ!"
Quản Phương Nghi rất bất mãn hừ một tiếng, có điều cũng biết hiện giờ không phải lúc cãi cọ, hất đầu bước nhanh đi sắp xếp.
Vân Cơ:
"Dùng Thiên Kiếm phù tranh thủ thời gian cho ta sao?"
Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu.
.............
Màn đêm buông xuống, rồi trời lại sáng. Tảng sáng, một con phi cầm lớn giáng lâm. Ngô Lão Nhị, Hứa Lão Lục và Vu Chiếu Hành trở về, đi vào trình diện Quản Phương Nghi.
Nhét đồ đạc trong tay áo, Quản Phương Nghi liếc bên này lại liếc bên kia, xoay người vén mành lều đi vào trong, tức giận nói với Ngưu Hữu Đạo đang khoanh chân tĩnh tọa:
"Này, đồ đến rồi."
Sáu tấm Thiên Kiếm phù, thêm vào hai tấm khác.
Ngưu Hữu Đạo mở mắt, nhận đồ vật kiểm tra một chút, không muốn có sơ xuất gì.
Quản Phương Nghi không quên nhắc nhở:
"Đã nói rồi, trả lại ta gấp đôi."
Ngưu Hữu Đạo không nói nhiều, gọi Vân Cơ ngồi trong góc đang chờ đợi, đồng thời đứng dậy rời lều vải.
Quản Phương Nghi lắc quạt tròn, lắc mông đi theo sau.
Bên trong quân trường, Mông Sơn Minh tựa trên xe lăng ngủ gật, đắp tấm thảm ngồi dưới ánh đèn mờ nhạt. Dù sao ông cũng đã cao tuổi, không chịu được lâu.
Thương Triêu Tông khó ngủ, khi thì ngồi, khi thì đi tới đi lui.
"Đạo gia!"
Thương Triêu Tông đột nhiên hô gọi làm Mông Sơn Minh tỉnh ngủ, mở mắt nhìn thấy ba người tới.
Một câu "Một thời gian nữa sẽ cho câu trả lời chắc chắn" khiến hai người đợi đến bây giờ, cuối cùng cũng đợi được người tới rồi.
Nhìn thấy hai mắt Thương Triêu Tông vằn vện tia máu, Ngưu Hữu Đạo muốn với y, chung quy vẫn không nói được, hiểu tâm tình của y.
Cũng không phí lời, Ngưu Hữu Đạo nói ngay vào điểm chính:
"Trong lòng ta tự có tính toán chuyện quận chúa và tiểu vương gia, có điều kế tiếp cần Vương gia phối hợp!"
Mông Sơn Minh nháy mắt triệt để tỉnh táo, ngưng thần nghe.
Thương Triêu Tông gật đầu liên tục:
"Xin đạo gia cứ việc sai bảo, chỉ cần bản vương làm được, tuyệt không chối từ!"
Ngưu Hữu Đạo thở dài nói:
"Có việc hi vọng Vương gia rõ ràng. Không phải là ta chưa từng cân nhắc đến việc bảo Vương gia rút quân, đổi lấy an toàn của quận chúa và tiểu vương gia, nhưng không thể làm cách này được. Không phải ta lo và tiếc chiến công, mà là một khi làm như vậy sẽ hỏng chuyện tốt của ba đại phái. Ba đại phái còn có gì lo lắng? Tình huống trong ngoài đều không có gì cản trở, tất nhiên bọn họ sẽ lạnh lùng hạ lệnh sát thủ với ta. Lúc đó quận chúa và tiểu vương gia trở về cũng khó thoát một kiếp. Đến khi ấy, xui xẻo không chỉ có chúng ta, còn liên lụy đến Vương gia và rất nhiều huynh đệ bên dưới bị tàn sát!"
Thương Triêu Tông:
"Bản vương đều hiểu lời đạo gia nói. Đạo gia cứ việc nói làm thế nào, bản vương tuân mệnh là được."
Ngưu Hữu Đạo:
"Ý của ta là, không còn biện pháp khác, chỉ có thể cướp người trong tay phe địch!"
"Cướp?"
Mông Sơn Minh cả kinh.
"Người ở trên tay đối phương làm con tin, tất nhiên sẽ bị coi giữ rất nghiêm. Đối phương lúc nào cũng có thể lấy mạng quận chúa và tiểu vương gia, căn bản khó có thể ra tay, làm sao cướp?"
Cũng không thể làm bừa để cướp hai người chết chứ?
Ngưu Hữu Đạo giơ tay ngăn ông nói:
"Nên làm thế nào, ta hiểu rõ, sẽ tùy cơ ứng biến cho thích đáng. Có điều, ta có chuyện quan trọng phải thanh minh trước, ta không có niềm tin tuyệt đối vào việc này, chỉ có thể nói là tận lực thử một lần. Vương gia cần phải chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất!"
Thương Triêu Tông và Mông Sơn Minh trong nháy mắt rơi vào tâm trạng nặng nề. Thương Triêu Tông dị thường gian nan gật đầu nói:
"Rõ rồi, đạo gia dặn dò đi, bản vương toàn lực phối hợp!"
Ngưu Hữu Đạo chỉ chỉ Vân Cơ:
"Ta và Vân Cơ sắp đi quan bên quân Triệu một chuyến. Trong lúc nhất thời, ta không có đường dây liên lạc với phía đối diện. Đối diện đang nằm trong sự quản chế của quân đội, phiền Vương gia hỗ trợ liên hệ với đối phương."
Lời hắn vừa nói, trừ Vân Cơ hiểu rõ, mấy người bao gồm cả Quản Phương Nghi đều hơi kinh ngạc.
Thương Triêu Tông ngạc nhiên:
"Hiện giờ đi tới quân Triệu? Còn mấy canh giờ mới tới thời gian hẹn gặp mặt, vì sao bây giờ phải đi sang?"
Ngưu Hữu Đạo:
"Thời gian ước hẹn có thể sớm hơn, nguyên nhân là muốn bảo mật. Ta gặp mặt quân Triệu không muốn để ba đại phái biết, bằng không sẽ xảy ra chuyện xấu. Ta nói thẳng, ba đại phái không đáng tin, ta vẫn luôn đề phòng họ. Đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc trước ta muốn Vương gia cần phải biết rõ tình huống bên phía vương phủ. Đừng nói lúc trước, hiện giờ ta vẫn không tin bọn họ, phải đề phòng bọn họ."
Thương Triêu Tông:
"Được, làm thế nào?"
Ngưu Hữu Đạo:
"Vương gia phái lượng lớn binh sĩ thám báo tới lui tiền tuyến sẽ không bị người ta chú ý, tránh được tai mắt của ba đại phái. Vương gia có thể bí mật phái một người cầm thư đi tới bên quân Triệu truyền tin, nói cho họ biết, ta muốn đích thân tới, bí mật đàm phán với họ, bảo họ chuẩn bị nhân viên tiếp ứng trên không. Ta tự đi tới, họ tất sẽ đồng ý!"
Thương Triêu Tông:
"Việc này đơn giản, rất dễ dàng. Còn gì nữa không?"
Ngưu Hữu Đạo:
"Còn nữa, là Vương gia cần phải chuẩn bị tốt tấn công, không cầu thắng, dù là đánh nghi binh. Nói chung là cần phải hấp dẫn phe địch tăng mạnh phòng ngự chống cự."
Thương Triêu Tông:
"Có thể, khi nào động thủ?"
Ngưu Hữu Đạo:
"Chú ý quan sát. Chờ ta đi qua đó, một khi bên kia đánh tới, động tĩnh sẽ không nhỏ. Bên này Vương gia chỉ cần lưu ý sẽ phát hiện được. Ta vừa ra tay, bên này ngài lập tức hành động. Nhớ kỹ, không được bỏ lỡ. Cái mạng này của ta giao cả trong tay Vương gia đó!"