Đạo Quân

Chương 1280: Thanh Nhi, Ca Ca Có Lỗi Với Muội! (2)




Đúng là Thương Thục Thanh, cho dù có chút dơ bẩn, mất đi phong thái của một quận chúa, nhưng người quen thuộc vẫn có thể nhìn ra được.

Quân Yến bên này lặng ngắt như tờ, chưởng môn tam đại phái nhìn nhau, Ngưu Hữu Đạo đang cưỡi ngựa cũng nhíu mày.

Mông Sơn Minh ngồi trên yên ngựa đặc biệt tay cũng vô thức nắm chặt thành quyền.

Vẻ mặt của một số lão nhân đã từng phò tá Ninh vương đều lộ ra sự bi phẫn.

Lồng ngực Thương Triêu Tông phập phồng, gương mặt căng cứng, cảm xúc rõ ràng là có chút kích động.

Thương Thục Thanh kinh ngạc nhìn phía đối diện.

Thấy được tất cả người quen, dưới tình huống này, nàng làm sao có thể không biết mình đã trở thành con tin trong tay quân Triệu.

Nàng không muốn mình trở thành gánh nặng của quân Yến, nghĩ đến cái chết, nhưng cúi đầu nhìn đứa trẻ trong ngực mình, tiểu tử kia ăn no thì ngủ say quên trời quên đất, cái mũi nhỏ, đôi mắt nhỉ, cái miệng chúm chím đáng yêu.

Một mình nàng chết, đứa bé vẫn là con tin, nàng có thể ra tay với đứa bé, nhưng nàng lại không thể nào làm được điều đó.

Có ca ca và tẩu tử ở đây, nàng không có quyền làm như vậy.

Ngưu Hữu Đạo lên tiếng: "Quận chúa, cô và tiểu vương gia không sao chứ? Bọn họ có giở trò gì với hai người không?"

Tất nhiên Thương Thục Thanh cũng nhìn thấy hắn, sau khi Ngưu Hữu Đạo đi bí cảnh Thiên Đô, hai người chưa từng gặp nhau lần nào, rất muốn gặp nhưng không nghĩ tới lại nhìn thấy nhau trong tình huống như thế này.

Mỗi lần, lúc mọi người gặp mặt, Ngưu Hữu Đạo chưa bao giờ là người đầu tiên bắt chuyện với nàng, hôm nay là lần đầu.

Nàng dùng sức lắc đầu, biểu thị không có việc gì.

Thấy Ngưu Hữu Đạo nói chuyện, trong tam đại phái của nước Triệu có không ít người dùng ánh mắt lạnh lão nhìn hắn, đều hận Ngưu Hữu Đạo đến tận xương tủy, chiến sự tạm ngưng chính là do tên khốn khiếp này khơi mào, nếu không phải tôn tử này làm ra chuyện "tốt đẹp", nước Triệu sao có thể đi tới bước đường như ngày hôm nay!

Tưởng Vạn Lâu nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo cười khẩy nói: "Muội muội đã thấy rồi, chỉ sợ nhi tử vẫn chưa nhìn thấy sao? Để Dung thân vương nhìn thật kỹ con trai của mình một chút, để cho Dung thân vương yên tâm!"

Con trai và muội muội? Lời này vừa nói ra, trong trận doanh quân Yến xôn xao lên, đứa trẻ quấn tã lót ấy là tiểu vương gia sao?

Tiếng bàn luận xôn xao lớn dần, quân tâm đã bị ảnh hưởng.

Mà bên này, trong khi có một tu sĩ áp Thương Thục Thanh, lập tức có một người đoạt đứa trẻ cuốn tã lót trong ngực nàng.

Thương Thục Thanh kinh hãi, muốn cướp lại, lại bị một tên nắm tóc kéo lại, đau đến mức vẻ mặt trở nên khó coi, về điểm công phu quyền cước này nàng không phải là đối thủ của tu sĩ!

Xoay tã lót, lộ ra gương mặt của đứa trẻ cho người bên Thương Triêu Tông phía đối diện nhìn thấy.

Tu sĩ nắm tã lót, dùng tay búng lên mặt đứa trẻ, tiểu tử đang nằm ngáy khò khò lập tức vì bị đau mà tỉnh, hé miệng khóc oa oa.

"Không được!" Thương Thục Thanh bị kéo tóc ngẩng đầu duỗi tay, cầu khẩn, sợ bọn họ sẽ làm tổn thương đứa bé.

Nhưng mà tay duỗi ra bị người ta tóm lấy vặn ra sau lưng nàng.

Hai quân đối đầu, tiếng khóc của trẻ con vang dội, đứa trẻ khóc đến tê tâm liệt phế.

Tiếng khóc này, trong nháy mắt đánh trúng điểm yếu của Thương Triêu Tông, trái tim giống như vỡ vụn ra vậy, không nghĩ tới lần đầu tiên gặp con trai mình lại không phải ở trong vương phủ mà là ở trên chiến trường hơn nữa còn là ở bên trong chỗ quân địch!

Chinh chiến sa trường, thường nhìn thấy cái chết, thấy được hài cốt chất thành núi, nhìn thấy máu chảy thành sông, lúc này lại nắm chặt nắm đấm, đôi môi run rẩy, nói không ra lời.

Công thành chiếm đất, sát phạt quyết đoán, từ trước đến nay y dũng cảm, gan dạ... Lúc này, y chỉ huy thiên quân vạn mã thì như thế nào, rõ ràng có thể đánh bại đối phương, nhưng lại bất lực như thế, ngay cả con trai mình cũng không cứu được, không có cách nào cả!

Mông Sơn Minh mím môi.

Lão nhân Ninh vương phủ đi ra, không biết có bao nhiêu người thiếu chút nữa là cắn vỡ răng, có người cất tiếng đau buồn nói: "Vương gia, quên đi, chúng ta rút quân đi, nghĩ rằng bọn họ cũng không dám nuốt lời, nhất định có thể đảm bảo tiểu vương gia và quận chúa bình an!"

Rút quân? Chưởng môn tam đại phái của nước Yến đối với từ then chốt có chút cảnh giác, nghe tiếng thì liếc mắt nhìn bên này, loại tình huống này mặc dù không nói gì, nhưng đuôi lông mày nhướn lên, vẻ mặt hiển nhiên ẩn giấu mấy phần lạnh lùng.

Rút quân? Ngọc Thương cũng cảnh giác, lúc này nếu nước Yến rút qauan, vậy chi còn lại phản quân bọn họ và quân triệu liều mạng với nhau, đối với Hiểu Nguyệt các mà nói là chuyện đòi mạng rồi, Hiểu Nguyệt các là tâm huyết nhiều năm, chỉ cần làm không tốt sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, làm sao có thể không cảnh giác?

Mông Minh Sơn cũng như thế, quay đầu nhìn tướng lĩnh vừa nói kia.

Lời như vậy không phải có thể nói lung tung trong trường hợp khẩn cấp này, cho dù thật sự muốn rút quân, cũng không thể nói ra được, nếu không hậu quả khó mà lường được, đến lúc đó đừng nói là cứu người, chỉ sợ ngay cả bên này cũng gặp nguy hiểm, Mông Sơn Minh quay lại quát một câu: "Câm miệng!"

"Mông soái..." Tướng lĩnh kia không cam tâm, hình như còn muốn nói gì đó.

Mông Sơn Minh nổi giận: "Ta bảo ngươi câm miệng!"

Bàng Đằng đối diện lớn tiếng nói: "Thương Triêu Tông, thấy rõ chưa? Chỉ cần nhân mã nước Yến ngươi lui về cảnh nội, bản đô đốc cam đoạn con trai và muội muội của ngươi sẽ không chịu bất cứ tổn thương nào. Lúc quân Yến rút về cảnh nội cũng chính là lúc con trai và muội muội ngươi sẽ được thả nguyên vẹn không mất một sợi tóc nào, quyết không nuốt lời!"

Chưởng môn tam đại phái và Ngọc Thương đều nhìn chăm chăm vào phản ứng của Thương Triêu Tông

Y ngẩng mặt, ánh mắt từ từ nhìn Thương Thục Thanh, chợt lớn tiếng nói: "Thanh nhi, ca ca có lỗi với muội!"

Trong nháy mắt, Thương Thục Thanh rơi lệ, nàng hiểu rõ ý trong lời nói của ca ca, ca ca sẽ không thỏa hiệp!

Quả nhiên, lại nghe thấy Thương Triêu Tông lớn tiếng nói: "Lão tặc Bàng Đằng, ngươi dẫn quân đánh vào Đại Yến đến bây giờ, chiến sự này kéo dài đằng đẵng gần hai năm, bao nhiêu nam nhân Đại Yến ta hăng hái sôi nổi, phải bỏ mạng mới có hôm nay! Mạng của muội muội và con ta là mạng, chẳng lẽ mạng của binh sĩ Đại Yến không phải là mạng sao? Làm gì có lý do binh sĩ Đại Yến có thể chết, muội muội và con trai ta không thể chết! Ngươi nghe kĩ cho ta, bản vương tuyệt đối sẽ không vì việc tư của bản thân mà để cho binh sĩ Đại Yến chết một cách vô ích!"

"Vương gia!"

"Vương gia, xin người hãy suy nghĩ lại!"

Một nhóm tướng sĩ xúc động sau khi nghe y nói, lại nhao nhao khuyên bảo, vẻ mặt Thương Triêu Tông lập tức nghiêm nghị, không hề lay động.

Thần sắc của chưởng môn tam đại phái có phần bớt giận, Ngọc Thương ngầm nhẹ nhàng thở ra.

Thân hình gầy gò của Mông Sơn Minh thẳng tắp ngồi trên lưng ngựa, im lặng.

Ngưu Hữu Đáo híp mắt, ánh mắt cũng từ từ ngưng đọng, cũng không có nói nhiều.

Tưởng Vạn Lâu phía đối diện hơi nghiêng người, nói thầm mấy câu với đệ tử Đào Diên Phong, cũng không biết là nói cái gì.

Đào Diên Phong nhảy xuống khỏi lưng ngựa, bước nhanh đến bên cạnh Thương Thục Thanh, lớn tiếng quát nói: "Thương Triêu Tông, ngươi thử động một cái xem!"

Dứt lời đưa tay đến ngực Thương Thục Thanh, đột nhiên dùng sức xé rách cổ áo Thương Thục Thanh.

Roẹt một tiếng, trước mắt bao người, ngực Thương Thục Thanh lộ ra một mảng trắng như tuyết, có thể thấy cái khe rãnh kia, tay lại nắm quần áo xé ra, cảnh xuân ngực nàng chỉ sợ là hoàn toàn lộ ra ngoài.

Thương Thục Thanh bị khống chế không thể động đậy, nước mắt rơi lã chã.

Hai mắt Thương Triêu Tông như muốn nứt ra, sự tức giận khiến gương mặt y đỏ bừng, gầm thét: "Cẩu tặc, buông tay!"

Trên dưới quân Yến cũng giận dữ vô cùng, dường như muốn bùng nổ.

Đào Diên Phong hô to đáp lại: "Thương Triêu Tông, ngươi tốt nhất vẫn là nên thành thành thật thật rút quân, nếu không ta cũng không ngại lột sạch muội muội ngươi để mọi người thưởng thức! Ngươi dám làm bừa, ta dám động!"