Trong đại trạch Đồng gia tất nhiên không chỉ có bằng ấy người. Đồng Mạch thích nữ sắc, thu thẳng vào phòng cũng đã có mấy trăm người, còn thêm rất nhiều nô bộc. Kẻ quan trọng nhất đã bị tru diệt toàn bộ, còn lại những kẻ liên lụy cũng coi như sung công, nam bị phạt đi quân đội biên giới làm lao dịch, nữ bị phạt làm tiện dịch hoặc bán vào thanh lâu.
Đồng thị làm sóng làm gió bao nhiêu năm hầu như bị Ngưu Hữu Đạo nhổ tận gốc!
Tình thế vẫn chưa dừng ở đó. Nhận được ý của Ngưu Hữu Đạo, Cao Kiến Thành ngầm phối hợp. Tường đổ mọi người đẩy, càng ngày càng có nhiều báo cáo, cuối cùng cũng kéo tới Thái tử và Hoàng hậu trong cung. Đồng Mạch còn tại vị đã nâng đỡ hai người nhiều năm, gây ra bao nhiêu chuyện. Mẹ con hai người muốn rũ sạch là không thể.
Ngưu Hữu Đạo, buông tha mẹ con bọn họ đi."
Trong thiên lao, mới một thời gian không gặp mà Đồng Mạch đã tuổi già sức yếu, tóc trắng phau, ở trong lao tù cầu khẩn Ngưu Hữu Đạo bên ngoài chấn song.
Là do ông ta nhiều lần cầu khẩn được gặp mặt, Ngưu Hữu Đạo mới đến một chuyến, xem xem ông ta nhất định muốn gặp mình làm gì.
Ngưu Hữu Đạo khẽ mỉm cười:
"Đồng tướng quả nhiên là Đồng tướng, thân trong tù ngục vẫn nắm rõ chuyện bên ngoài như lòng bàn tay."
Đồng Mạch:
"Đồng gia đã như vậy, ngươi thân là người trong giới tu hành, vì sao nhất định phải đuổi tận giết tuyệt người thế tục chúng ta? Đã chết nhiều người lắm, còn thêm một cái mạng của lão phu nữa!"
Ngưu Hữu Đạo:
"Còn nhớ Trữ vương không? Theo ta biết, tinh nhuệ quân Yến bị ông tàn hại có đến tận mấy trăm nghìn người. Chuyện xét nhà diệt khẩu này, dường như ông đã làm bao nhiêu lần, bao nhiêu người bị ông hại nhà tan cửa nát rồi? Ông có từng buông tha cho những người kia?"
Đồng Mạch nắm chặt chấn song nhà tù, vẻ mặt già nua đầy tang thương lắc đầu:
"Kỳ thực ngươi và ta đều biết người làm chủ thực sự sau lưng là ai. Ta chỉ là một cây đao trong tay người khác mà thôi."
Ngưu Hữu Đạo:
"Ông tìm ta chỉ vì nói những chuyện này?"
Đồng Mạch:
"Có điều kiện gì cũng có thể đàm luận."
"Sự việc đã đến mức này, ông nên hiểu rõ, đã không còn dễ thu tay lại nữa. Những kẻ mơ ước vị trí Thái tử kia sẽ không dễ dàng dừng tay."
"Nhưng chỉ cần ngươi và ba đại phái ra tay ngăn chặn, tình thế sẽ có thể khống chế, bệ hạ sẽ phối hợp."
Ngưu Hữu Đạo không để ý tới nữa, xoay người đi. Đằng sau có tiếng gào hét của Đồng Mạch:
"Ngưu Hữu Đạo, đạo gia, đạo gia..."
Ra khỏi thiên lao, thấy ánh sáng.
Quản Phương Nghi đi theo rốt cuộc không nhịn được hỏi:
"Đạo gia, vì sao ngài không chịu buông tha cho mẹ con Hoàng hậu?"
Lần này bà ta thực sự bất ngờ. Trong mắt bà ta, Ngưu Hữu Đạo luôn luôn khoan dung rộng lượng, xưa nay không làm quá mức như lần này, nhất định phải đuổi tận giết tuyệt bằng được.
Ngưu Hữu Đạo bình thản đáp:
"Bởi vì thế lực của Đồng Mạch còn đó!"
Quản Phương Nghi ngờ vực, không hiểu rõ lắm.
Nhưng chỉ vì câu nói này, Đồng Hoàng hậu và Thái tử cuối cùng vẫn không thoát được một kiếp. Quá nhiều người tố giác, có một tội trạng mà đến Thương Kiến Hùng nhìn cũng phải hoảng sợ.
Nói chung Ngưu Hữu Đạo cắn chặt hai mẹ con đó không tha.
Cuối cùng Đồng Hoàng hậu bị lột bỏ tước vị Hoàng hậu, bị ném vào lãnh cung. Thái tử cũng mất địa vị Thái tử, tước đoạt tất cả chức vị, nhốt vào u đình.
Đối mặt với sáu quốc gia hỏi tội, Đồng Mạch bị lăng trì xử quyết. Phần vụn thi thể sau đó được xếp vào sáu cái rương, đưa cho sáu quốc gia coi như trả lời.
Giết một Thừa tướng quốc gia để bồi tội, sáu quốc gia còn có thể nói gì? Nói là trọng lượng không đủ, vậy thì Thừa tướng của cả sáu nước làm sao chịu nổi?
Ba đại phái xử quyết Thừa tướng nước Yến cũng coi như đã bàn giao cho nội bộ ba đại phái.
Đồng gia từng gây gió gây mưa một thời ở nước Yến, đến đây tất cả vinh hoa tan thành mây khói, chỉ còn lại huyết lệ loang lổ, còn có vô tận thổn thức.
Ngay cả bách tính đi ngoài đường cũng cảm thấy bầu không khí cả đế đô thay đổi, khắp đầu đường cuối ngõ đều đang bàn tán việc của Đồng gia.
Đồng Mạch đổ, Thái tử đổ, triều đình rơi vào hỗn loạn.
Vài con phi cầm bay lên không đi xa, phía sau là kinh thành đế đô hùng vĩ, Quản Phương Nghi nói:
"Ta còn tưởng ngươi nhất định phải giết chết mẹ con đó bằng được!"
Ngưu Hữu Đạo:
"Vậy là đủ rồi, sống còn khó chịu hơn chết. Có lẽ họ cũng chẳng sống được bao lâu nữa. Kẻ thay thế địa vị của họ sẽ không để cho hai mẹ con họ cơ hội vươn mình uy hiếp đến bản thân."
Quản Phương Nghi:
"Tiếc là để tên Hoàng đế kia thoát được."
Ngưu Hữu Đạo:
"Mục tiêu của ta từ ban đầu vốn đã không phải y. Ba đại phái không thể để người của ta nắm quyền."
Quản Phương Nghi kinh ngạc:
"Chỉ vì Đồng Mạch?"
Ngưu Hữu Đạo cười không nói.
Đột nhiên đi tới, gây nên một trận gió tanh mưa máu, Ngưu Hữu Đạo cứ vậy mà đi thôi...
Trong cung, khu vực phế tích đang được xây dựng lại. Đại tư đồ Cao Kiến Thành đi ra từ ngự thư phòng, mặt vô cảm rời khỏi cung, ngồi lên xe ngựa.
Trở về nhà mình, không đi cửa chính mà đi cửa hông.
Thành viên trong gia tộc họ Cao có rất nhiều quan viên, trong đó không ít người từng là vây cánh trước đây của Đồng Mạch, nhưng chiều gió thay đổi.
Trở về thư phòng của mình, Phạm Chuyên bưng bê trà nước lên, chờ mong hỏi:
"Bệ hạ tìm lão gia là để thương nghị chuyện trống chức vụ Đại tử không?"
Cao Kiến Thành ngồi sau bàn gật đầu:
"Để ta bổ khuyết, trước tiên phải ổn định triều chính. Ngày mai lâm triều sẽ thương nghị việc này."
Phạm Chuyên nở nụ cười:
"Luận uy vọng và lý lịch, lão gia lúc này tất nhiên là được chú ý nhiều nhất, quần thần tất nhiên đồn dập tán thành, chỉ làm cho đủ lễ tiết thôi, sẽ không có gì ngoài ý muốn."
Cao Kiến Thành cười khổ:
"Trong mắt bệ hạ, quan trọng nhất vẫn là ta có cừu oán với Ngưu Hữu Đạo."
Phạm Chuyên gật gật đầu, biểu thị tán thành.
Nâng cốc trà hớp một ngụm ấm cổ, Cao Kiến Thành lại hỏi:
"Ngưu Hữu Đạo đi rồi, có để lại tin tức gì cho ta không?"
Phạm Chuyên:
"Chưa lấy được bất cứ tin tức gì."
Cao Kiến Thành thả chén trà xuống than thở:
"Chạy tới khuấy lên một trận gió bão, hỗn loạn để kẻ khác dọn dẹp, hắn thì nhẹ nhàng đi như mây gió rồi."
Phạm Chuyên cười nói:
"Chí ít để lão gia nhặt tiện nghi một hồi."
"Kiếm lợi?"
Cao Kiến Thành hơi lắc đầu.
"Ngươi còn chưa hiểu sao? Ban đầu ta cũng bị loạn mà không hiểu, mãi đến tận lúc hắn cắn chặn mẹ con Hoàng hậu không tha, ta mới hiểu ra. Đồng Mạch đổ, Thái tử cũng xong, thế lực Đồng hệ triệt để cây đổ bầy khỉ tan. Lần này hắn đến là vì ta, là vì quét sạch chướng ngại vật trên con đường thượng vị và nắm quyền của ta, muốn đẩy ta lên cao!"
"Hả..." Phạm Chuyên sững sờ.
Cao Kiến Thành chậm rãi dựa vào lưng ghế, than thở:
"Nâng Thương Triêu Tông thượng vị chỉ là danh nghĩa, là trò che mắt, căn bản chưa đạt đủ độ lửa. Hắn đang bố cục cho tương lai, lúc trước là bên phía Thương Triêu Tông, bây giờ là phía ta... Hắn đang muốn ngấm ngầm gạt bỏ ba đại phái nước Yến! Nếu chúng ta không biết tình huống của bản thân và của hắn, sợ là cũng bị che mắt mà thôi. Đạo gia này quả rất lợi hại. Ba đại phái cuối cùng nhất định không phải đối thủ của hắn!"
"Đại tướng quân, Đồng Mạch đã đền tội!"
Trong một đình viện trung dụng cại biên cảnh châu Bắc, một tiểu tướng dâng tình báo từ kinh đô tới.
Thiệu Đăng Vân đang mặc trang phục toàn thân, múa trường đao vù vù luyện tập đột nhiên cắm đao xuống mặt đất, đứng thẳng người dậy nhận tình báo, kiểm tra cẩn thận.
Bên này ông ta đã nhận được tin tức bên kinh thành có động tĩnh từ trước. Sau khi kinh biến xảy ra liên tiếp, Đồng gia bị xét nhà, Đồng Mạch mãi chưa bị xử quyết, ông ta vẫn rất quan tâm.
Giờ phút này, xác nhận Đồng Mạch đã bị lăng trì phân thây, Thiệu Đăng Vân ngửa mặt lên trời thở dài:
"Ác có ác báo, gian tướng đền tội, các huynh đệ bị tàn sát năm xưa có thể nhắm mắt."
...........
Tiền tuyến Yến, Triệu, nhìn thấy tin Đồng Mạch bị lăng trì xử tử, Thương Triêu Tông nện đùng một cái lên bàn:
"Được! Gian thần nịnh tắc này không chết thì các thúc bá năm đó chết không nhắm mắt!"