Về phần Ngưu Hữu Đạo bị tập sát bên kia, bên này cũng vịn vào cớ nhận được tín hiệu cầu cứu của sứ thần sáu nước mới phái binh đi tiến đánh.
Tóm lại, tất cả đều đổ hết cho Ngưu Hữu Đạo. Cho dù lời nói có sơ hở trong đó, nhưng bọn họ vẫn cứ khăng khăng là Ngưu Hữu Đạo.
Đám người Tịch Xa cũng chẳng còn cách nào với Thương Kiến Hùng. Chuyện lớn như vậy, bọn họ không có quyền làm chủ. Chưa được tông môn đồng ý, cũng không thể vọng động giết người của Thương Kiến Hùng. Nếu làm mọi chuyện lớn hơn, bọn họ sẽ không gánh nổi trách nhiệm.
.......
Trời sáng, ba con phi cầm cỡ lớn khẩn trương từ đằng xa chạy đến, là Chưởng môn Tử Kim động Cung Lâm Sách.
Bởi vì khoảng cách, Cung Lâm Sách là người đến cuối cùng. Khi ông ta đến, Long Hưu và Mạnh Tuyên mặt đen thui đang đứng trước mảnh phế tích trong cung, sắc mặt khó coi.
Sau khi bọn họ nhận được tin tức bên này liền chạy đến ngay, mà đến là do Ngưu Hữu Đạo xuất hiện. Ai ngờ, người còn đang trên đường đã nhận được kinh biến. Khi đến nơi, tất cả đều nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.
Căn cứ đủ loại dấu hiệu, có người muốn trước khi ba đại phái ra tay đã giải quyết sự việc trước.
Sau khi biết được tình huống cặn kẽ từ miệng Thân Báo Xuân, Cung Lâm Sách mắng Thân Báo Xuân một trận máu chó phun đầy đầu, mắng ông ta cuồng vọng, tự đại, vô năng vô tri, ngay cả chút cảnh giác đó mà cũng không có. Trước đó, nếu phát hiện được, sao có thể để mọi chuyện biến thành cái dạng này chứ?
Thân Báo Xuân bị mắng không phản bác lại được. Lúc trước, làm sao ông ta cũng không nghĩ đến bên này lại có người dám ra tay với người của ba đại phái.
Cung Lâm Sách hừ lạnh một tiếng, sau đó phất tay bỏ đi, bước đến bên cạnh hai người kia đang đứng trước bãi phế tích.
Về sau, ba vị Chưởng môn bay lên không, cùng nhau chạy đến chỗ xảy ra chuyện khác. Tình huống trước mắt lại càng thê thảm hơn.
Kiến trúc, cây cối hầu như không còn, cháy đen toàn bộ, còn có khói lượn lờ, xung quanh hỗn độn vô cùng.
Rất nhiều tảng đá bị đốt chồng chất lên nhau. Chính giữa khe hở là những thanh thép mâu. Đừng nói là người sống, ngay cả thi thể cũng nhìn không thấy.
“Việc này phải giải quyết như thế nào đây?” Long Hưu trầm giọng hỏi một câu.
Cung Lâm Sách lo lắng nói: “Ta thấy Thương Kiến Hùng sống không kiên nhẫn nổi nữa rồi.”
Mạnh Tuyên nói: “Ông ta chắc chắn một khi giết Ngưu Hữu Đạo, chúng ta sẽ không dám động đến ông ta. Đến bây giờ Ngưu Hữu Đạo vẫn không xuất hiện, sợ rằng đã gặp chuyện ngoài ý muốn. Động tĩnh lớn như vậy sẽ không gạt được, bên phía Nam châu chẳng mấy chốc sẽ nhận được tin tức. Hai nước giao chiến, còn không biết sẽ gây ra bao nhiêu chuyện lớn nữa. Chúng ta sợ là không có cơ hội đụng vào miếng thịt mỡ của nước Triệu rồi. Đề phòng Ngưu Hữu Đạo chó cùng rứt giậu, chúng ta phải nhanh chóng nghĩ biện pháp khống chế.”
“Đồ khốn kiếp.” Cung Lâm Sách thẹn quá hóa giận.
Không chỉ lợi ích của nước Triệu, nếu Ngưu Hữu Đạo xảy ra chuyện, Tử Kim động cũng sẽ gặp tổn thất to lớn. Rất nhiều chuyện đã bàn xong với Ngưu Hữu Đạo, thế lực Nam châu vốn là một miếng mỡ dày nằm ngoài miệng Tử Kim động. Ngưu Hữu Đạo vừa chết, miếng thịt mỡ lập tức biến thành bọt nước, sao có thể không khiến ông ta tức giận chứ.
Nhưng có một số việc chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, không thể công khai nói ra ngoài.
Long Hưu nói: “Mặc kệ Ngưu Hữu Đạo còn sống hay đã chết, chúng ta cũng phải nhanh chóng chuẩn bị hai tay.”
Trong lúc ba người đang thương lượng đối sách, trong không gian dưới lòng đất, Ngưu Hữu Đạo cũng chậm rãi mở mắt ra.
Mọi người đều khoanh chân ngồi tĩnh tọa. Không khí bên dưới có hạn, tất cả phải thi pháp để tiến vào trạng thái quy tức, nếu không không khí sẽ không đủ dùng.
“Bây giờ chắc trời đã sáng rồi.” Ngưu Hữu Đạo vừa nói, những người còn lại đều lần lượt mở mắt.
Quản Phương Nghi hỏi: “Bây giờ có thể ra ngoài được chưa?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Phản ứng của ba đại phái có ngu ngốc cách mấy cũng không thể ngu ngốc suốt cả đêm như vậy được. Tình thế cũng đã lắng lại. Trên dưới kinh thành cũng đã được ba đại phái khống chế. Bây giờ đã đến lúc thu lại cục diện.”
Quản Phương Nghi lo lắng: “Ngài làm ra chuyện như vậy, không sợ ba đại phái xuống tay với ngài sao?”
Ngưu Hữu Đạo hỏi lại: “Ta làm cái gì? Ta cái gì cũng chẳng làm, đột nhiên bị hạ độc thủ như vậy, may mắn tránh thoát được một kiếp mà thôi.”
Quản Phương Nghi không phản bác được.
Vân Cơ nói: “Ba đại phái chưa chắc sẽ buông tha cho ngươi.”
Ngưu Hữu Đạo thở dài: “Sẽ không bỏ qua cho ta, nhưng không phải lúc này. Bây giờ nước Triệu chỉ ước gì ta bị nước Yến giết chết, dùng nội chiến nước Yến để giải vây cho mình. Lúc này, ba đại phái nước Yến sẽ không dám làm loạn đâu. Hiện tại ta không phải đang ở trong bí cảnh. Bọn họ đang nhanh chóng khống chế thế lực Nam châu trong tình huống không được nắm chắc nhưng lại không xảy ra sai lầm. Nội chiến xảy ra, nước Triệu phải thừa dịp này mà giải quyết. Chỉ cần có cơ hội, nước Hàn sẽ không ngồi nhìn nước Yến phát triển an toàn.”
“Tóm lại có rất nhiều nguyên nhân cản tay. Giết chết ta cũng vì lợi ích. Đang có lợi ích lớn hơn nữa bày ra trước mặt, bọn họ không muốn bỏ lỡ miếng thịt mỡ nước Triệu, càng không dễ dàng mạo hiểm.”
Ba người Long Hưu, Cung Lâm Sách và Mạnh Tuyên đang thương lượng bên trong bãi phế tích, đột nhiên quay đầu nhìn về một phía nào đó.
“Bên dưới có người.”
Long Hưu vừa mới nói xong, chỉ thấy đất đá bay tán loạn, từ bên trong tro bụi cuồn cuộn xông ra ba người.
Chính là Ngưu Hữu Đạo, Quản Phương Nghi và Vu Chiếu Hành. Còn Vân Cơ, mang theo người sẽ vướng víu, chạy trốn không tiện, còn chỉ có một mình thì độn địa rất dễ dàng.
Thấy Ngưu Hữu Đạo còn sống, ba vị Chưởng môn sững sờ.
Ngưu Hữu Đạo thấy ba vị Chưởng môn đang có mặt cũng ngẩn người, rồi lại nhìn xung quanh. Ặc, cảnh tượng đều thay đổi, khiến người ta hoài nghi không biết mình có còn ở kinh thành hay không.
Ba vị Chưởng môn lách mình đến, cũng không nhịn được nhìn xuống chỗ ba người Ngưu Hữu Đạo ẩn núp, sau đó nhìn nhau. Bọn họ còn cho rằng tên nhóc này chết chắc, không nghĩ đến trận chiến lớn đến như vậy, nghe nói chỉ riêng Thiên Kiếm phù không cũng đã dùng đến mười mấy tấm, nhưng lại cứ như vậy mà tránh được một kiếp?
“Quá nguy hiểm rồi, thiếu chút nữa không còn nhìn thấy ba vị Chưởng môn.” Ngưu Hữu Đạo hô lên liên tục, vẻ mặt như gặp may.
Không chết? Cung Lâm Sách quay sang nhìn hắn, có thể nói là vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, nhưng vẫn khống chế tâm trạng: “Không có việc gì là tốt rồi.”
Ngưu Hữu Đạo tức giận nói: “Rốt cuộc là ai đã hạ độc thủ vậy?”
Long Hưu cũng tức giận đáp lại: “Ngươi đừng có mà biết rõ còn cố hỏi. Sự việc rõ ràng do ngươi gây nên.”
Ngưu Hữu Đạo làm sao mà thừa nhận chuyện này chứ. Hắn nghiêm túc nhắc nhở: “Ta không có giết người, là có người đang ra tay hạ sát ta.”
Ba vị Chưởng môn nhìn nhau.
Đúng lúc này, tu sĩ và binh mã đang liên thủ với nhau cảnh giới bên ngoài hơi loạn lên. Hứa lão lục đang bị cản lại.
Ngưu Hữu Đạo nói: “Là người một nhà.”
Hắn nói cũng vô dụng thôi, cho đến khi Cung Lâm Sách phất tay ra hiệu, binh sĩ mới cho Hứa lão lục vào.
Ngưu Hữu Đạo lách mình nghênh đón, cố ý không cho người của ba đại phái nghe thấy, thấp giọng hỏi: “Tình huống chỗ này đêm qua như thế nào?”
“Động tĩnh rất lớn. Hai bên đều dùng Thiên Kiếm phù liều mạng rất lâu.” Hứa lão lục đem tình huống quan sát được tối qua nói ra ngoài.
Chuyện xảy ra khiến Ngưu Hữu Đạo sững sờ. Quy mô còn lớn hơn hắn đã nghĩ. Hắn chỉ cho rằng sứ đoàn sáu nước chỉ bị tổn thất, không nghĩ đến lại bị xử lý hết toàn bộ.
Hứa lão lục còn bổ sung: “Người của Đồng gia trốn đi vào tối hôm qua, đã kịp thời cản lại. Bọn họ đang bị khống chế. Bây giờ đang được canh giữ bí mật ngoài thành. Thế lực Đồng Mạch quá lớn, vào thành sợ là không tiện.”
Nghe xong, Ngưu Hữu Đạo đã nắm chắc trong lòng, liền quay người trở về.
Rất nhiều chuyện mọi người biết rõ trong lòng. Nơi này cũng không có người khác, cũng chẳng cần che giấu. Hắn trực tiếp đi vào điểm chính: “Chuyện tối qua, ta muốn có một công đạo.”