Đạo Quân

Chương 1251: Tâm như sắt (2)




Còn về Thương Thục Thanh, bà ta cũng thầm thở dài. Có ai không biết Thương gia huyết thống cao quý, vậy mà nữ nhi Thương gia lại có một người xấu như thế, lại còn xấu đến mức đáng sợ, cũng coi như là một đoá kỳ hoa độc nhất.

Bà ta cũng không biết nên nói Thương Triều Tông có cái vận gì, người chí thân bên cạnh không có một ai dẹp mắt. Lão bà thì cao lớn như nam nhân, muội muội xấu xí doạ người. Vận khí gì thế này?

Nghĩ bụng như vậy, bà ta lại liếc sang nhìn nữ nhi của mình. Nếu không phải tạo hoá trêu ngươi, thiếu chút nữa đã thành thân càng thêm thân, Thương Thục Thanh này không khéo còn là cháu ngoại của mình. Nếu nàng do nữ nhi mình sinh ra, hẳn là sẽ không khó coi như vậy.

Hẳn là bà ta cũng biết đến đoạn tình cảm của biểu huynh muội khi năm xưa Hải Như Nguyệt bị đưa đến Kinh thành nước Yến làm con tin, chắc hẳn Thương Kiến Bá chính là nam nhân đầu tiên của Hải Như Nguyệt.

Cũng không biết có phải trời cao đã định nữ nhi này của mình có duyên với vị biểu huynh Thương Kiến Bá kia không. Năm xưa ở Yến Kinh bà ta được Thương Kiến Bá che chở, bây giờ lại được nhi tử của Thương Kiến Bá che chở.

Nghĩ chuyện cũ trước kia, lại nghĩ tới hôm nay, biết bao mưa bụi hoà với phong vân biến ảo, lại có biết bao vui cười và huyết lệ, khiến cho người ta không thể không cảm khái.

Nhưng bà ta vẫn nắm tay Thương Thục Thanh, vỗ vỗ trong lòng bàn tay: “Thanh Nhi, lần trước gặp con chắc phải hai mươi năm rồi, khi ta về nhà thăm thân. Phụ vương của con đưa con và ca ca con tới gặp ta. Khi đó con còn nhỏ, có khi bây giờ không còn nhớ ta đâu.”

Thương Thục Thanh khách khí đáp: “Con vẫn luôn khắc sâu ấn tượng về âm dung tiếu mạo của cô nãi nãi, đến giờ vẫn chưa quên.”

Ngoài thành không phải nơi nói chuyện, mấy nàng mời Thương Ấu Lan vào trong.

Chủ nhà muốn sắp xếp chỗ nghỉ cho Thương Ấu Lan, nhưng bà ta tỏ ý không cần, muốn ở cùng nữ nhi mình.

Phượng Nhược Nam cũng chỉ tận tình địa chủ, không miễn cưỡng. Có người như Lam Như Đình làm mưu sĩ nhắc nhở bên cạnh, nàng sắp xếp không có sai lầm gì.

Dù Thương Thục Thanh là muội muội của Thương Triều Tông, nhưng xét về một mặt nào đó thì địa vị vẫn kém Phượng Nhược Nam một chút. Phượng Nhược Nam là Vương phi, là nữ chủ nhân nơi này, Thương Triều Tông không ở đây, nàng sẽ là chủ nhà.

Cũng chẳng có cách nào, nếu phụ mẫu vẫn còn, nếu là ở nhà mẹ đẻ, ở phủ Ninh Vương năm xưa, khẳng định địa vị của Phượng Nhược Nam sẽ không bằng Quận chúa là nàng.

Khi Thương Triều Tông chưa lập gia đình, sống nương tựa lẫn nhau, muội muội cũng coi như nữ chủ nhân ở đây.

Nhưng bây giờ y đã thành gia, đã tự lập môn hộ, Phượng Nhược Nam đương nhiên là nữ chủ nhân Vương phủ. Điều này, ngay cả Mông Sơn Minh và Lam Như Đình cũng vô tình ủng hộ, Thương Thục Thanh thân là Quận chúa cũng chỉ có thể bất tri bất giác đứng sang một bên, chắp tay nhường vị trí nữ chủ nhân cho Phượng Nhược Nam…

“Đứa cháu ngoại kia của ta đâu?”

Vừa đến trạch viện của Hải Như Nguyệt, Thương Ấu Lan đã hỏi ngoại tôn.

Hải Như Nguyệt cười cứng ngắc. Thực ra bà ta không muốn để mẫu thân gặp nhi tử của mình, nhưng dù sao bà ấy cũng là mẫu thân mình, muốn gặp cháu ngoại cũng là hợp tình hợp lý, không tiện làm trái, đành phải sai người bế tới.

Thấy cậu nhóc trắng trẻo đã có thể tập tễnh đi đường, Thương Ấu Lan cười vui vẻ, không để ý tới thân phận Thái hậu cao quý, ngồi xổm xuống cười ôm lấy cháu ngoại, hôn lấy hôn để, có vẻ rất yêu thích.

Phần lớn người già đều thích trẻ con. Lớn tuổi rồi, từng trải nhiều, biết lòng người phức tạp, mà trẻ con lại rất đơn giản, người già có thể thực sự buông lỏng cảnh giác với chúng.

Sau đó, bà ta quay sang ngoắc ngoắc, cho thái giám bưng đến một cái hộp con, mở ra, tự tay lấy một cái khoá vàng tinh mỹ khéo léo muốn đeo lên cổ cháu ngoại.

Hai Như Nguyệt trợn trừng hai mắt, như con mèo bị dẫm phải đuôi, hét váng lên: “Không được!”

Tiếng hét chói tai doạ cho đám người nhảy dựng lên, cũng doạ đám tu sĩ hộ vệ xung quanh nhào nhào chạy ra, pháp sư tuỳ tùng bên cạnh Thương Ấu Lan cũng cảnh giác nhìn bốn phía.

Hải Như Nguyệt đẩy tay mẫu thân ra, ôm lấy nhi tử tránh đi, cho người bế thằng bé ra ngoài.

Thương Ấu Lan chậm rãi đứng dậy, trong tay vẫn cầm cái khoá vàng, hỏi: “Là chút tâm ý vi nương tặng cho cháu ngoại, vì sao con lại từ chối?”

Hải Như Nguyệt đau khổ lắc đầu đáp: “Mẫu hậu, nữ nhi sợ. Số lễ vật lần trước các người đưa tới ia suýt nữa đã hại tính mạng của nữ nhi và cháu ngoại của ngài. Nữ nhi thực sự sợ! Lễ vật các ngài tặng thực khó phòng bị, con thực sự không dám tuỳ tiện….” Chưa dứt lời, bà ta lại lắc đầu.

Ý tứ này, ai cũng hiểu, một năm bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

Sắc mặt Thương Ấu Lan lạnh đi: “Ngay cả mẫu thân con cũng không tin phải không?”

Hải Như Nguyệt bất đắc dĩ nói: “Chính vì tin ngài nên con mới nhịn không được mà chạm vào đồ các ngài đưa tới, cũng là ngài giữ lại những vật kỷ niệm của nữ nhi khi còn bé. Sao ngài có thể nhẫn tâm hạ độc vào những thứ kỷ niệm khi còn bé của nữ nhi chứ?”

Lời này khiến cho Thương Ấu Lan đau khổ không chịu nổi: “Nguyệt Nhi, con hiểu lầm rồi, không phải nương làm. Là….là Hoàng đế. Khi ấy nương cũng không biết, mãi sau này mới biết, nương cũng đã mắng Hoàng đế một trận!”

Vốn bà ta định nói là huynh trưởng của con, nhưng lời đến khoé miệng lại đổi thành Hoàng đế.

Hải Như Nguyệt lắc đầu: “Ai làm không quan trọng nữa. Những thứ kỷ niệm ngài đưa tới đã trở thành ác mộng của con. Con đã châm một mồi lửa đốt rụi, thực sự không dám giữ lại, đều bỏ hết.”

Lời này như mũi khoan khoan vào tim Thương Ấu Lan vậy, bà ta đành chậm chậm thả khoá vàng vào trong hộp, phất tay cho người dưới lui ra.

Hải Như Nguyệt cũng phất tay cho hộ vệ đang nhìn chằm chằm lui xuống.

Hai mẹ con gặp nhau đều cẩn thận đề phòng đến mức thế này, người xem đều thở dài không thôi.

Không còn quá nhiều người, Thương Ấu Lan tiến tới nắm tay Hải Như Nguyệt: “Nguyệt Nhi, nương biết con sống không dễ, những năm nay, thực sự thiệt thòi cho con rồi.”

Chớp mắt, tất cả chuyện cũ nổi lên trong lòng, không biết bao lần chơi vơi bên bờ sinh tử, không biết bao lần phải cẩu thả với đủ loại nam nhân cởi y phục của mình chỉ để cầu sinh, đổi lấy vô số lời phỉ báng châm chọc, ngay cả đứa con lớn của mình cũng không để ý tới, biết bao chua xót, Hải Như Nguyệt ứa nước mắt nghẹn ngào lắc đầu: “Không có việc gì, con quen rồi.”

“Nhiều năm như vậy con chưa từng về Kinh thành thăm nương, nương cũng không oán con. Nương là người từng trải, nương hiểu, nương biết con khó xử, nương đều hiểu, nhưng nương không biết làm sao!” Thương Ấu Lan vỗ vỗ mu bàn tay nữ nhi, nước mắt cũng doanh tròng.

Không nhịn được nữa, Hải Như Nguyệt ôm mẫu thân gào khóc.

Thương Ấu Lan vỗ về lưng con gái, ngửa mặt lên trời rơi lệ.

Chờ hai mẹ con ổn định cảm xúc, lau khô nước mắt, Hải Như Nguyệt lại trở thành Hải Như Nguyệt hiện giờ, không còn là đứa con gái trẻ tuổi ngây thơ vẫn ước mơ vào tương lai của mẫu thân nữa. Có một số việc chỉ có thể khiến bà ta cảm động nhất thời, chứ không khiến bà ta xử trí theo cảm tính.

Trái tim đã trải qua gió mưa cứng rắn như sắt. Khi Thương Ấu Lan đề cập đến chuyện Yến Triệu, Hải Như Nguyệt nhìn trái nhìn phải nói rằng không thể nói tiếp về chuyện này nữa.

Cuối cùng, Thương Ấu Lan bị ép cuống lên, thốt ra: “Nguyệt Nhi, có phải con muốn bức chết nương mới cam tâm?”

“Nương, thực sự việc này con không quyết được, vô dụng thôi.”

“Con chưa cố gắng thử một lần làm sao biết sẽ vô dụng? Nương ở đây cam đoan với con, chỉ cần được việc, chẳng những là Kim Châu, nương nhất định sẽ khiến cho Hoàng đế đồng ý chia hai châu của nước Triệu cho con, được không?”

“Nương, giờ nói chuyện này, ngài không cảm thấy đã muộn rồi sao?”

Thương Ấu Lan đau lòng nói: “Đó là ca ca của con mà. Các con đều là miếng thịt từ trên người nương rơi xuống, vì sao huynh muội hai đứa nhất định phải đi tới bước thủ túc tương tàn này?”