Đạo Quân

Chương 1250: Tâm như sắt (1)




Dù Hiểu Nguyệt Các bận rộn đủ việc, nhưng Ngọc Thương vẫn nhất định phải gặp Ngưu Hữu Đạo, thực sự là không gặp không yên lòng. Chuyện đã đến nước này rồi, ông ta sợ Ngưu Hữu Đạo thay đổi.

Một khi xuất hiện biến cố, nước Triệu lại ra tay, Hiểu Nguỵệt Các vừa khởi sự sẽ không ngăn được nước Triệu phản công.

Nói đủ chuyện rồi, không tiện ở lâu, ông ta cáo từ.

Trước khi rời đi, Ngọc Thương gật đầu chào Quản Phương Nghi và Vu Chiếu Hành cách đó không xa, ánh mắt hơi dừng lại ở Vu Chiếu Hành một chút, trong lòng hơi buồn bực. Có một số việc, hoặc ít hoặc nhiều ông ta không nghĩ ra.

Hồng Nương ỷ vào việc mình đã chăm lo cho Phương Viên ở Kinh thành nước Tè nhiều năm, khăng khăng đòi đi theo Ngưu Hữu Đạo thì thôi, Vu Chiếu Hành này thì sao? Đường đường là cao thủ xếp hàng thứ sáu trong Đan bảng, sao lại như thủ hạ của Ngưu Hữu Đạo luôn rồi?

Nhìn theo Ngọc Thương bay lên, Quản Phương Nghi đi tới hỏi: “Đương yên đương lành sao lại hù doạ ông ta?”

Bà ta nói hù doạ là có ý nói đến lá thư gần đây nhất mà Ngưu Hữu Đạo gửi cho Ngọc Thương. Đột nhiên hắn gửi một câu “áp lực khá lớn” cho Ngọc Thương, doạ cho ông ta kinh hãi, chết sống cũng phải chạy đến gặp mặt Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo đè hai tay lên chuôi kiếm, lạnh nhạt nói: “Khi cần hù doạ cũng nên hù doạ một chút. Ông ta phải hiểu rõ, mọi thứ không có cái gì đến không cả. Ta không thể để cho ba phái lớn của nước Yến nắm quyền đàm phán với Hiểu Nguyệt Các.”

Quản Phương Nghi ngẫm nghĩ một lát, hiểu ra. Hắn muốn Hiểu Nguyệt Các kiên định đứng bên mình, tránh việc họ cảm thấy ba phái kia thế lớn, sẽ bỏ qua mình, bàn chuyện hợp tác thẳng với họ, nên mới gõ Hiểu Nguyệt Các một chút, để cho họ nhớ cho kỹ thế lực Nam Châu nằm trong tay người nào, rằng lúc nào bên này cũng có thể gây bất lợi cho Hiểu Nguyệt Các, ví dụ như quân Yến xuất hiện nội loạn, để cho nước Triệu có thể nghỉ được một hơi.

“Ôi!” Quản Phương Nghi không kìm được thở dài một tiếng. Bà ta cảm thấy đến giờ càng chơi càng lớn rồi, lớn đến mức kinh hãi rồi. Cả một thuyền người mà cứ như lăn lộn trong sóng to gió lớn, bất kỳ lúc nào thuyền cũng có thể lật, người cũng có thể chết. May mắn là vị này vẫn có thể vững vàng cầm lái.

Nhớ lại những phiền não ở Kinh thành nước Tề, bà ta nhận ra, những phiền não ấy, so với hiện tại, không là cái gì. Ở đây, bất trắc một chút thôi liền có thể mất mạng.

“Than thở cái gì?” Ngưu Hữu Đạo nhìn tờ giấy trên tay bà ta, hất cằm: “Lại là thư từ tiền tuyến gửi tới?”

“Vâng, vẫn là tìm ngài. Không liên lạc được ngài, mọi người đều tìm đến chỗ Vương gia.”

“Không có gì đặc biệt thì cứ kệ đi.”

Quản Phương Nghi lật lật một tờ giấy: “Còn có hai tin tức đặc biệt. Ba phái Lưu Tiên Tông gửi thư tới, nói rằng ba đệ tử phản bội ngài đã về….” Bà ta thuật lại đại khái nội dung trong thư, hỏi: “Hỏi ngài muốn xử lý thế nào?”

Không nói đến chuyện này quả thực Ngưu Hữu Đạo cũng quên luôn rồi. Suy nghĩ một lát, hắn đáp: “Gửi thư nói, nể mặt Triệu Đăng Huyền, không nên làm khó các nàng.”

Quản Phương Nghi trợn mắt: “Ngài cứ thế buông tha cho ba phản đồ này sao?”

Ngưu Hữu Đạo lạnh nhạt nói: “Giúp người hoàn thành ước vọng là chuyện tốt. Nói với mấy người Phí Trường Lưu, cứ đối xử tốt với ba nữ tử kia, chờ mọi chuyện xong xuôi, ta sẽ tự mình tới ba phái lớn cầu hôn giúp các nàng, thành toàn cho các nàng!”

“Ây…” Quản Phương Nghi dở khóc dở cười: “Tốt xấu gì ba phái kia cũng tự xưng là danh môn chính phái, sợ là sẽ không cho cưới vào cửa.”

“Hừ. Chuyện này không phải do bọn họ quyết. Ngủ cũng ngủ rồi, không cưới sao được? Người của Mao Lư sơn trang ta há có thể để cho người ta tuỳ ý đùa bỡn? Nhất định phải chịu trách nhiệm!”

Quản Phương Nghi cảm thấy hơi kỳ quặc, nghi ngờ hỏi: “Ngài lại muốn làm cái gì?”

“Dặn bọn Phí Trường Lưu cứ thế mà làm là được, còn có chuyện gì nữa?”

Quản Phương Nghi nhìn nhìn hai mắt hắn. Bà ta vẫn cảm thấy hắn giúp cầu hôn cũng không phải có lòng tốt gì, nhưng hắn không nói, cũng không hỏi nữa, chỉ lật một trang giấy khác ra, báo: “Đây là tin tức bên Kinh thành nước Tề đưa tới, Nhan Bảo Như đã tới tìm đệ tử Quỷ Y Vô Tâm để nương tựa.”

“A!” Ngưu Hữu Đạo đưa tay cầm lá thư tự mình xem, đọc cẩn thận cặn kẽ, hắn khá bất ngờ. Bị ép vào tuyệt cảnh, biện pháp gì người này cũng nghĩ ra được.

Trong thư kia đã nói rõ, Vô Tâm đã nghiệm minh Nhan Bảo Như không trúng độc.

Việc này nằm ngoài dự đoán của hắn. Hắn vẫn không cho rằng Nhan Bảo Như có thể tìm được đệ tử Quỷ Y, càng không nghĩ tới, đệ tử Quỷ Y lại có thể dễ dàng nhận Nhan Bảo Như như vậy. Mà rất có thể Nhan Bảo Như đã bán mình làm nô, xem như đi theo đệ tử kia, tìm nơi che chở.

“Không liên quan đến ta. Sợ là Vô Tâm cũng sẽ không nhận, thật đúng là nhân quả tuần hoàn…” Ngưu Hữu Đạo thì thầm.

“Vừa vặn nước Tề cũng muốn tìm ngài, có muốn chuyển lời cho nước Tề, buộc họ xử lý Nhan Bảo Như không?”

“Ngươi đó, đừng có lúc nào cũng chỉ muốn chém chém giết giết, phải học cách nghĩ cho người khác. Vô Tâm hành vi quái gở, thiếu người bên cạnh, có nhân tài cũng dễ làm việc hơn, thật vất vả mới có người y vừa mắt, để cho y đi!”

Nghĩ cho người ta? Quản Phương Nghi liếc mắt. Tin được lời này ngài nói mới lạ!

“Nhắc đến Nhan Bảo Như này không thể không nói đến Đồng Mạch kia.” Đột nhiên Ngưu Hữu Đạo nhắc tới một câu, nghĩ một lát mới từ tốn nói: “Chuẩn bị một chút đi, tới Kinh thành!”

“Tới Kinh thành?” Quản Phương Nghi nghiêm mặt hỏi lại: “Sợ là người của chúng ta không đủ để bảo vệ cho ngài an toàn ở Kinh thành!”

Ngưu Hữu Đạo như cười như không, hừ một tiếng: “Không cần huy động nhiều nhân lực. Bao nhiêu năm rồi không xuất hiện công khai ở Kinh thành, lần này thử một chút.”

“Công khai xuất hiện?” Quản Phương Nghi chấn kinh, vội khuyên hắn nghĩ lại.



Phủ thành Nam Châu, có một vị khách quý tới, là Thái hậu nước Triệu Thương Ấu Lan tới tìm nữ nhi Hải Như Nguyệt.

Lúc này bà ta tìm Hải Như Nguyệt đương nhiên là vì chuyện Yến Triệu ngưng chiến hoà đàm.

Dù Thương Kiến Hùng đã nói rõ nhưng bà ta cũng biết, chỉ sợ Thương Triều Tông cũng khó mà quyết được việc này, các thế lực tu sĩ phía sau đang đấu đến đỏ mắt rồi, đó mới là mấu chốt để quyết định hoà hay chiến.

Dù Thương Triều Tông có thể chạy vạy giúp, nhưng tuỳ tiện đi tìm y khẳng định là cũng vô dụng. Tìm đứa cháu ruột thân cận như vậy còn vô dụng, trông cậy gì vào Thương Triều Tông quan hệ thân thích còn xa hơn?

Bởi vậy, bà ta tới tìm nữ nhi của mình. Dù sao đó cũng là con gái mình dứt ruột sinh ra, mình cầu nó, có lẽ còn có ích.

Dù sao nữ nhi của mình cũng đang nắm giữ nhân mã Kim Châu, hiện đang liên hợp tác chiến với Thương Triều Tông, trong tay nắm giữ binh quyền, khẳng định là có chút ảnh hưởng đến Thương Triều Tông. Chỉ cần có thể thuyết phục nữ nhi cùng mình đi tìm Thương Triều Tông, chuyện bàn bạc cũng sẽ chắc chắn hơn chút.

Mà sở dĩ Hải Như Nguyệt ở Nam Châu là vì chiến sự còn chưa kết thúc.

Hải Như Nguyệt đang ở tạm Nam Châu xử lý chuyện ở Kim Châu, về phần chiến sự nơi tiền tuyến, bà ta chưa từng lên chiến trường, cũng không biết đánh trận, cũng là bị tình thế ép buộc nên đã giao cho Thương Triều Tông toàn quyền chỉ huy nhân mã Kim Châu.

Dù hai nước Yến Triệu thế nào, thân phận Thương Ấu Lan vẫn còn đó. Biết Thương Ấu Lan tới, chẳng những Hải Như Nguyệt ra mặt nghênh đón, mà ngay cả Vương phi Phượng Nhược Nam ôm cái bụng lớn cùng Quận chúa Thương Thục Thanh cũng đi đón, còn phải gọi một tiếng cô nãi nãi.

Dù đã từng nghe nói đến Phượng Nhược Nam người cao ngựa lớn, nhưng tận mắt nhìn thấy tướng mạo của nàng, Thương Ấu Lan cũng hơi bất ngờ.

Bà ta cũng coi như là người có kiến thức rộng rãi, nào có Vương phi gì chưa từng thấy qua, nhưng chưa từng gặp Vương phi nào cao thế này.

Bà ta cũng chỉ đành âm thầm thở dài. Quả nhiên là người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết. Vì thượng vị, không ngờ nữ nhân tư sắc thế này Thương Triều Tông cũng cưới. Có khi nàng dâu của một Hoàng tộc nhàn tản của Vương gia cũng đẹp hơn vị Vương phi này đi.