Thật không phát hiện ra, Ngưu Hữu Đạo hiện giờ không còn là Ngưu Hữu Đạo trốn ở Nam Châu trước kia nữa, mà đã trực tiếp nhảy ra sân khấu, đại triển quyền cước, khuấy động phong vân.
Thực ra cũng là bất đắc dĩ, cũng là vì thế cục dồn đến tình trạng chẳng còn đường lui, lui một bước, vạn kiếp bất phục, sẽ có không biết bao nhiêu người sẽ không bỏ qua cho Ngưu Hữu Đạo hắn. Khắp thiên hạ này đều là địch, hắn chỉ có thể tiến lên thôi.
Giống như ở nước Yến, bốn người thống nhất rồi cùng nhau chạy đến Mao Lư sơn trang.
Nhưng đến nơi rồi họ mới phát hiện ra Mao Lư sơn trang chẳng còn ai, chỉ có một vườn rau xanh mướt mát đu đưa theo gió.
…
“A, danh bất hư truyền, quả nhiên là phong thái danh bất hư truyền!”
Trong hoàng cung nước Yến, Thái hậu nước Triệu Thương Ấu Lan đoan trang ung dung, nhìn nữ tử xinh đẹp đang đi tới trước mặt, không đợi đối phương chào đã đứng dậy cười nói.
Người tới bái kiến chính là sủng phi mới của Yến hoàng Thương Kiến Hùng, cũng là sủng phi của Hoàng đế nước Tống Mục Trác, là A Tước mà người sau tặng cho người trước.
“A Tước bái kiến Thái hậu!” A Tước duyên dáng yêu kiều khuỵu gối hành lễ.
“Miễn lễ, miễn lễ!” Thương Ấu lan bước tới tự mình đỡ A Tước dậy, mỉm cười nhìn nàng từ trên xuống dưới, chặt lưỡi tán thán: “Thật là dễ nhìn, khó trách Thương Kiến Hùng yêu thích như vậy…”
Ngoài miệng là một đống lời khen tặng, nhưng trong lòng bà ta thầm nhủ, cũng chỉ có như vậy, mà có thể khiến cho vua một nước người này nối người kia nâng như nâng trứng, thật không biết mấy gã đàn ông này mắt mũi thế nào.
Bà ta có vốn để tự kiêu. Xem dung mạo hiện tại có thể nhìn ra được nét đẹp xưa kia. Khi còn trẻ, bà ta cực kỳ mỹ lệ, Tiên đế nước Triệu rất yêu thích, nếu không cũng sẽ không trở thành Hoàng thái hậu nước Triệu hôm nay.
Trên thực tế, rất có thể vì huyết thống nên nữ tử hậu duệ Thương thị gần như ai cũng là mỹ nhân, thi thoảng còn có người có tư thái khuynh quốc khuynh thành, giống như Thương Thục Thanh thì cực kỳ hiếm thấy. Sau khi triều Vũ sụp đổ, chư hầu các phương đều coi có thể cưới nữ nhi Thương thị là vinh hạnh.
Đương nhiên, cũng có một phần nguyên nhân Thương thị là hậu duệ của Hoàng tộc, cưới được nữ nhi Thương thị cũng thể hiện được thân phận.
Nhưng triều Vũ sụp đổ quá lâu, nguyên nhân sau đó dần dần không còn quan trọng nữa.
Dù Thương Ấu Lan thầm nhủ như vậy, nhưng ngoài mặt vẫn liên tục lấy lòng, không hề làm giá.
Bà ta chạy tới, Hoàng đế nước Yến Thương Kiến Hùng cũng đau đầu.
Nơi này là nhà mẹ đẻ của Thương Ấu Lan, mà Thương Ấu Lan lại là trưởng bối của Thương Kiến Hùng, là cô cô ruột của lão, danh phận này không thể xoá đi. Bình dân bách tính còn có thể làm loạn, nhưng Hoàng đế là tấm gương, có một số việc, ngoài mặt không thể có sai sót.
Huống chi năm xưa Thương Ấu Lan là khóc lóc mà gả đi, suýt nữa đã treo cổ tự vận. Bà vì Đại Yến mà hy sinh gả đi hoà thân, đã chịu không ít uỷ khuất vì Đại Yến, về sau, cũng thực sự đã cống hiến không ít vì cố quốc. Chỉ là, sau này, địa vì dần cao, trở thành mẫu nghi thiên hạ của nước Triệu, đương nhiên lập trường cũng dần dần thay đổi, hiện giờ ngay cả Hoàng đế nước Triệu cũng phải sớm tối đến thỉnh an, nước Triệu đã là nhà của bà.
Thương Kiến Hùng cũng đã từng gả nữ nhi đi hoà thân, nếu khiến cho Thương Ấu Lan này khó chịu, sẽ khiến cho các nữ tử gả đi hoà thân khác cảm thấy thế nào? Há không khiến cho lòng người rét lạnh sao? Ông ta cũng có vài phần cố kỵ.
Nhưng Thương Kiến Hùng biết bà ta tới để làm gì, là làm thuyết khách cho nước Triệu, ba phái lớn của nước Yến đã có quyết nghị cho việc này, ông ta không thể làm chủ, không thể nể mặt Thương Ấu Lan nên đành tìm lý do tránh mặt, cho người ta ăn ngon uống ngon chiêu đãi thôi.
Không gặp được Hoàng đế nước Yến, Thương Ấu Lan sẽ không bỏ qua. Bà ta lần lượt đi bái phỏng Đồng Mạch và các đại thần, bái phỏng luôn cả Hoàng hậu ở hậu cung, đều mập mờ ngỏ ý.
Dù ai cũng từ chối, nhưng Thương Ấu Lan có thân phận và địa vị ở hai nước như thế, dù là ĐỒng Mạch hay mấy người Hoàng hậu gặp bà ta đều rất cung kính, không dám thất lễ.
Về sau, được sứ thần nước Triệu thú ở Kinh thành nước Yến chỉ điểm, nói rằng, trong hậu cung của Thương Kiến Hùng, người có tiếng nói nhất là ai.
Thế là bà ta đi tìm sủng phi A Tước của Thương Kiến Hùng, nên mới có màn trước mắt này.
A Tước thận trọng cười bồi: “Liễu yếu đào tơ, Thái hậu quá khen!”
“Đẹp thì khen đẹp thôi.” Thương Ấu Lan kéo tay nàng không thả, cũng ngoắc tay cho người đem tới một đống đồ, mở từng hộp từng hộp, lấp lánh long lanh, đều là lễ vật tặng A Tước. Bà ta kéo tay nàng đi xem từng thứ một.
Tặng lễ xong thì là thừa cơ tố khổ, kể lại chuyện năm xưa mình bị đưa đi hoà thân, kể chuyện nữ nhân đáng thương, bây giờ về nhà mẹ đẻ không được người chào đón, ngay cả Hoàng đế nước Yến cũng không buồn gặp. Nói xong, bà ta khóc, khiến cho A Tước khó mà không nói được, chỉ biết kéo tay trấn an.
Không thể không nói Thương Ấu Lan đã tìm đúng đối tượng.
Từ trước tới nay A Tước không can dự vào chuyện triều chính, gặp Thương Kiến Hùng nàng cũng không nhịn được mà nói vài câu, rằng Thương Ấu Lan về nhà mẹ đẻ lần này, ngay cả Hoàng đế cũng không gặp, có phải hơi quá bạc tình bạc nghĩa không? Nàng nói, Thương Ấu Lan không gặp được Hoàng đế sẽ không đi.
Dù Thương Kiến Hùng nói rằng mình có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ, nhưng hôm sau vẫn gặp Thương Ấu Lan.
Gặp nhau không tránh được một hồi khách khí, có mấy lời, không tránh được, Thương Ấu Lan không thể không nhắc đén chuyện hoà đàm, nhưng Thương Kiến Hùng từ chối, nói rằng không muốn đàm với nước Triệu, nói trắng ra là quân Yến muốn đánh.
Thương Ấu Lan không buông tha. Thương Kiến Hùng không biết làm thế nào, cũng không thể đuổi vị này đi ra được, không thể không nói thật: “Cô cô, không dối gạt ngài, việc này ta không làm chủ được. Ba phái lớn của nước Yến đã có quyết định, ngài vừa đến, ba phái đã cảnh cáo ta, không được phép thoả hiệp. Nếu không, Hoàng vị này sẽ đổi người!”
Thương Ấu Lan nói: “Kiến Hùng, không phải ngài không biết uy hiếp của Thương Triều Tông với mình! Nước Triệu diệt vong không có lợi gì cho ta, cũng không có lợi cho ngài, chẳng lẽ ngài nguyện ý nhìn thấy Thương Triều Tông tiếp tục phát triển an toàn sao? Kiến Hùng, chẳng lẽ ngài không muốn chặn khí thế của Thương Triều Tông sao? Dù sao ngài cũng là Hoàng đế nước Yến, trong tay vẫn khống chế phần lớn châu phủ nước Yến, không ai dám bức ngài quá mức. Chỉ cần ngài kiên trì, ba phái lớn cũng sẽ không muốn nhìn thấy nước Yến nội loạn!”
Thương Kiến Hùng lắc đầu: “Cô cô, hiện giờ không còn giống trước kia nữa. Bây giờ bên ngoài nước Yến không có ngoại hoạn, thế lực khắp nơi đều bị cản tay, căn bản ba phái lớn không sợ nội loạn. Nếu nội loạn xảy ra, chỉ cần phái một đại quân tới là dập được ngay. Lúc này, ai nắm giữ binh quyền, người đó có quyền lên tiếng! Nếu ta dám làm loạn mới thực sự là cho nghịch tặc Thương Triều Tông kia cơ hội, đến lúc đó, chỉ sợ chết thế nào ta cũng không biết. Cô cô, ngài đừng nhắc lại việc này nữa, không phải ta từ chối, mà là thật sự ta không giúp được ngài!”
Hai mắt Thương Ấu Lan đỏ lên đẫm lệ: “Tại sao vậy? Tại sao vẫn cứ là không thể? Năm xưa ta không muốn gả, các ngươi nhất định phải gả ta đi. Bây giờ, ta có nhà bên đó, có cả một sảnh đường con cháu, các ngươi lại không dung được cái nhà đó của ta, nhất định phải dấy đao binh, nhất định phải phá hỏng cái nhà đó khi ta còn đang sống sờ sờ đây. Kiến Hùng, khi ngươi còn bé, ta đối với ngươi không tệ, có chuyện gì ta cũng bảo vệ ngươi, bây giờ ngươi lại thấy chết không cứu, là muốn bức tử ta sao?”
Không thể lấy lý thuyết phục thì bắt đầu dùng tình.
Thương Kiến Hùng thở dài: “Cô cô, ngài yên tâm, nước Triệu có gì bất trắc, nước Yến có bức tử ai cũng không thể bức tử ngài. Không nói ta, dù là Thương Triều Tông cũng sẽ không dám có hành động thiếu suy nghĩ nào với ngài, cũng phải kính ngài.”