Y lắc lắc từng chén nước, quan sát sự thay đổi của màu sắc bên trong chén, thần thái chăm chú và nghiêm túc.
Nhan Bảo Như nhìn y với ánh mắt đầy mong đợi, tưởng như không dám thở, sợ quấy rầy đến y.
Khi quan sát xong chén nước cuối cùng trong tay, đặt tất cả xuống cạnh nhau, Vô Tâm ngẩng đầu lên, nhìn Nhan Bảo Như chằm chằm nói: “Ngươi nói láo!”
Nhan Bảo Như sững sờ khó hiểu: “Sao tiên sinh lại nói như vậy?”
Vô Tâm nói: “Tất cả đều bình thường, ngươi không hề trúng độc.”
Nhan Bảo Như ngây mắt nhìn, vừa bất ngờ vừa hoài nghi nói: “Tiên sinh có chắc không?”
Vô Tâm mặt không chút biểu cảm, chằm chằm nhìn vào nàng ta nói: “Ta nói rồi, ngươi không trúng độc.”
Sắc mặt Nhan Bảo Như thay đổi thất thường một hồi, rồi dần dần tựa như đã hiểu, trên mặt dần hiển hiện sự suy sụp, hai tay che mặt, tiếng nói bi đát: “Ngưu Hữu Đạo, ta bị tên cẩu tặc nhà ngươi lừa đến thảm rồi!”
Không trúng độc, thứ Ngưu Hữu Đạo ép nàng ta ăn không phải là khổ thần đan, nói cách khác, nàng ta hoàn toàn có thể thuận lợi bình an rời khỏi Thiên Đô bí cảnh, hoàn toàn không cần phải nhiều chuyện, càng không cần phải đi đắc tội với tam phái trung lập đó.
Nàng ta hiện tại đại khái đã hiểu ra, bản thân không ăn khổ thần đan, tam phái trung lập chắc cũng không giúp Ngưu Hữu Đạo mang theo linh chủng.
Ngưu Hữu Đạo tạo ra mấy thế cục, đẩy nàng ta vào chỗ ngã rẽ, một con đường là bình an vô sự, một con đường là vực sâu vạn trượng, chọn như thế nào là do nàng ta quyết định.
Mà chính nàng ta lại lựa chọn vực sâu vạn trượng, điều này nàng làm sao chịu nổi?
Tử Kim Động, Long Hưu và Mạnh Tuyên vừa tới.
Từ sau khi Hiểu Nguyệt Các khởi binh, ba phương chỉ gửi thư liên hệ khẩn cấp, có vài chuyện biên thư không thể kể tường tận, quyết sách quan trọng vẫn phải do chưởng môn ba phái gặp nhau thương nghị.
Nếu trước đây ba phái vẫn lo lắng về thực lực nước Yến, khi đánh với nước Triệu chỉ muốn tới mức độ đạt được mục đích chiến lược nhất định thôi, nhưng hiện giờ thái độ của ba phái lớn đã thay đổi.
Trước đó, họ nổi giận vì Ngưu Hữu Đạo bốc lên chiến sự, giờ thì họ lại muốn dốc toàn lực ủng hộ đánh một trận!
Vì lợi ích! Lợi ích cực lớn sờ sờ trước mắt!
Rõ ràng, quân Yến và Hiểu Nguyệt Các liên thủ, nước Triệu chắc chắn sẽ bị diệt, trạng thái xung quanh cũng cực kỳ có lợi, không có cản tay.
Đây là cơ hội tốt để kiếm được món lợi to lớn từ nước Triệu. Cơ hội thế này, có thể nói ngàn năm có một, bỏ qua thực sự vạn phần đáng tiếc!
Ba nhà đã thống nhất ý kiến, bàn xong việc chính, Long Hưu đang bưng trà chợt hỏi: “Ngưu Hữu Đạo này lại trốn đâu rồi? Các ngươi có tin tức gì không?”
Cung Lâm Sách cũng buồn bực vì việc này. Ông ta đã từng cho Nghiêm Lập đi tìm nhưng không tìm ra, không biết Ngưu Hữu Đạo giấu mình đi đâu rồi, không bung hết lưới ra sợ là không tìm được. Hiện giờ Yến Triệu đang đánh nhau, cũng khó mà rút ra được nhiều nguồn lực như vậy để tìm người.
Nếu trước kia ông đi tìm Ngưu Hữu Đạo là muốn làm rõ mục đích hắn bốc lên chiến sự thế này, thì hiện giờ rõ ràng mục đích của ông đã thay đổi, muốn cùng Hiểu Nguyệt Các liên thủ hành động.
Ông lắc đầu: “Tạm thời không có tin tức!”
Mạnh Tuyên nói: “Vẫn đang tìm, phải nghĩ cách tìm ra hắn cho được!”
Cung Lâm Sách cười thầm, ngoài miệng vẫn bình tĩnh nói: “Hắn trốn đi cũng là bình thường thôi. Cái chết của đám người Quách trưởng lão Tiêu Dao Cung không tránh được liên quan tới hắn, trong bí cảnh hắn cũng đã giết một đám người Linh Kiếm Sơn, nếu là ta ta cũng sợ bị trả thù, khẳng định phải trốn! Nói cho cùng, là hắn bị các ngươi doạ chạy. Chúng ta tìm hắn như thế, sợ là hắn sẽ bị doạ, càng trốn kỹ hơn đấy.”
Thật đúng là hết chuyện để nói! Long Hưu và Mạnh Tuyên không nhịn được cùng nâng chén chầm chậm nhấp trà, trong lòng đang chán nản đến phát ngấy.
Trước đó đúng là bọn họ muốn chơi chết Ngưu Hữu Đạo, nhưng bây giờ, nếu ai dám có hành động thiếu suy nghĩ với hắn, sợ là bọn họ còn phải bảo vệ hắn!
Vẫn là câu nói kia. Lợi ích! Lợi ích cực lớn!
Trước đó họ phản đối nước Yến chủ động gây chiến là vì nước Yến không thể chiếm được nước Triệu, nhưng bây giờ không cần chiếm đoạt, chỉ cần cắt một tảng mỡ dày là được.
Chuyện trước kia như cắt đi một tảng mỡ dày của nước Triệu, tuy không đến mức không thể ăn thua đủ cùng người, nhưng xem tình hình phát triển lúc này, có vẻ không cần lo lắng nữa, nếu nước Triệu diệt vong, vậy còn lo gì nữa?
Hiện giờ, điều đáng lo thực sự chính là bên Hiểu Nguyệt Các kia. Dính đến phân chia lợi ích sau chiến tranh, song phương đều đặt ra ranh giới lợi ích cuối cùng, là chuyện lớn!
Bên này, họ nhìn ra được manh mối hậu chiến mới lập tức phái người đi tiếp xúc với Hiểu Nguyệt Các, nhưng căn bản Hiểu Nguyệt Các chẳng buồn để ý tới họ.
Họ cũng chẳng dám nghĩ đến chuyện uy hiếp người ta. Nước Yến yếu ớt, không có thực lực, không thể trách người khác, không có người ta giúp đỡ, cũng không thể ăn được.
Quan trọng là còn có người nào đó cản trở!
Với Hiểu Nguyệt Các, ai thích hợp ra mặt nhất?
Chơi ai, chơi thế nào, Tiêu Dao Cung và Linh Kiếm Sơn đều ý thức được, chẳng những bây giờ không thể động vào Ngưu Hữu Đạo, sợ là chiến sự kết thúc càng không động được.
Xem phản ứng của hai vị này, Cung Lâm Sách cười thầm nhưng cũng thở dài trong bụng, không đáng vì ai đó mà tính chuyện trả thù, người ta tính trước làm sau, đã chuẩn bị trước hết rồi.
…
“Chuyện ở bí cảnh chắc chắn là do Ngưu Hữu Đạo châm ngòi ly gián, chúng ta có cách để chứng minh, chỉ cần quý phái tìm ra được tu sĩ nói rằng khi ấy chúng ta đã ra tay trước, mặt khác, đối mặt đối chất với những người kiếm cớ thoái thác, đương nhiên có thể phát hiện ra thủ đoạn của hắn!”
Trong hoàng cung nước Tống, đối mặt với Chưởng môn ba phái lớn trấn giữ Kinh thành nước Tống là Quan Cực Thái, Cù Phiên, Ngô Thừa Vũ, Lãng Kinh Không chậm rãi nói.
Người Tứ Hải khi cần rắn sẽ rắn, khi cần mềm sẽ mềm, nắm giữ hải vực lớn thế, làm sao không biết co biết giãn.
Thật tâm Tứ Hải không muốn rước lấy sự trả thù của các nước, đã lặp đi lặp lại mình bị Ngưu Hữu Đạo lừa, cũng không tin lời giúp mình “áp chế chư quốc” mà hắn nói, chuẩn bị rũ sạch việc này, chứng minh mình cũng là người bị hại. Chỉ cần thuyết phục được, họ tin tưởng các nước sẽ không đến mức nhất định phải tiêu tốn thời gian sức lực để tranh đấu với Tứ Hải.
Sắc mặt ba vị Chưởng môn thật khác nhau. Lúc ấy, khi giằng co trên biển đã nói đến thế, bên này cũng nghi ngờ Ngưu Hữu Đạo, sau khi quay về, họ đã cho người đi tìm tu sĩ Tứ Hải chỉ chứng kia mà không tìm được, lại càng chứng minh suy đoán của họ.
Họ tìm người chỉ là muốn tìm ra được nội gián, không thể để cho nội gián ở bên cạnh mình được, nhưng tuyệt đối không có ý định tính sổ với Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo bỏ qua ba phái lớn và triều đình nước Yến chủ động gây chiến với nước Triệu đã chứng minh sức ảnh hưởng của hắn tới quân đội nước Yến. Nước Tống đã tới tình cảnh này, cầu hắn xuất binh còn không được, lui một vạn bước, họ cũng không hy vọng Ngưu Hữu Đạo sẽ ngăn cản nước Yến xuất binh, vậy họ còn đi tìm Ngưu Hữu Đạo tính sổ làm gì?
Ba vị Chưởng môn cũng không biết người Tứ Hải nghĩ thế nào nên vẫn có tâm tư khác.
Quan Thái Cực lạnh lùng hỏi: “Nói xong rồi?”
“A…” Lãng Kinh không dừng mà tiếp tục thuyết phục: “Lời ta nói, câu nào cũng là thật. Chỉ cần người các phương đối chất lẫn nhau, tất nhiên sẽ tìm được chân tướng sự việc. Ta…”
Y còn chưa nói xong, Quan Thái Cực đột nhiên quát lên: “Cút!”
“…” Lãng Kinh trợn tròn hai mắt.
Ngô Thừa Vũ, Chưởng môn Liệt Thiên Cung cũng đuổi: “Bảo ngươi cút ngươi không nghe thấy sao? Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt à?”
…
“Ba vị Chưởng môn, chuyện là như vậy, chúng ta đã phái người đi mời các phương tương quan đối chất lẫn nhau, để chứng minh tu sĩ Tứ Hải của ta hoàn toàn không có ý định chủ động trêu chọc các nước. Còn cần ba vị Chưởng môn đi làm chứng!”