Đạo Quân

Chương 1244: Ngươi nói láo! (1)




Hô Diên Vô Hận lùi về sau một bước, khom người chắp tay, nói lớn: “Thần tuân chỉ!”

Hạo Vân Đồ: “Trẫm biết ngươi vẫn còn băn khoăn, trẫm tín nhiệm ngươi thì vẫn tín nhiệm ngươi, nhưng miệng lưỡi người đời, triều thần chỉ trích là khó tránh khỏi, có một số việc vẫn phải làm ra vẻ nói rõ ràng cho mọi người, xảy ra sự việc như vậy cũng không thể làm như chưa hề có chuyện gì xảy ra, sự phòng bị và điều tra của triều đình đối với người trong quân đội, vẫn cần Thượng tướng quân phối hợp! Tại đây trẫm xin thề với trời xanh, thề với tổ tiên nhà họ Hạo, thề với chúng sinh của thảo nguyên, chỉ cần Thượng tướng quân không phản bội nước tề, chỉ cần trẫm còn sống một ngày, thì vinh quang nhà họ Hô Diên mãi còn, trẫm tuyệt đối không ruồng bỏ!” Hạo Vân Đồ nói, khí thế động lòng người.

Hô Diên Vô Hận một lần nữa nói lớn: “Thần tuân chỉ!”

Lúc này chuyện đã xong, sau khi Hô Diên Vô Hận lui xuống, thần sắc của Hạo Vân Đồ có chút sệch đi, Ngọc Thương kia lừa ông ta thật thê thảm, ông ta lại còn mua nhà cửa cho Ngọc Thương, ngẫm lại thật nực cười. Sau khi đã bình tĩnh lại nỗi tức giận trong lòng, ông ta hô một tiếng: “Bộ Tầm!”

Đại tổng quản Bộ Tầm nghe lệnh bước vào, Hạo Vân Đồ từ từ nói: “Trong quân hễ những ai có liên quan tới Ngọc Thương đều đem đi điều tra thật nghiêm cho ta.”

Bộ Tầm vừa kinh ngạc vừa hoài nghi: “Thượng tướng quân cũng…”

“Hồ đồ!” Hạo Vân Đồ quát lớn, ngữ điệu nặng nề nói: “Hô Diên Vô Hận há có thể hành động xằng bậy, một khi hở ra tất sẽ gặp tai họa. Không được làm bậy, chỉ được âm thầm điều tra.

Nói cho cùng hắn vẫn hơi sợ hãi, nói cái gì mà Ngọc Thương chỉ có thể lôi kéo được những kẻ tầm thường, đó chỉ là nói vậy thôi, Điền Chính Ương và Mã Trường An lẽ nào không phải trọng thần ở nước Triệu? Nếu không phải trọng thần, nếu không phải là tâm phúc của triều đình nước Triệu, làm sao có thể nắm trong tay trăm vạn binh quyền? Nhưng hai người đó không phải đã thành người của Hiểu Nguyệt Các rồi đó sao? Mấu chốt là sức ảnh hưởng của Hô Diên Vô Hận ở nước Tề quá lớn, Tam Đại Phái nước Tề cũng không dám làm bậy, ngay cả ông ta cũng không tiếc muốn tìm đủ mọi cách để gả con gái cho Lạp Long của Hô Diên gia, làm loạn chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

Một khi chọc giận những chiến tướng ngao kiệt bất tuần, bò ra từ đám người chết kia, thì không cần biết ngươi là hoàng đế nước nào hay không phải hoàng đế, cũng đều có thể bị kéo xuống ngựa hết.

“Vâng!” Bộ Tầm đáp, sau đó lui đi.

“Đợi một chút!” Hạo Vân Đồ lại bổ sung thêm một câu: “Liên hệ với Ngưu Hữu Đạo.”

Trong lòng ông ta hiện giờ cũng đã có chút bất an, trước kia, Ngưu Hữu Đạo uy hiếp bên này, ông ta căn bản không xem hắn ra gì, bây giờ mới phát hiện là bản thân võ đoán, Ngưu Hữu Đạo ở bên nước Tề đã tạo ra một dội hùng binh, nếu đây là định làm loạn với Tề, vậy thì phiền toái khá lớn.

Hiện tại không rõ Ngưu Hữu Đạo có quan hệ mật thiết gì với Hiểu Nguyệt Các, vì để tránh cho tên điên kia nổi loạn, cần phải trấn an hắn một chút.



Không chỉ là nước Tề, những nước liên quan đến chuyện của Ngọc Thương cùng lúc đều triển khai việc điều tra, cách ly thậm chí là bắt giữ đối với những người có liên quan.

Rất nhiều người bị oan, chỉ là có chút quan hệ thầy trò với Ngọc Thương mà thôi, trước khi sự việc xảy ra, những người thực sự bị Ngọc Thương lôi kéo đều đã kịp thoát thân, cũng đã chạy sang bên chỗ Ngọc Thương rồi, Ngọc Thương sẽ không để những người mà ông ta cẩn thận âm thầm đào tạo này bị tai họa bất ngờ. Mặt khác, Ngọc Thương cũng sẽ không quan tâm đến sống chết của những người gọi là đệ tử mà ông ta không lôi kéo được. Hiểu Nguyệt Các vừa có chuyện, những người đó đã không còn giá trị lợi dụng nữa rồi.

Cùng một lúc, không biết bao nhiêu người phải chịu tai họa bất ngờ…

Đầu phố ở kinh đô nước Tề, tại một cửa ngõ, một lão phu nhân tập tễnh dựa vào tường, tựa hồ không đi nổi nữa, đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía một cái sân trong con ngõ nhỏ.

Bà ta không phải ai khác, phía sau lớp hóa trang tỉ mỉ kia chính là Nhan Bảo Như.

Mà bên trong cái sân trong ngõ hẻm kia, người đang ở chính là đệ tử của Quỷ Y trong lời đồn, Vô Tâm.

Sau khi từ Thiên Đô Phong thoát thân, nàng ta một mạch trốn trốn tránh tránh, đi về kinh đô nước Tề, bởi vì nghe đồn đệ tử của Quỷ Y đang ở đây.

Nàng ta đã trúng độc khổ thần đan, nếu nói ngoại trừ Hiểu Nguyệt Các còn có ai có thể giải được độc khổ thần đan thì chắc cũng chỉ có Quỷ Y thần long thấy đầu không thấy đuôi kia thôi.

Thiên hạ bao nhiêu người như vậy, muốn tìm quỷ y là chuyện không hề đơn giản, nàng ta cũng không có cách gì, chỉ có thể xông đến chỗ đệ tử của Quỷ Y kia.

Nếu nói trước đây, nàng nghi ngờ không biết trong người mình rốt cuộc có còn độc khổ thần đan hay không, sau khi Hiểu Nguyệt Các nổi lên mặt nước khởi sự, mối quan hệ giữa Ngọc Thương và Ngưu Hữu Đạo khiến nàng ta tuyệt vọng như rơi xuống đáy vực sâu.

Hôm nay không chỉ là muốn nhờ cậy đệ tử của Quỷ Y chuyện giải độc, mà nàng ta còn muốn nương nhờ vào vị đệ tử này, thực sự là không còn đường nào để đi nữa, người có thể khiến tam phải trung lập hoặc những người khác tha cho nàng một con đường sống, có lẽ chỉ có đệ tử của Quỷ Y.

Nhưng vị đệ tử Quỷ Y này không phải ai muốn gặp cũng gặp được, kinh thành nước Tề rất xem trọng, Tây Viện Đại Vương Hạo Vân Thắng phái người hộ vệ nơi này, không để người khác dễ dàng quấy rầy. Trên thực tế, vị đệ tử Quỷ Y kia nếu như không muốn gặp khách, thì bình thường cũng không có mấy người dám mạo nhiên quấy rầy đến y.

Tóm lại, sau khi quan sát, Nhan Bảo Như phát hiện, trong sáng trong tối đều có người âm thầm theo dõi, ngay cả sạp hàng buôn bán bên cạnh cũng có chút gì đó khả nghi, nàng ta cơ bản là không tìm được cách nào để tiếp cận được ngôi nhà đó mà không để ai phát hiện ra.

Nàng ta chỉ có thể chờ ở gần đó, tìm cơ hội.

Đường đường là cao thủ đứng thứ hai đan bảng cải trang ăn mặc tạp nham thành bộ dạng chán nản như vậy, chỉ e ngay cả chính nàng ta trước đây cũng chưa từng nghĩ đến.

Thế nhưng không còn cách nào khác, bất luận là Tam Đại Phái trung lập hay là Ngưu Hữu Đạo của hiện tại, bọn họ đều không phải người mà nàng ta có thể chọc vào được, hơn nữa bọn họ sẽ đều không bỏ qua cho nàng ta…

Trong ngôi nhà yên tĩnh, từ sau khi chủ nhân mới đến, vị thảo dược nồng đậm hay thanh nhã cũng chưa từng rời khỏi ngôi nhà đó.

Sau khi thay đổi phòng, một đám chuột trong lồng bị giam giữ mỗi con một ngăn, tên đệ tử Quỷ Y, Vô Tâm, mặc áo xanh đứng trước lồng sắt, quan sát phản ứng của những con chuột đã được bón thuốc cho.

Cửa bên ngoài đã mở, hôm nay hình như nha hoàn hầu cận của Vô Tâm là Quách Mạn dẫn theo mấy người vào trong, mấy người mang tới mấy giỏ thảo dược, nghe theo phân phó của Quách Mạn, đem thảo dược để vào trong khố phòng.

Lượng thuốc dùng ở đây rất lớn, lãng phí cũng rất nhiều, cơ bản đều lãng phí khi làm các công việc thử nghiệm.

Nhưng không sao, chỉ cần ở đây cần, hoặc là muốn loại thảo dược gì, tự nhiên sẽ có người mang tới, không cần phải hao tâm tổn trí gì hết.

Đợi người đưa thảo dược rời khỏi, Quách Mạn đóng cổng lại, quay vào sương phòng, vẫn như mọi khi, lại kể cho Vô Tâm nghe chuyện bên ngoài.

Trong ngôi nhà này chỉ có hai người, Quách Mạn đảm nhiệm việc làm tai mắt tìm hiểu tin tức cho Vô Tâm.

“Nghe nói miếu Thiên Thần ở ngoài thành đang dọn dẹp, nghe nói con trai của Anh Vương Phi hôm nay đầy một tuổi, Anh Vương Phi muốn đưa con trai đến miếu thần cầu phúc.”

Quách Mạn cứ nói cứ nói rồi liền nói tới Anh Pương Phi Thiệu Liễu Nhi, cũng là do Vô Tâm sẽ ngẫu nhiên hỏi đến việc đó, vì vậy cô ta cũng khá chú ý đến tin tức về mặt này.

Đối với những tin tức khác, Vô Tâm đều có vẻ thờ ơ, nhưng hễ nghe đến tin có liên quan tới Anh Vương Phi thì sẽ bắt đầu nghiêm túc lại, tập trung tư tưởng lắng nghe.