Mấy người khẽ gật đầu, hiểu được ý của hắn, nhanh chóng dặn dò người bên cạnh truyền đạt xuống dưới, để mọi người thống nhất được con đường đi.
Hạng nhất là Ngưu Hữu Đạo?
Nhận được danh sách xem xét, Toa Như Lai nhăn mày, kết quả này nằm ngoài dự liệu của ông ta, trước đó ông ta biết Ngưu Hữu Đạo đi ra, nhưng lại không nghĩ tới hắn có thể đứng thứ nhất.
Dám ở Thiên cốc tự tiện động thủ, mặc kệ có lý hay không, ông ta đã bức Ngưu Hữu Đạo tranh vị trí thứ nhất, nhưng thật ra là muốn bức hắn vào con đường chết, tưởng rằng Ngưu Hữu Đạo chết chắc rồi, ai ngờ tới hắn quả thật đứng thứ nhất, đây là muốn để cho ông ta nhìn thấy sao?
Ánh mắt di chuyển, xem xét danh sách xếp thứ tự lại một lần, chậm rãi hỏi: "Hắn làm sao có thể đứng thứ nhất, xác định là không sai chứ?"
Bạch Ngọc Lâu chắp tay nói: "Không sai, đã xác minh lặp đi lặp lại. Thật sự là hắn không có khả năng đứng thứ nhất, nhưng mà quan sát được một ít dấu hiệu, biểu hiện là đám người Tứ Hải giúp hắn, cơ bản có thể khằng định hắn và người Tứ Hải liên thủ cướp vị trí thứ nhất!"
"Tứ Hải..." Toa Như Lai thì thầm.
Ông ta tự mình nhúng tay vào, thế mà vẫn để Ngưu Hữu Đạo tránh thoát được một kiếp, nói thật, tờ danh sách này ít nhiều cũng khiến ông ta có chút nổi nóng, nhưng ông ta ở trước mặt mọi người nói ra thì không thể không giữ lời. Thật sự, nếu làm như vậy, về sau người ta sẽ hoài nghi Phiêu Miễu các bố trí, nói chuyện còn có thể giữ lời hay không, tùy thời có thể đổi ý, sau này làm sao đối mặt được với mọi người, còn có thể nói quy củ gì chứ?
Sau khi im lặng một hồi, ông ta từ từ nói: "Tứ hải cũng không đứng thứ nhất, cứ coi như cùng hắn liên thủ... Tên này có thể đứng nhất, vẫn có chút năng lực." Ánh mặt chợt nhìn phía xa: "Tuổi Huyễn Lệ cũng không còn nhỏ, ngươi cảm thấy thế nào?"
Lời này vừa nói ra, Bạch Ngọc Lâu nhận ra được điều gì đó, trong lòng người làm cha mẹ có thể lý giải được, đều nghĩ tìm chỗ tốt cho nữ nhi của mình, gặp được người thích hợp nhịn không được có cái suy nghĩ kia cũng có thể giải thích được, hơn nữa tuổi cũng đã cao.
Sau khi hiểu rõ được ý của đối phương, hắn ta âm thầm kinh hãi, do dự mãi, không biết nên trả lời như thế nào.
"Hửm?" Toa Như Lai chất vấn một tiếng, ánh mắt nhìn mặt hắn ta, có vẻ hơi uy thế, có vẻ nhưu đang hỏi, ta hỏi ngươi, ngươi không nghe thấy sao?
Bạch Ngọc Lâu vội nói: "Chuyện của nữ nhi, tất nhiên là do cha mẹ làm chủ. Cá nhân ta xem xét mà nói, việc này tất nhiên là do ngài sắp xếp. Nhưng mà theo quy củ, Ngưu Hữu Đạo cuốn vào phân tranh lợi ích của thiên hạ quá sâu, đột nhiên rút hắn ra, sẽ khiến thế cục thiên hạ biến đổi lớn, người của ngài, sau này ai còn dám cùng hắn tranh phong? Tất nhiên có ít người sẽ không ngồi nhìn, ắt sẽ dẫn tới chín vị Thánh Tôn của các thế lực xé bỏ ước định nhao nhao xuất thủ tự mình tham gia phân tranh lợi ích. Loại chuyện này sức ảnh hưởng quá lớn, chín vị Thánh Tôn thật vất vả lập ra quy củ sống yên ổn với nhau nhiều năm như vậy, phía trên sợ là cũng sẽ không đồng ý, không muốn mao hiểm thay đổi gì cả!"
Nói xong lại tiếp thêm một câu: "Ngưu Hữu Đạo quả thực là cuốn vào quá sâu rồi."
Toa Như Lai im lặng, một lúc lâu sau khẽ thở dài, nói: "Xuất thân từ nhà ta, có lẽ là đã hại con bé!"
Bạch Ngọc Lâu hiểu ý ông ta, bối cảnh bực này, nữ nhi của người ta, nếu kết thân với người thường thì lại quá không thích hợp, bên trong vòng tròn lựa chọn cố định mà nói, lại không dễ dàng để chọn ra người hài lòng, tóm lại cái này sau nó còn liên lụy tới quá nhiều lợi ích, một gả một cưới kết quả cuối cùng sợ là cũng khó thoát thân bất do kỷ, cuối cùng chỉ sợ cũng khó kết thúc cuộc chỉ hôn này, Toa Như Lai trụ không được lâu nữa đâu!
Lúc trước, hắn ta vẫn ở bên Trích Tinh thành, đối với một số việc cũng biết ít nhiều, Toa Huyễn Lệ cũng không phải là không gặp được người mình thích, nhưng mà đối phương thân thể quá yếu, không chịu đựng nổi phúc khí lớn như vậy, cuối cùng ngay nguyên nhân vì sao mình chết cũng không biết.
Người có tư cách cưới được Toa Huyễn Lệ là những người như thế nào? Há lại để cho những nam nhân khác tùy ý nhúng chàm, bình thường nam nhân nào vượt qua được những độc thủ kia!
Không nói tới người khác, ngay cả Toa Như lai, Bạch Ngọc Lâu mơ hồ cũng biết một ít, vị này giống như vì chính mình đã từng tùy hứng phải trả giá quá lớn, nên cưới một nữ nhân không nên cưới, cũng chính là mẹ của Toa Huyễn Lệ, kết quả cho đến nay không rõ tung tích vị thê tử kia của Toa Như Lai.
Vì thế, giữa hai cha con không quá vui vẻ, có phần cả đời không nói chuyện với nhau.
Rất nhiều chuyện, người ngoài chỉ thấy bề ngoài đẹp đẽ, nhưng lại không thấy được vẻ ảm đảm đằng sau.
Toa Như Lai thoát khỏi dòng suy nghĩ, hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm tờ khai nói:
"Số lượng lần này không bằng lần trước."
Bạch Ngọc Lâu đáp:
"Vâng, gần như thiếu một nửa!"
Toa Như Lai:
"Làm sao thiếu nhiều như vậy, sao nước Tấn không có trong danh sách?"
Bạch Ngọc Lâu bẩm báo:
"Người nước Tấn và nước Triệu cơ bản chưa hề đi ra!"
"Ồ!"
Toa Như Lai có phần bất ngờ, ánh mắt quét qua sơn cốc, quả thực không thấy người nước Tấn. Tình hình toàn quân nước Tấn bị diệt còn chưa truyền về đây. Y hỏi:
"Có bao nhiêu người đi ra?"
Bạch Ngọc Lâu:
"Đi vào một vạn người, đi ra chỉ có khoảng ba nghìn người."
Lời ấy không sai. Nước Tấn và nước Triệu không còn, chỉ một thoáng đã thiếu đi hai nghìn người. Ngưu Hữu Đạo dẫn dụ bốn nhà bao gồm Linh Kiếm Sơn ra tiêu diệt đã tổn thất thêm khoảng một nghìn ba, một nghìn bốn trăm người. Hai nghìn người của Tứ Hải cũng tổn thất một nghìn ba, một nghìn bốn trăm người. Các nước Hàn, Tống bị tiêu diệt bớt, sau đó lại bị nước Tấn dày vò thêm một chuyến, tiếp tục tổn thất quá nửa.
Chém giết khắp nơi, tính toán hết các loại tổn thất, sau khi đi ra chỉ còn lại khoảng ba nghìn người.
Toa Như Lai nhíu mày. Lần trước quân số bị giảm một nửa, lần này như vậy là tương đối nhiều. Y nghiêng đầu nói:
"Tra xem, xem Ngưu Hữu Đạo làm sao xếp hạng nhất!"
"Vâng!"
Một người vô cảm bên cạnh y đáp.
Bạch Ngọc Lâu biết rõ, y đang muốn vận dụng thế lực ẩn của Phiêu Miễu các thăm dò quá trình chiếm được hạng nhất của Ngưu Hữu Đạo trong bí cảnh.
Toa Như Lai trả danh sách lại cho Bạch Ngọc Lâu:
"Nếu không có vấn đề gì thì dán thông báo công bố kết quả đi, tránh cả đám người đổ về đây, chướng mắt."
"Vâng!" Bạch Ngọc Lâu lĩnh mệnh rời đi.
Rất nhanh, vài người của Phiêu Miễu các cầm theo tập giấy dán trên vách núi bên ngoài Thiên cốc, trên đó ghi rõ thứ tự tranh đoạt và số lượng thu hoạch linh chủng của các phương, công khai rõ ràng trước mặt mọi người.
Xếp hạng nhất, Ngưu Hữu Đạo, thu hoạch linh chủng được mười sáu triệu sáu trăm sáu mươi sáu nghìn sáu trăm sáu mươi sáu hạt!
"A! Ngưu Hữu Đạo xếp hạng nhất?"
"Cá nhân Ngưu Hữu Đạo lại xếp hạng nhất?"
Danh sách vừa ra, hiện trường náo động. Tất cả mọi người ngoài Thiên cốc hầu như không ai tin tưởng được.
Thái Thúc Phi Hoa cứng người, khó tin. Nước Tấn bị diệt, chỉ một mình Ngưu Hữu Đạo lại xếp hạng nhất, ông ta ôm lòng chờ mong rất lớn tới đây, làm sao có thể chịu nổi!
Long Hưu, Mạnh Tuyên, Cung Lâm Sách nhìn nhau, nghi là mình nhìn lầm, Ngưu Hữu Đạo lại là hạng nhất?
Chưởng môn Hoàng Liệt của Đại Thiện sơn há hốc mồm, trợn mắt cố nhìn thật kỹ, nhìn đi nhìn lại, cộng cả tiếng bàn tán ồn ào bên tai mới xác nhận mình không nhìn lầm.
Người há hốc mồm còn có rất nhiều.
Phí Trường Lưu, Hạ Hoa, Trịnh Cửu Tiêu trố mắt nhìn danh sách một lúc lâu mới quay sang nhìn nhau.
"Lại xếp hạng nhất, đạo gia xưa nay thích khiêm tốn, có phải lần này kiêu căng quá không?"
Hạ Hoa khẽ thì thào với hai người kia.
Chẳng vậy thì sao? Phí Trường Lưu và Trịnh Cửu Tiêu liếc nhìn phản ứng của người xung quanh, cảm thấy sống sót đi ra là được, lại bắt cả hạng nhất chạy ra thực sự là có phần quá đáng. Hơn nữa, dùng danh nghĩa cá nhân ép xuống tất cả các thế lực, thế này làm sao nước Yến chịu nổi?