Đám người cũng chắp tay đưa tiễn.
Không thích hợp trì hoãn nữa, Ngưu Hữu Đạo không tiếp tục lưu luyến, xoay người bay vọt lên, nhanh chóng bay vút đi, dần dần biến mất khỏi tầm mắt mọi người...
Xông vào rừng rậm cổ xưa, tìm được một nơi che giấy, Ngưu Hữu Đạo nhanh chóng trốn vào ẩn núp, lẳng lặng quan sát xung quanh một hồi, kiếm trong tay cắm trên mặt đất, trong tay áo lấy ra mặt nạ dán lên mặt, sau đó nhanh chóng thay y phục, y phục bên trong trùm bên ngoài.
Khi xuất hiện lần nữa, lại hoá trang trở thành người của Phiêu Miễu các, hơi lượn quanh đám người, chọn đi đến nơi phòng thủ của Linh Kiếm Sơn.
Không đi bên phía Tử Kim động vì không muốn bên có quá nhiều sơ hở bên phía Tử Kim động, không đi bên phía Tiêu Dao cung là vì đệ tử Tiêu Dao cung trước đây từng thấy hắn giả dạng thành Phiêu Miễu các.
Dù cho trước đây Ngiêm Lập không nhắc nhở chuyện này, hắn cũng cần phải chú ý né tránh.
Một đường xông thẳng, không lo lắng đệ tử Linh Kiếm Sơn phát hiện ra hắn, trái lại quan sát cảnh giác cao độ đề phòng bị người của Phiêu Miễu các nhìn thấy.
Có điều có một điểm hắn có thể chắc chắn, người của Phiêu Miễu các sẽ không lén lén lút lút ẩn nấp, chỉ cần để ý, rất dễ phát hiện đồng thời né tránh.
Đệ tử Linh Kiếm Sơn ở trong rừng bị kinh động, phát hiện bên trên là người của Phiêu Miễu các lướt qua, trực tiếp không để mắt đến.
Người của Phiêu Miễu các ở đây vốn dĩ nhiều, có người lui đến rất bình bình thường, không ai coi là chuyện to tát.
Khi cách lối ra còn khoảng hai dặm, mơ hồ có thể nhìn thấy được nơi sương mù quanh quẩn, sau khi dự đoán bản thân lên xuống ba lần liền có thể đến, Ngưu Hữu Đạo không dám tiếp tục đến gần nữa, nơi đó chính là chỗ mà người của Phiêu Miễu các tụ tập, tiếp tục đến gần rất dễ bị phát hiện.
Liền trốn vào trong rừng, chuồn vào một chỗ có thể che chắn tầm nhìn, vừa rơi xuống, liền lột bỏ mặt nạ, bỏ trong tay trực tiếp chà xát vỡ thành bột.
Cởi áo khoác của Phiêu Miễu các ra, cuộn lại trên tay, cũng trực tiếp vặn thành bột để "Huỷ thi diệt tích", đến nơi này hắn không thể tiếp tục giấu những thứ này ở trong người, không thể tiếp tục mang đi tiêu huỷ.
Xong chuyện, lại nhảy lên ngọn cây, lách mình lên một cách, trực tiếp bay vút lên tán cây, thẳng đến điểm đích.
Kết quả mới bay vút lần đầu, đã bị người khác phát hiện, truyền đến một tiếng quát chói ta: "Người nào? Dừng lại!"
Trong rừng lần lượt có người ngoi đầy ra, chợt có người lớn tiếng hét: "Ngưu Hữu Đạo! Là Ngưu Hữu Đạo!"
Thoáng chốc, bốn tên đệ tử Linh Kiếm Sơn bay lên trời, vung kiếm chặn giết, bốn người liên thủ cùng tấn công!
Không kinh không sợ, quyết chí tiến lên, kiếm quang trong tay Ngưu Hữu Đạo rời khỏi vỏ, nháy mắt kiếm cương sắc bén phức tạp đẹp đẽ như ảnh sen nở rộ, ra tay chính là sát chiêu!
Bốn người cản lại đánh giá thấp thực lực của kẻ đến, trở tay không kịp, tiếng nổ kim thiết giữa trời máu thịt tung toé, xen lẫn vài tiếng kêu thảm thiết.
Dưới lực va chạm cực lớn giữa hai bên đánh nhau, Ngưu Hữu Đạo tự mình mượn lực lại nổi lên, nhảy bắn lên không trung, lao xuống chao lượn, lao thẳng đến phía sương mù lượn lờ.
"Thiên Long kiếm trận!" Tiếng Chử Phong Bình đột nhiên vang dội như sấm sét, tràn đầy tức giận không thôi.
Đệ tử Linh Kiếm Sơn, mỗi người mang theo bên mình ba cây bảo kiếm, xưng là Thiên Địa Nhân Tam Kiếm.
Hình thù chế tạo của ba cây kiếm không giống nhau, hai cây đan chéo sau lưng, một cây đeo chéo ngang hông, phương thức phối hợp điều khiển cũng không giống nhau.
Thiên kiếm liên thủ có thể bố trí Thiên Long kiếm trận, Địa Kiếm liên thủ chính là Địa Long kiếm trận, Nhân kiếm liên thủ chính là Bàn Long kiếm trận!
Dưới lời ra lệnh của Chử Phong Bình, mỗi một đệ tử Linh Kiếm Sơn vung tay phóng xuất ra Thiên kiếm, mấy chục đạo hàn quang từ trong rừng bắn mạnh lên tận trời, vút lên trời cao bố trí thành kiếm trận bay lượn qua lại không ngớt, đoàn kiếm hợp tác như phi long trên trời chao liệng đến, linh hoạt nhanh chóng, động tác như bôn lôi.
Đối phó với một Ngưu Hữu Đạo, lại để mười mấy đệ tử Linh Kiếm Sơn liên thủ bày ra Thiên Long kiếm trận, có thể thấy Chử Phong Bình có lòng muốn giết.
Mặc kệ lực sát thương của kiếm trận này lớn đến cỡ nào, Ngưu Hữu Đạo lần này đến sẽ không dây dưa với họ.
Mặc cho các ngươi là Thiên Long, Địa Long hay Bàn Long gì đó, Ngưu Hữu Đạo lật chỉ phù ở tay, tung phá, uy lực bàng bạc của Thiên Kiếm phù điên cuồng cuồn cuộn mà ra.
Tu sĩ Phiêu Miễu các xung quanh sương mù ngẩng đầu nhìn về phía không trung, những người ở những hướng khác cũng hiện thân quan sát, Nghiêm Lập cũng trong số đó.
Chỉ thấy đoàn kiếm hào quang ngút trời xoắn giết, Ngưu Hữu Đạo vút trên trời cao bắn ngược xuống, trực tiếp va chạm với kiếm quang, Nghiêm Lập xem đến khoé miệng không ngừng co rút.
Vù! Một đạo Thiên Kiếm Cương Ảnh cực lớn bộc phát ra, giống như xé trời mà đến, thẳng xuống mặt đất.
Ầm! Leng keng, võng kiếm xoán giết đến bị đụng đến rối loạn, bóng hình Ngưu Hữu Đạo xeò một tiếng từ lỗ hổng bị xé ra loé qua.
Đoàn kiếm bay lượn hơi loạn sưu sưu hoá thành từng đường sáng lung linh, bắn ngược xuống, tốc độ truy đuổi nhanh hơn, lần này là từ bốn phương tám hướng bắn đến.
"Bàn Long kiếm trận! Địa Long kiếm trận! Ba trận hợp nhất!"
Một đám đệ tử Linh Kiếm Sơn ngự kiếm vung tay chọn kiếm, vù vù vung ra từng đường hàn quang.
Bàn Long kiếm trận, đoàn kiếm lang thang, ngoằn ngoèo lượn vòng ở trên, bao phủ những người từ trên trời giáng xuống.
Địa Long kiếm trận, một nhóm từ dưới đáy Bàn Long vòng bắn lên, đồng thời từ bốn phương tám hướng sưu sưu nhanh chóng xiên về phía những người ở trong Bàn Long.
Đoàn kiếm từ không trung bắn ngược xuống, cũng từ không trung bốn phương tám hướng xiên về phía những người cuốn vào trong Bàn Long.
Trong chốc lát, linh động kiếm quang vù vù chớp loạn, dưới ánh mặt trời làm cho tâm trạng người xem rạo rực.
Ngưu Hữu Đạo giắt kiếm bên hông hai tay bay lượn liên tục, dẫn ra từng đường ảnh Thiên Kiếm Cương đánh ra bốn phương tám hướng, như măng lớn nháy mắt không ngừng chui từ dưới đất lên, đánh bay đoàn kiếm xoắn giết đến.
Xen lẫn tiếng ầm ầm chấn động không ngừng của kim loại, Ngưu Hữu Đạo như thuỷ tinh cầu có gai đánh về phía sương mù.
Mắt thấy sắp để Ngưu Hữu Đạo được như ý, mắt thấy sắp để Ngưu Hữu Đạo trốn vào trong sương mù, mắt thấy uy lực của Thiên Kiếm phù không ai dám gắng gượng xông lên ngăn cản!
"Chịu chết!" Chử Phong Bình gầm thét lách mình bay vút đến, vung tay tung phá một tấm phù, cũng là Thiên Kiếm phù.
Một đường kiếm cương khổng lồ gấp rút đánh về phía Ngưu Hữu Đạo.
Trong lòng Ngưu Hữu Đạo phát lạnh sa sầm, không ngờ đến đệ tử Linh Kiếm Sơn đối phương liên thủ sử dụng kiếm trận đối phó hắn không nói, còn không ngại lãng phí một tấm Thiên Kiếm phù trị giá xa xỉ để đối phó hắn.
Mắt thấy sắp lẩn vào trong lối ra sương mù, hắn không thể buông lỏng thất bại trong gang tấc.
Phía trước kiếm cương liên phá kiếm trận mở đường, đạo Thiên Kiếm phù hắn khống chế kia đã không còn nhiều năng lượng, dưới sự vội vàng dẫn ra một đường kiếm cương cuối cùng trong năng lượng còn dư.
Ầm! Hai đường kiếm cương khổng lồ đối phá, phát ra tiếng nổ vang kinh thiên động địa.
Ngưu Hữu Đạo nhân cơ hội nhảy vào trong sương mù, vù! Chử Phong Bình dẫn ra đường kiếm cương thứ hai rồi lần nữa đánh đến.
Ngưu Hữu Đạo đã lẻn vào trong sương mù tránh không kịp, nhanh chóng bay đi, vù! Rút ra bảo kiếm bên hông, hai tay quét ngang chống đỡ.
Hai tay Chử Phong Bình cùng xuất, hai tay liên tục điểm, liên tục phóng ra từng đường kiếm cương, tình thế muốn đem Ngưu Hữu Đạo xoắn giết thành phấn vụn.
Ầm! Bảo kiếm quét ngang chịu sự va đập to lớn cong thành hình cung, lại bắn lên thẳng băng.
Phốc! Ngưu Hữu Đạo đặt mình trong sương mù quai hàm phồng lên, phun ra một ngụm máu tươi.
Sương mù bao phủ, khí thế kinh người, Ngưu Hữu Đạo không kịp do dự, lần nữa song chưởng đẩy kiếm ngang tàng chống đỡ, lần nữa chống đỡ đòn kiếm cương thứ hai.
Ầm! Thân hình Ngưu Hữu Đạo như sao băng bắn ra ngoài, lần này là phun mạnh một ngụm máu tươi ra.