Người ngăn cản trên người không bị nàng ta đánh ngã thì cũng bị pháp lực của nàng ta áp chế.
Cứng rắn chống cự, nàng ta không phải là đối thủ của đám đông, nhưng nếu bỏ chạy, mọi người ở đây lại không ai cản được nàng ta.
Cuối cùng, đám người truy sát đành phải trơ mắt nhìn nàng ta bỏ trốn vào đêm đen.
"Không hổ là cao thủ xếp hạng hai Đan bảng!"
Nghiêm Lập truy kích theo một phen, đứng trên cây than thở.
Hiện giờ ông ta đại khái đã hiểu ra dụng ý của Ngưu Hữu Đạo. Lúc trước ông ta còn cảm thấy lạ, nếu đã muốn xử lý người phụ nữ này thì đầu độc cả đám người lao lên diệt là xong, cần phải dông dài trước mặt người của ba phái trung lập hay sao?
Bây giờ xem ra, Ngưu Hữu Đạo vẫn làm việc ổn thỏa hơn. Bất kể có thể thành công bắt được người phụ nữ này không cũng phải ép nàng ta vào tử lộ trước. Lần này người phụ nữ không quyền không thế này lại dám đắc tội với ba phái trung lập, cho dù ra khỏi bí cảnh, ba quái vật khổng lồ Vạn Thú môn, Linh tông, Thiên Hành tông cũng sẽ không tha cho nàng ta, rời khỏi bí cảnh cũng sẽ nửa bước khó đi.
Đó mới thực sự là giết người không thấy máu! Nghiêm Lập âm thầm cảm khái.
Lục tục dừng lại truy sát, mọi người đều xúc động. Nhiều người vây công như vậy mà cũng không giữ lại được, cao thủ hạng hai Đan bảng quả nhiên không phải nói chơi...
Dưới màn đêm, Nhan Bảo Như trốn đi xa chợt dừng lại, trốn trong tán cây đại thụ, nhìn qua khe hở lên bầu trời đêm đầy sao.
Nàng ta từ từ dựa vào thân cây, quỳ gối ngồi trên cành cây, hai tay ôm đầu gối, mắt ngấn nước. Nước mắt chảy xuống, nàng ta vùi đầu trong gối, thầm khóc nức nở.
Nàng ta thật hận! Nàng ta không hiểu. Ngưu Hữu Đạo rõ ràng có thể giết nàng ta, vì sao còn phải đối xử với nàng ta như vậy, vì sao còn phải giày vò nàng ta như thế?
Ma quỷ! Từ lúc trở mặt với Ngưu Hữu Đạo, nàng ta cảm giác mình giống như gặp phải một ác ma, rơi vào trong ác mộng!
Hậu quả của Khổ Thần đan động lại trong lòng nàng ta. Đã ngang nhiên đắc tội với ba con quái vật khổng lồ kia, sau này làm sao bây giờ?
Vậy còn chưa tính, Ngưu Hữu Đạo rõ ràng là cố ý, cố ý bôi nhọ danh tiếng của nàng ta, cố ý khiến nàng ta trở thành chuyện cười trong thiên hạ!
Nàng ta cảm thấy lòng kiêu ngạo của mình đã bị xé tan tành!
Tình cảnh hắn nắm tóc nàng ta, ấn dúi đầu nàng ta vào tổ kiến, bóp cổ nàng ta cười hiền lành mà quỷ dị, rồi cảnh Từ Hỏa nói bậy bán đứng nàng ta, tình cảnh Nghiêm Lập cười ha hả, từng hình ảnh trong đầu nàng ta đảo qua đảo lại, đuổi mãi không tan, liên tục lóe lên.
Lúc này tâm tình nàng ta giống như hoàn cảnh của nàng ta, bị tán lá rậm rạp che phủ. Nàng ta cảm giác mình giống như rơi vào một cái lưới lớn, bị cái lưới cuốn chặt lấy, muốn ngọc đá cùng vỡ cũng được, muốn cá chết lưới rách cũng được, nhưng hữu tâm vô lực, chỉ có một thân tu vi nhưng vô lực phản kháng!
Nàng ta phát hiện, lòng kiêu ngạo mình cố giữ lấy chỉ còn là trò cười, bị người ta tùy tiện nhục mạ, chà đạp, tàn phá!
Bây giờ còn có gì đáng để kiêu ngạo nữa. Nàng ta đầy bàng hoàng, hoang mang đối với tương lai, khổ sở không nơi nương tựa!
Nhưng lại không biết rằng, đối với Ngưu Hữu Đạo, vốn chẳng có thù oán gì với nàng ta, vậy mà nàng ta lại chạy tới đòi giết. Hắn đã cho nàng ta cơ hội, nàng ta còn điếc không sợ súng nhảy ra. Đã như vậy, Ngưu Hữu Đạo đương nhiên phải chỉnh chết nàng ta...
"Mang tin tới chưa?"
Một đệ tới chỗ Ngưu Hữu Đạo một chuyến, sau đó lặng lẽ trở về. Nghiêm Lập nhỏ giọng hỏi.
Chuyện cần nói chính là bên này không có khả năng bắt giữ Nhan Bảo Như, để Nhan Bảo Như chạy mất. Ông ta cố ý truyền lời cho Ngưu Hữu Đạo, cũng hi vọng Ngưu Hữu Đạo chuẩn bị sớm.
Đệ tử kia nhỏ giọng đáp:
"Mang tới rồi, hắn nói không sao cả. Hắn bảo con chuyền lời cho sư phụ, nói là đồ đã lấy được."
Nghiêm Lập cau mày, tự nhiên biết "Đồ" là nói đến cái gì. Ngưu Hữu Đạo đã thành công bên chỗ nước Tấn.
Đệ tử tiếp tục nói:
"Hắn nói, hắn lấy hạng nhất không thành vấn đề, nói bên chúng ta có thể tự giữ lại xếp hạng của mình, không cần đưa cho hắn. Trong tay hắn giữ quá nhiều cũng không ổn."
Nghiêm Lập ngạc nhiên:
"Đùa gì thế, phải soát người mới được đi ra ngoài Thiên cốc. Thứ này căn bản không mang ra khỏi Thiên cốc được. Ta đã nói chúng ta không có bao nhiêu linh chủng, tự nhiên lại bị tìm ra rất nhiều, làm sao trả lời với những người khác?"
Đệ tử nói:
"Hắn đã nghĩ đến chuyện ấy. Hắn bảo đệ tử nhắc nhở sư phụ, nói tới người của Tứ Hải muốn phá vòng vây từ bên phía chúng ta. Khi chúng ta chặn đường, có thể thu được một chút cũng là hoàn toàn hợp lý."
Nghiêm Lập suy tư, khẽ gật đầu, không nhịn được than thở:
"Tên này chiêu này tiếp chiêu kia, đan nhau lưới trời không lọt, xem như ta phục hắn."
Đệ tử:
"Hắn còn nhắc nhở, tuyến đường bên nước Tấn đã đứt mất, Tiêu Dao cung và Linh Kiếm sơn hẳn là sẽ cân nhắc việc hợp tác với các nhà khác nắm lấy thứ hạng. Hắn bảo sư phụ đồng ý, chỉ cần kéo nước Vệ và nước tề, không để cho người khác có cơ hội dao động vị trí hạng nhất của hắn!"
Nghiêm Lập suy nghĩ một lát, ừ đáp, đã hiểu ý. Nước Yến có ba phần, thêm nước Vệ và Tề bốn phần, còn lại dù hợp tác kiểu gì đi nữa thì cũng không thể uy hiếp đến thứ hạng của Ngưu Hữu Đạo. Một khi Yến, Vệ, Tề liên hợp sẽ cắt đứt khả năng liên hợp của năm nước.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, cười khổ lắc lắc đầu, Nghiêm Lập phát hiện Ngưu Hữu Đạo muốn triệt để chặt đứt mọi khả năng có thể ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng.
...........
Sau một ngày, Chử Phong Bình và Sơn Hải chạm mặt Nghiêm Lập.
Đệ tử theo dõi tung tích nước Tấn do ba nhà cùng phái đi đã quay về, nói là dấu hiệu dọc đường đã đứt đoạn, tìm tới tìm lui cũng không tìm được. Nói cách khác, bên này đã mất hướng đi của nước Tấn.
Thực ra nước Tấn căn bản không để lại lộ tiêu gì, cái gọi là ký hiệu chỉ đường đều là do Ngưu Hữu Đạo sai người để lại, làm sao có khả năng tìm tới người nước Tấn. Huống hồ, người nước Tấn đã bị Ngưu Hữu Đạo diệt sạch.
"Nghiêm Lập, không phải ngươi nói không thành vấn đề sao? Manh mối đâu?"
Chử Phong Bình âm trầm chất vấn.
"Hài!"
Nghiêm Lập ngửa mặt lên trời thở dài.
"Sợ rằng đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Rất có thể là giữa đường để lại ký hiệu đã bị người nước Tấn phát hiện, bằng không không thể gián đoạn manh mối."
Chử Phong Bình:
"Còn hai ngày nữa là lối ra mở, hiện giờ ngươi bảo ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn?"
Nghiêm Lập giang tay nói:
"Vậy ông nói phải làm sao? Cũng không thể lấy cái mạng già của ta chứ?"
Chử Phong Bình:
"Lấy mạng già của ngươi có ích gì?"
"Đừng ầm ĩ nữa!"
Sơn Hải quát, sau đó trầm giọng nói:
"Nước Tấn có bốn phần, Tử Kim động các ngươi không lấy ra được nữa, chúng ta chắc chắn không nhiều bằng nước Tấn."
Kết quả cuối cùng không ngoài dự đoán, ba người thương nghị một phen, đồng ý hợp tác với nước Vệ, nước Tề chiếm thứ hạng.
................
Bí cảnh Thiên Đô sắp mở, kết quả làm sao đã là chủ đề quan tâm của cả giới tu hành.
Các thế lực chịu ảnh hưởng trực tiếp càng tỏ ra quan tâm cao độ. Một khi bí cảnh Thiên Đô kết thúc, chiến sự phía Đông sẽ tiếp tục, làm sao có thể bỏ qua?
Còn về bách tính bình dân, chẳng ai quan tâm những chuyện này, chỉ cần có thể ăn no uống đủ, cố gắng sống sót là hơn tất cả. Người bình thường trogn chúng sinh căn bản không biết có thứ gọi là bí cảnh Thiên Đô này.
Cho dù có từng nghe nói đến, dù muốn quan tâm cũng không có chỗ quan tâm. Một chút tin tức tương quan cũng không nhận được, làm sao quan tâm?
Quân đội Hàn, Tống đối lập đang lúc khẩn cấp hoàn thiện sắp xếp công phòng cuối cùng.
Dưới mái đình, La Chiếu vẫn say như chết. Phùng Quan Nhi ở bên buông tay đứng, yên lặng chảy lệ.
"Ôi!" Tổng quản Đại nội Mạc Cao thở dài, dẫn thái giám rời đi.
Hoàng đế Mục Trác thật sự lo lắng. Mắt thấy chiến sự sắp bắt đầu lại, ông ta thực sự không chắc chắn về chủ soái chiến sự. Một khi tình huống bất lợi, ông ta phải bắt đầu dùng tới La Chiếu, chí ít La Chiếu còn có thể chống đỡ được.