Một luồng hàn quang lóe ngang không gian. Thái Thúc Sơn Nhạc đang rơi, muốn xoay người vung tay đánh trả, nhưng đã chậm.
Vu Chiếu Hành lướt ngang trời, kiếm theo thế chém xoay ra sau lưng, mặt vô cảm. Mũi kiếm phía sau nhiễm đỏ giọt máu, theo gió bay đi.
Thái Thúc Sơn Nhạc nắm chặt song quyền, mắt trợn trừng, miệng há ra, ú ớ muốn nói mà không thành lời.
Biến hóa xuất hiện sau lưng ông ta. Lưng ông ta nứt ra, tóe máu. Cả thân thể ông ta bị cắt làm hai đoạn từ ngang eo.
Vu Chiếu Hành tụ toàn lực vào một chiêu, phá thân thể mình đồng da sắt của Thái Thúc Sơn Nhạc, thừa cơ Hồng Cái Thiên quấy rầy Thái Thúc Sơn Nhạc, một kiếm tru diệt!
Thân hình dao động trên không trung, Vu Chiếu Hành điều chỉnh phương hướng lướt đi, hạ xuống ngọn cây chỗ Ngưu Hữu Đạo.
Lúc tới gần, hai tay đột nhiên vung mạnh, thân thể cất cao lên, chân hạ xuống, vạt áo phấp phới, chậm rãi đáp xuống cạnh Ngưu Hữu Đạo. Vu Chiếu Hành xoay tay ném kiếm lên trời. Kiếm rơi xuống, cạch, rơi đúng xuống vỏ kiếm sau lưng y.
Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu nhìn về phía y, thấy miệng y có vết máu, chậm rãi hỏi:
"Bị thương?"
Vu Chiếu Hành lắc đầu:
"Thương nhẹ, không sao cả?"
"Lần đầu giao chiến với loại cao thủ này của Khí Vân tông hả?"
Ngưu Hữu Đạo lại hỏi, vì đối phương bị Thái Thúc Sơn Nhạc đột nhiên vung lên đôi búa nện cho trở tay không kịp.
Vu Chiếu Hành hơi gật đầu. Y chỉ là một tán tu, đâu rỗi hơi đến độ đi trêu chọc con quái vật khổng lồ như Khí Vân tông, đặc biệt là trêu chọc cao thủ cấp bậc trưởng lão Khí Vân tông.
Y giơ tay lên lau vết máu trên miệng, nhìn màu đỏ thẫm trên ngón tay:
"Theo tình hình xếp hạng trong Khí Vân tông, ông ta hẳn còn chưa được tính là cao thủ cao cấp nhất. Hôm nay mới biết được vì sao Khí Vân tông có thể uy chấn giới tu hành, thực lực quả thực bất phàm!"
Trong lòng y càng có phần tiếc nuối. Khó trách, hạng sáu Đan bảng như y cũng không được những đại phái kia để mắt đến!
Ngưu Hữu Đạo biểu thị tán thành, gật gật đầu. Hôm nay hắn cũng được mở rộng tầm mắt. Tứ Hải phái tới bốn vị cao thủ cấp quản lý hợp tác với nhau mà không chiến nổi Thái Thúc Sơn Nhạc. Thực lực của Khí Vân tông quả thực có thể tưởng tượng. Chẳng tách nước Tấn thô bạo như vậy, chẳng trách các phái khác không dám dễ trêu chọc!
"Ngươi tự tay giết Thái Thúc Sơn Nhạc, rất nhiều ở đây đã nhìn thấy rồi!" Ngưu Hữu Đạo bình thản nhắc nhở.
Vu Chiếu Hành yên lặng gật đầu, hiểu ý của hắn. Vì hành động quá khích vừa rồi, nước Tấn sẽ không dễ dàng buông tha cho y. Y đáp:
"Ngươi tự tay giết trưởng lão quản sự của ba phái nước Triệu!"
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu:
"Không giống! Ta vừa ra khỏi, toàn bộ nước Triệu sẽ căng như dây đàn, lại còn phải cầu đến ta. Ta giết mấy người của họ cũng không tính là gì."
Vu Chiếu Hành hiểu. Người ta ám chỉ thế lực sau lưng người ta không thể lộ ra ánh sáng, không cách nào đứng ra làm chỗ dựa công khai cho y.
"Ngưu mỗ thích kết bạn, sẽ không bạc đãi bạn bè. Nếu ngươi có hứng thú, có thể tới sơn trang Mao Lư. Sơn trang Mao Lư của ta có thức ăn và rượu rất ngon, chính là để khoản đãi bạn bè. Ngươi muốn ở bao lâu cũng được!"
Ngưu Hữu Đạo nhắc nhở.
Vu Chiếu Hành trầm mặc.
Mẹ con Vân Cơ nhìn nhau, xem ra Ngưu Hữu Đạo lại muốn kéo một cao thủ đến sơn trang Mao Lư làm hộ vệ trông nhà.
Nhưng cũng phải nói lại, Ngưu Hữu Đạo vốn đã quá nhiều rận càng không sợ ngứa, vốn đã đối nghịch với nước Tấn...
Ầm! Một cái bóng đen khổng lồ rơi xuống đất, gay ra cuồng phong thổi ào tới.
Mấy người quay sang nhìn, thấy con vượn lông đỏ to lớn rơi xuống rừng cây. Hai bàn tay dài rộng của nó vạch cành cây, ló đầu ra. Hai con mắt to đùng của nó nhìn chằm chằm sang bên kia. Nếu người bình thường nhìn thấy cảnh này chắc sẽ bị dọa chết khiếp.
Ngưu Hữu Đạo chú ý tới hai bàn tay to kia, lòng bàn tay và hổ khẩu đã rách toác, hiển nhiên bị trận chiến vừa rồi gây ra.
"Hồng đại ca, cực khổ rồi." Ngưu Hữu Đạo cười nói.
Rầm! Bóng đen to lớn lại gây ra gió ào ạt, kéo theo cành lá tung bay nhảy lên, lại đáp xuống dưới.
Ngưu Hữu Đạo chưa được thấy nhiều cảnh yêu tu biến thân, bị y dọa giật mình, còn tưởng Hồng Cái Thiên muốn đặt mông ngồi xuống chỗ hắn, tay chợt xiết chặt chuôi kiếm.
Lo xa rồi, chỉ thấy yêu khí ruỳnh ruỳnh co rút lại theo thân hình đang hóa nhỏ kia. Đến tận khi yêu khí thu lại rồi biến mất, Hồng Cái Thiên đã trở về hình người, đáp nhẹ nhàng trên tán cây, chập trùng đứng trước mặt mấy người.
Hai tay y đầy máu me, rõ ràng vẫn còn run rẩy, khó khống chế.
Ngưu Hữu Đạo:
"Vết thương thế nào?"
"Phì!"
Hồng Cái Thiên nhổ toẹt một cái mắng:
"Lão này khỏe quá!"
Ngưu Hữu Đạo ha ha nói:
"Khí Vân tông làm gì? Rèn thép mà, khí lực lớn một chút cũng bình thường. Huynh quá bất cẩn."
Nói người ta không cần thận? Vân Cơ bên cạnh lườm hắn, vẻ là lạ. Mà vị này lại không tùy tiện ra tay, khí lực có lớn hay không cũng chẳng liên quan gì đến hắn.
"Rèn thép..."
Hồng Cái Thiên há miệng, lộ ra hàm răng trắng ngà, cười ha ha vui vẻ, đồng thời quay lại nhìn chiến trường.
Mọi người cũng nhìn về phía chiến trường, chỉ thấy Phù Hoa, Lãng Kinh Không và Đoạn Vô Thường đều gia nhập chiến đấu, hỗ trợ giải quyết.
Nhiều đánh ít, thế lực cách biệt quá xa, kết quả có thể dự đoán. Bị vây công, tu sĩ nước Tấn không ai trốn thoát, toàn quân bị diệt!
Trận chiến dừng lại, Ngưu Hữu Đạo thâm trầm nhìn về phương xa.
Việc quét dọn chiến trường tự có người đi làm. Mấy người Phù Hoa trở về. Sắc mặt Tư Đồ Diệu không tốt lắm. Ngưu Hữu Đạo hỏi:
"Tư Đồ chưởng môn không sao chứ?"
"Hi sinh chín người."
Tư Đồ Diệu thở dài, há miệng ra muốn nói rồi lại thôi. Năm mươi người đi vào còn khỏe mạnh, không ngờ sắp kết thúc còn gặp phải tổn thất như vậy.
Cuối cùng, kết quả thống kê thiệt hại sau chiến đấu đã có, bị thương không tính, tổng cộng tổn thất gần trăm người.
Tàn quân nước Tấn chạy thoát cũng không còn hơn trăm người, sau khi bị thương, Phù Hoa mặt hơi xanh, giận dữ nói:
"Nhóm người này đã đánh một trận, đường dài bôn ba chạy trốn, mệt mỏi đánh trả mà còn khiến chúng ta tổn thất ngần ấy nhân thủ, sức chiến đấu của nước Tấn này quả thực quá cường hãn!"
Việc đã đến nước này, đây không phải là chuyện mà Ngưu Hữu Đạo quan tâm nhất. Hắn tính toán người trên tay một chút, còn khoảng sáu trăm.
Chờ lát sau, linh chủng trên tay nước Tấn đều thu thập xong, số lượng không vượt quá nhiều dự tính. Ngưu Hữu Đạo thở ra một hơi, bắt đầu phân tích tình huống sở hữu linh chủng của các thế lực trước mắt cho mọi người.
Bài trừ ba phái trung lập, bảy quốc gia, mỗi quốc gia có ba môn phái, tổng cộng có thể chia linh chủng làm hai mươi mốt phần.
Nước Triệu diệt; Tấn, Hàn, Tống chia nhau!
Nước Triệu không còn, nước Tấn bây giờ cũng không còn. Nước Yến có ba phần, nước Vệ có hai phần, nước Tề cũng hai phần. Trên tay nước Hàn chiếm ba phần, nước Tống ba phần.
Tứ Hải vốn có thể chia sáu phần, nhưng từ đầu tới cuối lại không cố gắng thu hoạch linh củng, tổng kết lại cũng chỉ có thể tính làm hai phần. Chẳng qua là, lúc trước bên này đã cướp được bốn phần, bây giờ lại chiếm bốn phần trên tay nước Tấn.
Tính toán đại khái một phen, Ngưu Hữu Đạo mỉm cười nói:
"Nói cách khác, trên tay chúng ta đang có mười phần, gần như lấy được nửa số linh chủng. Còn lại năm quốc gia, ít nhất phải có bốn quốc gia hợp tác mới có thể vượt qua chúng ta. Bốn nhà hợp tác tranh thứ hạng không có khả năng xuất hiện lắm. Chuyến hành trình bí cảnh Thiên Đô lần này, căn bản chúng ta đã chắc chắn chiếm được phần thắng hạng nhất!"
Trả giá lớn như vậy, kết quả vẫn khiến người ta mừng rỡ, cũng khiến mọi người cảm khái. Ban đầu vào bí cảnh Thiên Đô, ai có thể nghĩ bên này có thể chiếm hạng nhất?
Tư Đồ Diệu nói:
"Còn phần trên tay Tử Kim động, chiếm hạng nhất không thành vấn đề."
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu:
"Phần trên tay Tử Kim động chỉ dùng để chuẩn bị phòng ngừa bất trắc. Bây giờ đã thuận lợi chiếm được phần của nước Tấn, đã không cần lấy của họ nữa. Trên tay chúng ta quá nhiều cũng quá khó nhìn. Hiện giờ quan trọng nhất là, chúng ta phải thuận lợi mang được ra ngoài, tiếp đó mong rằng chư quân hiệp trợ thật nhiều!"
Hắn nâng kiếm, chắp tay với mọi người.