Mọi người đều nhận ra, nếu thật sự làm như Ngưu Hữu Đạo nói, ba nhà kia e rằng sẽ rất có thể xảy ra nội chiến.
Nghiêm Lập không nhịn được hỏi:
"Những người mà ngươi sắp xếp vào bên kia rốt cuộc là sao?"
Việc này thực sự khiến người ta khó tưởng tượng được. Sắp xếp cơ sở ngầm vào các quốc gia thực sự không phải chuyện lớn, nhưng trong các phe có thể tiến vào bí cảnh Thiên Đô đều có người mình thì thật quá khủng bố. Kẻ này rốt cuộc ngầm kinh doanh thế lực lớn đến mức nào mới có thể làm được?
Cần phải biết, khống chế từng người từng người bán mạng cho mình là vô cùng khó, lại còn khống chế đồng thời rất nhiều người, chuyện này cần bao nhiêu thời gian mới làm được? Sơn trang Mao Lư mới nổi tiếng được bao nhiêu năm, từ đâu ra nhiều nhân lực và vật lực như vậy?
Đứng ở độ cao của ông ta để xem xét, đây vốn không phải việc mà một tân tú có thể làm được. Ông ta nghi ngờ sau lưng có thế lực hùng mạnh nào đó chống đỡ!
Ngưu Hữu Đạo:
"Đây không phải chuyện quan trọng, không cần hỏi nhiều. Nói chung, ta sẽ cho Tử Kim động một câu trả lời!"
Nếu như thế, Nghiêm Lập cũng sẽ không hỏi nhiều, quay lại việc chính:
"Ý ngươi là, chờ ba nhà kia tiêu hao đủ rồi, sau đó phía ta lại giết tới?"
Ngưu Hữu Đạo:
"Sai rồi, không cần đợi tiêu hao gần đủ, mà ngay lúc xảy ra nội chiến, ông phải dẫn người của Yến, Tề, Vệ giết tới!"
Nghiêm Lập:
"Đùa gì thế? Dù ta có đồng ý thì những người khác cũng sẽ không đồng ý chạy tới cứng đối cứng trong lúc bên kia còn đủ thực lực. Làm như vậy sẽ phải trả cái giá quá to lớn, ngươi nghĩ họ đều là thủ hạ của ta chắc? Ngươi cho rằng ta nói gì thì họ cũng nghe hay sao? Ta không thể thuyết phục được họ!"
Ngưu Hữu Đạo:
"Thuyết phục? Thuyết phục cái rắm! Đã lúc này rồi, có biện pháp đơn giản mà không cần, còn phí miệng lưỡi làm gì? Ông đừng để ý đến bọn họ, ông chỉ cần mang người của Tử Kim động lao thẳng tới bên kia. Bọn họ phát hiện người của các ông lén rời đi, tất nhiên họ sẽ đi theo, còn phải thuyết phục sao? Còn về việc thao tác thế nào, đường đường Nghiêm trưởng lão không phải không có chút năng lực ấy chứ?"
"..." Nghiêm Lập á khẩu không trả lời được, đầu óc rốt cục xoay một vòng nghĩ ra, chỉ là cú xoay này hơn lớn, thần hồn còn chưa trở về.
Đám Phù Hoa đứng nghe cũng quay sang nhìn nhau, phát hiện phương pháp của Ngưu Hữu Đạo quả thực vừa đơn giản vừa thô bạo.
Vu Chiếu Hành chất phác không nói được gì, Vân Cơ mỉm cười.
Nghiêm Lập mất một lúc lâu mới phục hồi tinh thần, dở khóc dở cười nói:
"Đây không còn là chạy đi cứng đối cứng nữa. Nước Vệ và nước Tề dù có tới cũng chưa chắc đã đánh. Ta cũng phải chịu trách nhiệm với đệ tử Tử Kim động, không thể lấy mạng các đệ tử đi liều lung tung được!"
Ngưu Hữu Đạo:
"Làm sao lại liều lung tung? Sao ông vẫn chưa hiểu? Không phải là bảo các ông liều mạng, mà là bảo các ông đi hỗ trợ. Nước Tấn và Hàn, Tống đánh nhau, các ông đi giúp Hàn, Tống đánh Tấn! Đến lúc mấu chốt, các ông xuất hiện, hò hét thật to lên, nói rằng chỉ cần đồng ý chia linh chủng nước Tấn cho các ông, các ông sẽ giúp họ. Bọn họ đã trở mặt, không cách nào hợp tác đối kháng với các ông. Hàn, Tống bị nước Tấn chọc giận, trong lúc nguy cấp chỉ cần các ông mở miệng là họ chắc chắn sẽ đồng ý, cũng không có lý gì không đồng ý! Năm nước đánh một mình nước Tấn còn coi là cứng đối cứng sao? Đó là kiếm lợi đấy có được không!"
Nghiêm Lập sững sờ nói:
"Chia cắt linh chủng trên tay nước Tấn?"
Ngưu Hữu Đạo thật sự nghi ngờ lão này già rồi hồ đồ, ngạc nhiên nói:
"Ông vẫn còn muốn cướp linh chủng trên tay nước Tấn hay sao?"
Nghiêm Lập ngờ vực:
"Ý ngươi không phải thế? Chẳng phải ngươi bảo tới cướp sao?"
Ngưu Hữu Đạo:
"Đó là để dụ cho Yến, Tề, Vệ đến thời khắc mấu chốt có thể cùng ra tay với bên ông thôi, hoặc là đến thời khắc quan trọng có thể dọa chạy nước Tấn! Đánh gần đủ là được rồi. Tử Kim động các ông không thể chơi quá ác, không thể giết chết người nước Tấn. Ngươi phải nhường, chừa ra một con đường sống cho nước Tấn chạy mất!"
Đám Phù Hoa lại nhìn nhau, dường như muốn nói, đã phóng hỏa thiêu rụi lại thành nhường!
Nghiêm Lập há hốc mồm:
"Nhường? Để nước Tấn chạy mất?"
Ngưu Hữu Đạo thở dài, rất bất đắc dĩ nói:
"Nếu ta muốn tranh hạng nhất, điều kiện tiên quyết là không thể để người khác lấy được hạng nhất! Tình huống bây giờ là, thế lực khắp nơi tập kết lại, người bên ta đã không còn năng lực cướp linh chủng trên tay người khác nữa. Tử Kim động các ông cũng không thể ngang nhiên giúp chúng ta đi cướp. Mà cho dù nhà các ông giúp ta cướp cũng vô ích! Nếu chúng ta không giành được, người khác cũng đừng mơ chiếm được. Ta nhất định phải duy trì ưu thế số lượng linh chủng trên tay!"
"Sở dĩ không chờ bọn họ nội chiến tiêu hao đủ rồi mới ra tay chính là muốn cho linh chủng trên tay các nước phân tán ra, không thể để cho linh chủng tập trung lại. Ba nước kia đều bị các ông cướp, ta còn lấy cái gì nói chuyện với Toa Như Lai?"
Nghiêm Lập đại khái hiểu ý của hắn, chần chờ nói:
"Năm nhà còn lại tập hợp, ngươi không sợ trong đó có người hợp tác cướp thứ hạng?"
Ngưu Hữu Đạo đáp:
"Cho nên ta mới bảo ông nghĩ cách thả cho nước Tấn đi!"
Nghiêm Lập lại bị hồ đồ:
"Rốt cuộc ngươi có ý gì?"
Ngưu Hữu Đạo một tay chống kiếm một tay xòe bàn tay, có vẻ đau lòng:
"Linh chủng trên tay nước Tấn gần như đạt bốn phần mười! Các ông không đánh nước Tấn tàn phế, ông không để nước Tấn trốn ra được, ta làm sao kiếm lợi? Bên ta làm sao cướp đồ trên tay nước Tấn?"
Mả mẹ! Câu chửi tục trong lòng Nghiêm Lập suýt nữa phọt ra ngoài miệng. Ông ta khiếp sợ cạn lời không nói được. Hóa ra thằng này vòng vòng vèo vèo một hồi, chung quy lại là muốn các nước giúp hắn đánh tàn nước Tấn, rồi ỷ thế hiếp người kiếm lợi!
Ba người Vu Hành Giả, đám Phù Hoa cũng tắc họng không nói được thành lời, chẳng ai ngờ được vòng tới vòng lui lại ra kết quả thế này.
Cơ mặt Nghiêm Lập co giật một cái, chỉ Ngưu Hữu Đạo:
"Tiểu tử ngươi thật ác độc! Đánh đánh giết giết liều sống liều chết để chúng ta làm, ngươi trốn đằng sau kiếm lợi!"
Ngưu Hữu Đạo than thở:
"Không thể nói vậy, chẳng phải cuối cùng chúng ta cũng phải giao chiến với nước Tấn sao. Chỉ là ai trước ai sau mà thôi!"
Trên thực tế, hắn vẫn luôn cho rằng, vấn đề không thể chân chính giải quyết thì không cần chém giết mãi không thôi. Không thể tránh được thì thôi, có thể tránh khỏi thì tận lực mà tránh. Đến lúc cần thì làm một chút một chút, như vậy mới có hiệu quả!
Ai trước ai sau mà thôi? Nghiêm Lập không nhịn được lườm một cái, kiếm lợi chính là kiếm lợi, còn định che đậy màu mè cái gì chứ?
Đương nhiên, bên ông ta cũng là vì lợi ích của Tử Kim động, ai trước ai sau đã không còn quan trọng. Chỉ cần đạt được mục đích, ông ta cũng không cần phải tranh luận ra kết quả.
Còn đối với mấy người Phù Hoa, lời này nghe mà khoan khoái. Họ vui vẻ nghe thấy biện pháp của Ngưu Hữu Đạo, như vậy có thể giảm bớt tổn thất của họ.
Không tranh luận chuyện này tiếp, Nghiêm Lập vung vẩy tay, bất đắc dĩ nói:
"Ngươi kiếm lợi thì ta cũng không có gì để nói, ta cũng có thể nhường đường. Nếu thật sự muốn đánh tàn phế nước Tấn, ta có thể nhường, nhưng sợ rằng người khác không chịu buông tha. Rất có thể họ sẽ tiếp tục truy sát, chưa chắc đã để ngươi chiếm món tiện nghi kia! Lại nói, dưới mí mắt họ mà muốn nhường thì có phải quá rõ ràng không, làm sao ta báo cáo được?"
"Việc này dễ thôi. Chỗ ta có biện pháp để Nghiêm trưởng lão tham khảo một phen..."
Ngưu Hữu Đạo vẫy tay, ra hiệu cho Nghiêm Lập đưa lỗ tai tới, rồi ghé sát vào tai ông ta thì thầm.
Người đứng xem chung quanh đều cau mày, không biết Ngưu Hữu Đạo nói gì với Nghiêm Lập. Nói chung, ánh mắt và vẻ mặt Nghiêm Lập đều có vẻ rất đặc sắc.
Sau khi thì thầm xong, Nghiêm Lập đang đứng nghiêng về phía trước để lắng nghe chậm rãi đứng thẳng trở lại, đánh giá Ngưu Hữu Đạo một lượt, tỏ vẻ quái đản nói:
"Làm như vậy có phải quá mức vô sỉ không?"
"Hài!"