Quý Ngọc Đức:
"Chúng tôi còn phải quay về báo cáo, không thể rời đi quá lâu. Nếu không có gì khác, chúng tôi về trước."
Ngưu Hữu Đạo vung tay áo, ra hiệu không vội, trước khi chia tay còn thành khẩn đưa ra lời khuyên:
"Ta không hi vọng nhìn thấy mọi người xảy ra chuyện. Sau khi mồi lửa bốc cháy, không được tham dự những trận chém giết kia. Các ngươi lập tức thoát thân về bên ta. Ta sẽ sắp xếp người tiếp ứng, vẫn dùng phương thức liên lạc cũ. Các ngươi yên tâm, rời khỏi bí cảnh Thiên Đô, ta sẽ sắp xếp người dẫn các ngươi cùng ra ngoài. Không cần lo lắng sau khi ra ngoài phải đối mặt với các phe, cứ viện cớ bị đuổi đánh phải tản ra."
"Còn nữa, trải qua lần này, các ngươi đều có nguy cơ bại lộ, không cần thiết phải làm chuyện nguy hiểm. Sau khi rời khỏi đây, các ngươi lập tức thoát ly khỏi trận doanh của từng người. Nếu như các ngươi đồng ý, có thể tới Nam Châu của ta!"
Một người cười khổ nói:
"Không thoát thân còn có thể tận lực che giấu, một khi thật sự thoát thân, thân phận thật sự sẽ bị bại lộ. Chít ít, các bên liên quan sẽ truy tra. Với quy tắc của tổ chức, nếu đã bại lộ, bề trên liệu có thể thả cho chúng ta chạy loạn hay sao?"
Ngưu Hữu Đạo:
"Không cần lo lắng đến bề trên, việc này sẽ có ta đứng ra bãi bình cho các ngươi. Chút thể diện, bề trên của các ngươi vẫn có thể cho ta được. Việc nhỏ thôi không tính là gì."
Bề trên của các ngươi? Mấy người nhìn nhau, dường như cùng cảm thấy kinh ngạc. Quý Ngọc Đức nói:
"Ngài không phải người của tổ chức?"
"Không phải!"
Ngưu Hữu Đạo nói thẳng.
"Sau khi chúng ta rời khỏi đây, tổ chức của các ngươi sẽ có đại biến. Nói rõ một chút, tổ chức của ngươi sắp trồi lên khỏi mặt nước, cần thế lực Nam Châu chúng ta giúp đỡ. Đây cũng là nguyên nhân vì sao bề trên của các ngươi không tiếc cái giá cũng muốn giúp ta! Chỉ ta mở miệng, tổ chức của các ngươi sẽ phải đồng ý. Nếu như trong các ngươi có người gánh nỗi lo Khổ Thần đan, chuyện thuốc giải sẽ do ta xử lý. Còn có thể hóa giải triệt để hay không thì để sau ta lại nghĩ cách. Nói chung, sẽ không để các ngươi bị đứt đoạn nguồn cung thuốc giải."
"Đương nhiên, đó chỉ là ý kiến cá nhân của ta. Các ngươi quyết định thế nào, ta sẽ không miễn cưỡng. Nếu muốn đến Nam Châu ta, ta hoan nghênh! Trong lúc đó nếu có phiền toái, các ngươi chỉ cần quyết định đến Nam Châu ta, chỉ cần tin được Ngưu mỗ, tất cả phiền phức để ta xử lý giúp các ngươi. Không cần các ngươi bận tâm nhiều!"
"Nói chung, không cần biết các ngươi quyết định thế nào, sau chuyện này hãy lập tức từ bỏ vị trí hiện tại, thoát khỏi trận doanh của mình. Nếu không làm vậy thì sẽ gặp phải nguy hiểm. Ta không muốn ngộ thương các ngươi!"
"Được rồi, chỉ vậy thôi. Các ngươi không nên ở lâu, đi đi thôi!"
Mấy người trầm mặc suy nghĩ lời hắn nói, rồi cùng chắp tay chào, mau chóng rời đi.
Chờ mấy người này đi rồi, Ngưu Hữu Đạo vung vẩy tay ra hiệu cho Tư Đồ Chiêu tới, để y sắp xếp cho người của Vạn Động Thiên phủ phụ trách tiếp ứng những người vừa rồi.
Hắn không nói chơi, cũng không phải là chỉ nói mát để lừa mấy người kia cho họ cố gắng làm việc, mà là hắn thật sự ghi nhớ ân tình của mấy người này.
Mặc kệ có phải là vì Hiểu Nguyệt các hay không, nếu không có mấy người này lấy đầu ra hỗ trợ, hắn sẽ rất phiền phức, ít ra mọi chuyện sẽ không được thuận lợi như bây giờ!
Không cần phải lo lắng bị người khác phát hiện việc liên lạc ở nơi này, Phù Hoa và Lãng Kinh Không lắc mình chạy tới.
Phù Hoa hỏi:
"Tình huống bên kia thế nào?"
"Tình hình có phần phiền toái. Giữa bảy nước không xảy ra đại chiến. Tấn, Hàn, Tống hợp lực tiêu diệt nhóm người nước Triệu, bây giờ lại chung sức phong tỏa lối ra bí cảnh..."
Ngưu Hữu Đạo thuật lại tình huống cho mọi người. Lúc này không phải thời điểm thích hợp để giấu giếm nữa.
Mọi người nghe xong hắn nói đều cảm thấy nội tâm trầm xuống. Cho dù nước Triệu không còn, dù bọn họ diệt đi mấy nhà, bảy quốc gia vẫn có thực lực tương đối lớn, căn bản không phải cản trở mà họ có thể đột phá qua được.
Phù Hoa cắn răng:
"Đâu chỉ hơi phiền phức, mà là phiền phức lớn rồi!"
Ngưu Hữu Đạo:
"Không phiền phức như tỷ nghĩ! Họ không nắm rõ tình huống của chúng ta, mà chúng ta lại hiểu rõ tình huống của họ. Bọn họ ngoài sáng, chúng ta ở trong tối, đó chính là phần thắng của chúng ta!"
Phù hoa:
"Lão đệ, đệ đừng giữ mãi ý định. Đối phương đã hợp tác phong tỏa, đệ chính là kẻ đầu tiên đừng nghĩ đến việc ra ngoài!"
Ngưu Hữu Đạo rất khí phách nói:
"Chỉ cần không để linh chủng trên tay họ được gop đủ, hạng nhất của ta còn có hy vọng!"
Hắn quay đầu nói với Tư Đồ Diệu:
"Hành trình bí cảnh đã tới hồi kết thúc. Ta tin tưởng người của Yến, Vệ, Tề cũng đang tới gần đây. Phái người ra ngoài tìm, ta muốn gặp trưởng lão Nghiêm Lập của Tử Kim động!"
Tư Đồ Diệu vẻ đau khổ:
"Tìm lung tung như con ruồi mất đầu vậy, làm sao mà tìm được? Chẳng may họ còn chưa tới?"
Ngưu Hữu Đạo:
"Phóng hỏa liên hệ!"
Lại phóng hỏa? Mấy người cạn lời.
Sau đó mới hiểu chuyện, đó là phương thức liên lạc cuối cùng giữa Ngưu Hữu Đạo và Nghiêm Lập, cũng đã ước hẹn thời gian. Nghiêm Lập nhất định sẽ chạy tới trước khi lối vào mở ra khoảng nửa tháng. Chỉ cần bên này phái người ra ngoài châm lửa khắp nơi, bất kể Nghiêm Lập ở nơi nào, hễ thấy ba luồng khói bốc lên, sẽ lần theo ký hiệu tìm tới.
..................
"Thái Thúc huynh, tại sao ta cảm giác người bên nước Hàn và nước Tống có vẻ không ổn?"
"Không ổn chỗ nào?"
"Luôn cảm thấy hai nhà kia có người lén lén lút lút theo dõi chúng ta chằm chặp, không giống như đang hợp tác với chúng ta, mà giống như đang đề phòng chúng ta. Huynh cho rằng bọn họ thật sự có thể hợp tác với chúng ta cướp thứ hạng không? Tại sao ta cảm giác như họ căn bản không hề quan tâm tới thứ hạng, càng giống như kéo chúng ta tới lối ra để bỏ chạy. Nếu chỉ lợi dụng thì cũng thôi, không phải chuyện to tát, nhưng nếu đến lúc có kẻ tấn công tới, họ lại bỏ chúng ta mà chạy mất, hoặc là hợp tác với người khác đối phó với chúng ta, vậy thì chúng ta phiền phức rồi."
"Ngươi cả nghĩ quá rồi."
"Không phải ta nghĩ nhiều. Thái Thúc huynh, huynh để tâm bên kia một chút."
Quý Ngọc Đức nói chuyện với một đệ tử Khí Vân tông, ngón tay cái chỉ chỉ một phía. Người kia nhìn theo, để tâm quan sát...
"Vi huynh, nước Tấn thật sự đáng dựa vào sao?"
"Làm sao?"
"Khí Vân tông là mặt hàng gì, mọi người đều biết. Ta lại có cảm giác, hợp tác với họ chẳng khác nào tranh ăn với hổ? Ta phát hiện người bên nước Tấn đều lén lén lút lút tìm hiểu chúng ta. Họ sẽ không xuống ta với chúng ta vì tranh hạng nhất chứ?"
Bên nước Hàn, cũng có người lôi kéo đệ tử Bách Xuyên cốc chỉ điểm chỗ đáng nghi.
Đều là người của Hiểu Nguyệt các được Ngưu Hữu Đạo ngầm làm các chuyện, quan trọng là người ở khắp các trận doanh đang phối hợp với nhau. Bên này phối hợp làm ra hành động khiến người ta nghi ngờ cho bên kia xem, bên kia sẽ phối hợp làm ra cử chí đáng ngờ cho bên này nhìn.
Người được xếp vào trận doanh của ba bên bắt được cơ hội sẽ lập tức kéo người bên cạnh nói thầm, bày tỏ sự hoài nghi của mình, có vài chuyện sẽ có người truyền ra.
Trong nội bộ có người mê hoặc như vậy, không khiến cho bầu không khí ba bên trở nên căng thẳng cũng khó.
Nếu mối hợp tác giữa ba bên bền chắc như sắt thép thì có thể hóa giải được, nhưng quan trọng được ba bên có ai có thể tin tưởng được?
Lòng nghi ngờ sinh ám ảnh, có nghi ngờ tất nhiên là có cảnh giác. Các bên không thể tránh được việc bố trí theo dõi để phòng ngừa biến hóa, vừa có hành động xảy ra, lập tức sẽ có một phe bị kích thích phản ứng lại.
Dưới tình huống kích thích lẫn nhau, bầu không khí ba bên càng ngày quỷ dị, những người đang đánh giá đối phương dường như đều có thể nhìn ra sự bất thiện trong mắt nhau.
"Thị Như huynh, Đao huynh, Trình huynh, Phú huynh, ở đây cả chứ?"
Người quan sát phía dưới chạm trán bốn người này, Thái Thúc Sơn Nhạc lập tức chạy tới, hớn hở chào hỏi.