Đạo Quân

Chương 1190: Dưới đáy nước này chắc chắn có vấn đề! (1)




“Không nên hỏi, giờ vẫn chưa đến lúc để nói.” Tư Đồ Diệu quay đầu nhìn về phía mình chạy tới, lại buông tiếng thở dài: “Tên kia cũng không dễ dàng gì, chúng ta đi thôi!”

“Đi đâu?” Cả đám không kìm được hỏi.

“Đi tới một địa điểm tụ họp.” Tư Đồ Diệu gọi cả đám cùng rời đi.

Tới địa điểm tụ họp kế tiếp? Đám Lê Vô Hoa nghi ngờ, bọn hắn đã liên tục đổi mấy địa điểm tụ họp rồi.

Địa điểm tụ họp kế tiếp ở đâu, trong đám người này hiện tại chỉ có Tư Đồ Diệu biết.

...

Cho dù tu sĩ hải ngoại đã cử tai mắt đi theo dõi thế lực chư quốc, nhưng những tai mắt này chỉ theo dõi, chỉ phụ trách để lại ký hiệu theo dõi thôi, ngay cả bản thân bọn chúng cũng không biết vị trí của hầu hết tu sĩ hải ngoại ở đâu, bởi vậy cũng không biết nhân mã của mình đang sắp đụng phải nguy cơ, không cách nào mật báo kịp thời.

Nhân mã xông thẳng đến Nước Yến, kết quả đụng phải nhân mã ba nước Yến, Tề, Vệ liên thủ, đám người hải ngoại lập tức chạy trốn.

Dưới sự dẫn dắt phương hướng của Ngưu Hữu Đạo, kết quả lại đụng phải nhân mã Nước Tấn liên thủ với Nước Triệu, đây đúng là củi khô gặp lửa lớn lập tức buốc cháy. Nhân mã Nước Triệu mượn thế Nước Tấn gặp Ngưu Hữu Đạo liền lộ vẻ dữ tợn!

Hai nhóm nhân mã truy kích suốt chặng đường, hai nước Hàn, Tống đi theo sau Yến, Vệ, Tề cũng không chịu cô đơn, cũng lao ra ngoài.

Đám tu sĩ hải ngoại trước đó còn ôm giấc mơ giật được hạng nhất, đảo mắt đã trở thành đối tượng bảy nước cùng truy sát, mộng đẹp bị phá tan liền lập tức bị đuổi chạy như chó nhà có tang.

“Tử Kim động! Không phải ngươi nói Tử Kim động và ngươi cùng một bọn sao? Mau nghĩ cách bảo bọn hắn hỗ trợ.” Trên đường chạy trốn, Phù Hoa Triêu càu nhàu với Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo rống ngược trở lại: “Dưới tình huống này, ngươi cảm thấy Tử Kim động còn đi tìm chết sao? Các ngươi đi trước, để ta dụ địch...”

Hai đống lửa, một ngọn núi lớn bốc cháy, một ngọn núi nhỏ cũng bốc cháy.

Hà Tâm Nho nhìn ngọn núi lớn bốc khói, hai điểm thành một đường thẳng thì lập tức chạy về phía ngọn núi nhỏ.

Không phải chỉ một mình y đi mà lần lượt có người lao về phía đó, vì người của Hiểu Nguyệt các cắm vào đã nhìn thấy người của Ngưu Hữu Đạo phát tín hiệu không phải chỉ một mình y.

Hà Tâm Nho đi một chuyến nhanh chóng quay ngược trở lại, vội vàng bẩm báo với người bên Nước Vệ: “Ngưu Hữu Đạo đi theo hướng kia, đám người hải ngoại hình như là mồi nhử, hình như linh chủng đều giao cho Ngưu Hữu Đạo, có vẻ đang giúp Ngưu Hữu Đạo thoát thân!”

Được nhắc nhở, Nghiêm Lập nhanh chóng cảnh cáo: “Đán yêu ma quỷ quái có thế lực khác dây dưa, không chạy thoát được đâu, lát nữa vẫn có thể tìm được, giờ chạy tới cướp đoạt, làm không tốt có thể còn gây ra trận hỗn chiến, trước hết để bọn hắn tiêu hao đã, đừng để Ngưu Hữu Đạo nhân cơ hội trốn thoát, đi!”

Nhân mã Yến, Vệ, Tề lập tức thay đổi phương hướng đuổi theo.

Nhân thủ lập tức đuổi theo hướng Ngưu Hữu Đạo rời đi, không lâu sau, quả nhiên đã phát hiện ra Ngưu Hữu Đạo.

Chỉ thấy Ngưu Hữu Đạo cõng đủ các túi lớn túi nhỏ đang liều mạng chạy vào trong núi.

Nhân mã ba nước liên thủ nhìn thấy thì mừng rỡ, vội vàng tăng tốc đuổi theo.

Sau khi thấy có người đuổi theo, Ngưu Hữu Đạo chó cùng rứt giậu, đột nhiên thay đổi phương hướng, vọt tới hẻm núi bên cạnh, trực tiếp thả người nhảy xuống, rơi vào dòng nước xiết của hẻm núi.

“Mặt nước, dưới nước, hai bên bờ đều phải có người đuổi theo, một nhóm khác chạy lên trước chặn đường, tuyệt đối không thể để hắn chạy thoát!” Chử Phong Bình ra lệnh.

Các nguyên nhân đan xen với nhau, Ngưu Hữu Đạo đã hoàn toàn khiến ông ta thẹn quá hoá giận, ông ta là người không muốn Ngưu Hữu Đạo chạy trốn nhất.

Nhân thủ ba nước nhanh chóng tập kết phối hợp, một lộ vội vàng chạy tới trước dòng sông chặn đường, hai lộ xuôi theo hai bờ sông thả vải lưới xuống, một lộ kiểm tra trên mặt nước, một lộ lặn xuống nước tìm kiếm, đằng sau có người chặn hậu, quả thực đã bày bố ra thiên la địa võng truy bắt.

Tiêu Như Anh cầm kiếm đạp sóng lướt đi trên mặt nước, nàng ta truy sát rất tích cực.

Chuyện bị Ngưu Hữu Đạo từ chối luôn khiến nàng ta sinh hận, nàng ta tự cảm thấy mình đã trở thành câu chuyện cười lớn nhất thiên hạ trong mắt người khác, là kẻ tặng không cũng chẳng ai cần.

Bản thân nàng ta cảm thấy phải chịu sự sỉ nhục cực lớn, hận không thể tự tay băm Ngưu Hữu Đạo thành vạn mảnh!

Ngưu Hữu Đạo nhảy vào trong dòng nước xiết căn bản không kịp chạy trốn, hắn cũng biết trốn không thoát, tiếp tục nhảy xuống như vậy chỉ có một con đường chết, trước tiên phải thi pháp để đánh nát những cái bao lớn thành bụi ở dưới nước.

Trong những cái bao lớn này làm gì có linh chủng gì, trong tình huống như thế nào, đám tu sĩ hải ngoại kia không thể giao tất cả linh chủng cho hắn, cũng không thể để hắn đơn độc mang đồ đi.

Có điều người ngoài không hiểu rõ quan hệ giữa hắn và đám tu sĩ hải ngoại.

Vừa nhảy xuống nước liền hủy diệt chứng cứ, hắn lập tức lặn xuống nước lên bờ ở khúc quanh, thi pháp hộ thể, trên người không dính một giọt nước giấu mình trong một xó xỉnh của rừng sâu.

Xoẹt! Hắn tiện tay cắm thanh kiếm dựng đứng trên mặt đất, sau đó tay tăng tốc, không kịp chờ đợi, giống như lửa cháy gấp vậy.

Hắn đưa tay vào trong áo móc ra một thứ được cuộn lại thành một khối, đây là mặt nạ ngụy trang, hai tay nâng lên dính lên trên mặt.

Hai tay lại nhanh chóng sờ sờ trên mặt, sau khi dán xong mặt nạ thì lại buông tay kéo đai lưng một cái, áo bào mở rộng.

Y phục kéo rớt xuống, bộ y phục bên trong tiện tay treo lên thanh kiếm trên mặt đất, áo khoác lại được mặc lên người, sau đó lại nhanh chóng giật chiếc áo khoác ngoài khác treo trên kiếm, mặc mặt vốn được mặc bên trong ra ngoài, trong ngoài nhanh chóng thay đổi.

Trong nháy mắt, cả người hắn đã thay đổi trang phục, trở thành một người khác chỉ trong chớp mắt. bộ áo đen trên người cùng với hoa văn trên bộ áo đen đại diện cho lai lịch bối cảnh của bộ y phục này, Phiêu Miễu Các!

Không sai, một trong số các thủ vệ của Phiêu Miễu Các ở lối ra vào trong rừng sâu mất bộ y phục là do bị hắn đánh cắp.

Bắt đầu từ thời khắc bị Toa Như Lai ép lên con đường chết, hắn vẫn luôn tìm đủ các khả năng có thể tự vệ.

Vừa tiến vào bí cảnh Thiên Đô, hắn đã nhìn chằm chằm người của Phiêu Miễu Các, nếu trái phải đều chỉ có con đường chết, còn có gì mà hắn không dám làm?

Cho dù không bị Toa Như Lai ép lên đường chết, có cơ hội này, hắn cũng vẫn sẽ xuống tay, tình cảnh nguy hiểm, hắn nhất định phải tranh thủ đủ cơ hội để sinh tồn.

Phát hiện được thứ đồ then chốt như vậy, hắn há có thể dễ dàng buông tha?

Người từng dám đến Đại Tuyết sơn trộm Xích Dương Chu quả mà còn sợ trộm một bộ y phục sao?

Lúc trò chuyện với người của Phiêu Miễu Các, hắn đã nắm được vài manh mối nhất định, biết dùng suối kia là nơi dùng nước của các thủ vệ lối ra vào.

Sau khi ổn định Chử Phong Bình để tranh thủ thời gian cho bản thân rồi lặng lẽ rời đi, lẻn trở lại bên cạnh dòng suối kia.

Hắn đã phục sẵn bên dòng suối kia chờ đợi, đợi hai ba ngày trời cuối cùng cũng để hắn tìm ra được sơ hở, cuối cùng hắn cũng đạt được ý đồ!

Lúc này, sau khi hắn thay đổi xong trang phục với động tác nhanh đến mức khiến người ta hoa mắt thì không dám nán lại đây quá lâu, vội vàng nhảy lên, vừa trốn vừa sửa sang y phục trên người, lòng vòng một hồi trong rừng, phát hiện tình hình không đúng lại nhảy lên một ngọn cây, đứng chắp tay lẳng lặng chờ đợi.

Rất nhanh, hai bên đều có người đánh bọc qua, thấy người của Phiêu Miễu Các đang hờ hững quan sát tất thảy, ai nấy nhìn thấy đều sửng sờ một lát rồi cẩn thận từng li từng tí.

Người của Phiêu Miễu Các dường như không muốn nhúng tay vào việc gì, không thèm nhìn họ, xoay người bay đi.

Những người đang truy tìm cũng không rảnh quan tâm đến hắn, giờ bắt Ngưu Hữu Đạo là chuyện quan trọng nhất nên tiếp tục làm việc của mình...