Sơn Hải nhíu mày, âm thầm suy nghĩ, sao đều tìm tới đây cả rồi, chuyện gì xảy ra vậy?
Lông mày Nghiêm Lập hơi nhíu lại, ánh mắt quỷ quyệt.
“Ồ! Tiền huynh và Lưu huynh cũng ở đây à?” Nhìn thấy người của Nước Tề, Tào Binh bước tới cười lạnh một tiếng.
Tiền Phục Thành và Lưu Hưng Cao quan sát bên Nước Vệ, dường như đã nhận ra ý đồ của đối phương, Lưu Hưng Cao hỏi: “Sao không thấy Mộc trưởng lão của Linh Hư phủ?”
Tào Binh trả lời thẳng: “Mất tích rồi. vì sao không thấy Ninh huynh của Đại Khâu môn?”
Lưu Hưng Cao hừ lạnh: “Cũng không thấy đâu.”
Tào Binh: “Nếu nói vậy, ý đồ chúng ta đến đây không mưu mà hợp.”
Ánh mắt của mấy người đều nhìn về phía Yến quốc, Tiền Phục Thành hừ hừ nói: “Chử huynh, giờ xem ra, hôm nay ngươi không cho chúng ta câu trả lời không được rồi!”
Chử Phong Bình trầm giọng nói: “Đang uy hiếp ta sao? Nghĩ Yến quốc chúng ta là bùn nhão dễ nặng đấy à?” Rõ ràng đang muốn buộc chặt Tiêu Dao cung và Tử Kim động cùng đối kháng.
Nghiêm Lập ở bên liếc mắt nhìn ra, một đệ tử nội môn lập tức ra dấu tay sau lưng, thế là ở đó không xa có một đệ tử Tử Kim động chạy đến, vội vàng bẩm báo nói: “Trưởng lão, phát hiện có dấu vết một đám yêu ma quỷ quái hải ngoại, hình như đám Ngưu Hữu Đạo đang ở cùng với chúng.
Chử Phong Bình đang giằng co đột nhiên giật mình, quay đầu lại hỏi nói: “Ngươi nói cái gì? Ngưu Hữu Đạo đang ở cùng với đám người hải ngoại kia?”
Đệ tử đó không dám tùy tiện trả lời, nhìn sắc mặt Nghiêm Lập.
Nghiêm Lập nói: “Đừng ấp a ấp úng nữa, nói thẳng đi.”
Lúc này đệ tử kia mới trả lời Chử Phong Bình: “Đúng vậy, Ngưu Hữu Đạo đang ở trong đám bọn hắn.”
Chử Phong Bình lại hỏi: “Có bao nhiêu người?”
Đệ tử kia đáp: “Cụ thể không rõ, nhưng chí ít hơn nghìn người.”
Khuôn mặt Chử Phong Bình đen lại, vẻ mặt co quắp, trước đó đã nghi ngờ Ngưu Hữu Đạo, dù sao đám Thái Kim Kỳ cũng đi truy sát Ngưu Hữu Đạo, nhưng lại cảm thấy không đúng. Một đám cao thủ như Thái Kim Kỳ liên thủ mà chỉ dựa vào Ngưu Hữu Đạo sao có thể đối phó được? giờ những chuyện nghĩ không thông cuối cùng đã có đáp án. Hóa ra Ngưu Hữu Đạo cấu kết với đám yêu ma quỷ quái hải ngoại kia.
“Trúng gian kế của tiểu tặc rồi!” Sau khi suy nghĩ cẩn thận Chử Phong Bình phẫn hận dậm chân một tiếng: “Đừng rơi vào tay ta, nếu không ta nhất định sẽ chém nó thành ngàn mảnh!”
Nghiêm Lập cau mày nói: “Chử huynh, huynh có ý gì?”
Chử Phong Bình không đáp lại ông ta mà nhìn về phía đám người Nước Vệ và Nước Tề: “Ta nghĩ ta biết Mộc Ứng Cao và Ninh Vô xảy ra chuyện gì rồi, hẳn là bị đám người Ngưu Hữu Đạo mưu hại.”
Cả đám hai mặt nhìn nhau, Diêu Tiên Định nói: “Xin chỉ giáo, vì sao lại kết luận có liên quan đến Ngưu Hữu Đạo?”
“Chuyện đã tới nước này ta cũng không giấu chư vị nữa, trước đó bên chúng ta đã từng phát hiện được tung tích Ngưu Hữu Đạo...” Chử Phong Bình kể lại chuyện Nhất Ngũ Nhất Thập trước đây giấu diếm ra: “Trước đó ta vẫn nghĩ không thông, giờ cuối cùng đã hiểu rõ, Ngưu Hữu Đạo có đám hải người kia làm chó săn bảo vệ mạng, đã làm mồi nhử cho đám hải ngoại, giúp đám hải ngoại mưu hại chúng ta, tên khốn, Yến quốc chúng ta lại có một tên bại hoại ăn cây táo rào cây sung như vậy!”
Trước khi chỉ trích ông ta không nghĩ xem bản thân mình đã làm gì Ngưu Hữu Đạo, cũng không thử nghĩ đến chuyện mình cử người đuổi theo giết Ngưu Hữu Đạo trước.
Sơn Hải cười hì hì một tiếng: “Chử Phong Bình, ngươi được lắm, chẳng trách lại giấu chúng ta không chịu nói, hóa ra là muốn một mình nuốt trọn cục thịt mỡ! Không ăn được thịt lại bị rụng hết răng mình mùi vị có dễ chịu không?”
Nghiêm Lập cũng trào phúng giễu cợt: “Tự bê đá đập chân mình.”
Chỉ nhân cơ hội bỏ đá xuống giết thôi, ông ta là người biết rõ ràng tất cả những điều mờ ám trong chuyện này, bỏ đá xuống giếng chẳng qua cũng để không ai nghi ngờ mình có dính vào chuyện này mà thôi.
Chử Phong Bình đã quyết định nói ra thì chuẩn bị sẵn để tiếp nhận những chuyện này, không hề để ý tới lời chế giễu của hai người, hỏi hai người Tề Vệ: “Các ngươi thấy sao?”
Đám Diêu Tiên Định còn có thể thấy sao? Chử Phong Bình đã nói rõ ràng sự việc, hai bên chỉ cần hơi suy nghĩ một chút đều hiểu, Mộc Ứng Cao và Ninh Vô rõ ràng đều như Chử Phong Bình, đều có ý định giữ ăn một mình, vì vậy cũng có kết qủa như nhau, nếu không đã không giấu diếm người khác đi tìm chết rồi.
Diêu Tiên Định vừa bực mình vừa buồn cười.
Lúc trước khi gặp Ngưu Hữu Đạo ông ta vẫn còn rất dễ nói chuyện, không hề làm khó Ngưu Hữu Đạo, ai ngờ mới đấy Ngưu Hữu Đạo đã có thể hạ độc thủ với người Nước Vệ. sớm biết như vậy, lúc trước gặp Ngưu Hữu Đạo nên trực tiếp giết thẳng là được rồi!
Buồn cười là, chuyện này hình như cũng không thể hoàn toàn trách Ngưu Hữu Đạo. Ngưu Hữu Đạo lấy linh chủng ra làm mồi nhử, Mộc Ứng Cao nếu không nổi lòng tham thì sẽ không bị chết giữa đường, nói cho cùng vẫn là Mộc Ứng Cao không đúng trước.
Tiền Phục Thành cười lạnh: “Còn có thể thấy thế nào? Là tự các người muốn chết!”
Chử Phong Bình nhắc nhở: “Các ngươi ở đây có hai nhà rồi, còn cả trong tay đám yêu ma quỷ quái kia nữa, chắc chắn trong tay chúng tập trung phần lớn linh chủng trên tay Linh Hư phủ và Đại Khâu môn thu thập được ở Tứ Hải, đây không phải con số nhỏ! Mà đây cũng chỉ là số mà chúng ta biết, có lẽ vẫn còn một số chúng ta không biết. Tên Ngưu Hữu Đạo ăn cây táo rào cây sung kia cấu kết với yêu ma quỷ quái hải ngoại ra tay với tu sĩ bảy nước, làm sao có thể buông tha được!”
Chuyện trước kia không nói nữa, đầu tiên là do chưa tìm hiểu rõ tình hình, thứ hai là không muốn làm mình khó xử. Giờ thì khác, đã có cơ hội lấy lại thể diện rồi.
Nhân số của đám người hải ngoại kia không ít, không ít hơn số người của cả Yến quốc, chỉ dựa vào một nhà có lẽ ông ta cũng sẽ kiêng kỵ, Nghiêm Lập và Sơn Hải chưa chắc đã đồng ý với ông ta đi lấy đá chọi đá, nhưng trước mặt có nhiều người của Nước Tề và Nước Vệ.
x
Ai nấy đều hiểu rõ ý của ông ta, muốn liên thủ giải quyết hết đám người hải ngoại kia, cướp linh chủng trong tay chúng.
Tào Binh: “Đám người hải ngoại này ngay từ đầu đã chủ động kiếm chuyện, trước đó ta còn thắc mắc vì sao chúng to gan vậy, giờ xem ra là muốn lấy được phần thưởng hạng nhất kia.”
Lưu Hưng Cao: “Thế nên đã trở thành đối tượng dễ lợi dụng tốt nhất của Ngưu Hữu Đạo, ai có thể ngờ Ngưu Hữu Đạo có thể cấu kết với bọn hắn, điều này chỉ e cũng chỉ có Chử trưởng lão trước đó không ngờ lại có cam đảm ngầm phái người đi hạ sát thủ với hắn mới có thể đoán ra được.”
Chử Phong Bình: “Giờ nói những chuyện này cũng không có ý nghĩa gì, ta chỉ hỏi một câu, có làm không?”
Nghiêm Lập lên tiếng ủng hộ: “Thứ ăn cây táo rào cây sung, thật sự không thể bỏ qua.”
Sơn Hải nhìn ông ta một cái, thấy ông ta cũng ủng hộ Chử Phong Bình thì cũng không lên tiếng phản đối.
Được những người khác của Yến quốc ủng hộ, Chử Phong Bình hơi phấn chấn tinh thần.
Kết quả cuối cùng cũng không nằm ngoài dự tính, Nước Tề, Nước Vệ, Yến quốc quyết định liên thủ giải quyết hết đám người hải ngoại kia, mặc dù đều biết là đi cướp đoạt nhưng cũng chỉ nói là muốn thanh trừ tên bại hoại Ngưu Hữu Đạo, còn muốn tìm đám yêu ma quỷ quái hải ngoại kia tính sổ.
Chuyện đã định, Nghiêm Lập lập tức hỏi đệ tử tới báo tin kia: “Ngưu Hữu Đạo đang ở đâu?”
Đệ tử kia nói: “Lúc ấy đệ tử chỉ có một mình, phải quay về báo tin, không tiện theo dõi, chỉ thấy đám Ngưu Hữu Đạo đi về phía đông bắc.”
Có phương hướng mọi chuyện cũng dễ hơn, lúc này ba nước lên kế hoạch lùng bắt, có lực lượng đầy đủ chuẩn bị quăng lưới tìm kiếm.
Lúc bố trí nhân thủ, nhìn thấy quy mô không nhỏ, Đổng Kim Hoàn tìm được một đệ tử tên Triệu Đăng Huyền của Tiêu Dao cung hỏi: “Sao người ba nước lại tập kết với nhau, tạo động tĩnh lớn như vậy là định làm gì?”
Nàng ta và Triệu Đăng Huyền có quan hệ không tầm thường, nói trắng ra là đã nương thân theo Triệu Đăng Huyền.