Chử Phong Bình chủ động đưa tay ra lấy mảnh vải xem thử, sau khi xem xong cũng không nói gì, trong việc này ông ta cũng có trách nhiệm.
Trên thư không nói gì khác, Lê Vô Hoa chỉ nói đám chưởng môn đã lâu vậy không thấy đâu, không biết đã xảy ra chuyện gì. Bọn hắn thân là đệ tử Vạn Động Thiên phủ không thể ngồi im không để ý, nhất định phải đi tìm, sợ bên này ngăn cản, cho nên không từ mà biệt, hi vọng bên này có thể thông cảm cho nỗi khổ tâm của bọn hắn.
Ba người đều chẳng thể nói được gì, người của Vạn Động Thiên phủ người ta lo cho an nguy chưởng môn nên đi tìm thì chẳng có lý do gì để soi mói người ta.
Sơn Hải thì quay đầu nhìn sang Chử Phong Bình, trầm giọng: “Chủ huynh, đệ tử Thái Kim Kỳ huynh, còn cả đám Tư Đồ Diệu, còn cả Nhan Bảo Như đều đồng thời mất tích, rốt cuộc huynh có chuyện gì đang giấu chúng ta sao?”
Chử Phong Bình liền đáp: “Ta đã nói là ta cũng không rõ là chuyện gì đang xảy ra mà.”
Nên phản tỉnh nhận sai cũng là chuyện sau khi quay về tông môn, huống hồ đã tạo ra tổn thấy như vậy rồi ông ta chưa chắc sẽ để cho tông môn biết, chuyện dù gì cũng đã xảy ra, có thể giấu diếm thì giấu diếm, ông ta không thể nói ra để cho người ngoài chê cười được.
Trên thực tế ông ta cũng hoàn toàn không rõ đám Thái Kim Kỳ rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì, lại càng không biết rốt cuộc là người phương nào hành hung.
Nghiêm Lập lạnh lùng liếc nhìn ông ta, trong lòng buồn cười, lại nheo mắt nhìn lá thư trong tay ông ta, thầm cảm khái, ý thức được bố trí của Ngưu Hữu Đạo chắc chắn là kết quả sau những suy tính sâu xa, trình tự cực kì kín đáo, ngay cả chuyện đám Lê Vô Hoa thoát thân cũng có thể dùng một cái cớ rất hoàn thiện để che giấu.
Ông ta cũng hiểu, người của Vạn Động Thiên phủ trước đây phản bội Ngưu Hữu Đạo, giờ lại bị Ngưu Hữu Đạo kéo trở về, ngay cả ba mươi người bên này cũng đã rút lui. Lần này rõ ràng Vạn Động Thiên phủ khăng khăng đi theo Ngưu Hữu Đạo, cũng không biết Ngưu Hữu Đạo đã dùng thủ đoạn gì.
Có điều đây cũng là việc đáng để ông ta mong chờ, điều này chứng tỏ trong trận đấu này Ngưu Hữu Đạo lại một lần nữa có thể nghịch chuyển tình thế, một lần nữa khống chế được thế lực Kim châu, một khi Ngưu Hữu Đạo ra ngoài đầu quân cho Tử Kim động, Nam châu và Kim châu đều sẽ nằm trong phạm vi thế lực của Tử Kim động, những lợi ích có thể thu hoạch càng nhiều!
Ông ta cũng không thể không âm thầm bội phục năng lực của Ngưu Hữu Đạo, ở nơi như thế này, rơi vào tình cảnh thê lương như vậy mà vẫn có thể đảo ngược được tình thế, lại còn có thể gây ra được sóng gió nữa!
Cũng chính vì vậy nên khiến ông ta nhìn thấy một loại khả năng, càng làm ông ta thêm quyết tâm kiên trì ủng hộ Ngưu Hữu Đạo, một lần nữa quay trở lại quỹ đạo chấp hành quyết sách lựa chọn đầu tiên của Tử Kim động.
Với ông ta mà nói, tình hình không ổn thì vứt bỏ Ngưu Hữu Đạo, tình thế có lợi lại giao hảo với Ngưu Hữu Đạo, đây âu cũng là chuyện thường tình.
Đối với người bình thường mà nói, kiểu lựa chọn này cứ lặp đi lặp lại sẽ khiến người ta tức giận, nhưng với những người trong cuộc tranh phong đại thế này mà nói, chẳng có gì kỳ lạ, tất nhiên là phải chọn thứ có lợi cho mình nhất rồi.
Sơn Hải vẫn không cam lòng, trầm giọng nói: “Nhiều người như vậy đi tìm kiếm khắp nơi, chẳng lẽ không ai nhìn thấy bọn hắn chạy đi đâu? Cứ để chúng im lặng bỏ trốn vậy sao?”
Nghiêm Lập buông tiếng thở dài: “Cái này còn cần phải nói sao? Càng nhiều người thì càng thu hoạch được nhiều linh chủng, bọn hắn biết chúng ta sẽ không dễ dàng để bọn hắn rời đi, rõ ràng đã bày trăm phương nghìn kế từ lâu, vẫn đang chờ thời cơ thoát thân, chắc là bọn hắn tìm được cơ hội, nếu sẽ kinh động đến chúng ta, nếu không nắm chắc cơ hội thoát thân, chắc chắn bọn hắn cũng sẽ không mạo muội rời đi.”
...
Tình hình Vệ quốc hiện nay vẫn còn giẫm chân tại chỗ, từ trưởng lão Mộc Ứng Cao của Linh Hư phủ cho xuống dưới, cả đám người đột nhiên biến mất không thấy đâu, sau khi điều tra căn cứ vài dấu hiệu của hướng rời đi thì phát hiện tất cả đều gặp phải độc thủ, cũng không biết là ai làm.
Ý thức được có thế lực nào đó đang áp chế người trước, một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt đang ập tới, Thủ Chính các và Đại Nhạc sơn cũng không còn tâm tư đi tìm kiếm linh chủng. Người vội cô lại đề phòng, không còn dám cho người phân tán trên diện rộng nữa.
Nghiêm túc cẩn thận thúc đẩy.
Giờ lại bắt đầu trắng trợn đánh cướp, lúc đầu đối tượng nghi ngờ của bên này là đám chó dại Tấn quốc.
Diêu Tiên Định trưởng lão của Thủ Chính các và Tào Binh trưởng lão của Đại Nhạc sơn đang suy nghĩ bàn bạc việc này, phía dưới đột nhiên có người đến báo: “Hai vị trưởng lão, trưởng lão Lê Vô Hoa Vạn Động Thiên phủ Kim châu Triệu quốc tới cầu kiến, cầu khẩn được bái kiến.”
Cầu khẩn bái kiến? chuyện gì thế này? Hai người nhìn nhau, Diêu Tiên Định hỏi: “Có mấy người đến?”
Đệ tử đáp: “Chỉ có hắn và hai đệ tử Vạn Động Thiên phủ, tổng cộng ba người.”
Nghe nói chỉ ba người mới bảo người dẫn tới.
Đợi một lát sau, Lê Vô Hoa cùng hai đệ tử Vạn Động Thiên phủ tùy hành đã đi đến, hai bên gặp nhau không tránh khỏi hành lễ.
Diêu Tiên Định: “Trước đây thấy các người đi theo bên Yến quốc, sao giờ lại chạy tới gặp chúng ta là có việc gì?”
“Không dối gạt hai vị trưởng lão, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, chúng ta đến để tìm chưởng môn của chúng ta...” Lê Vô Hoa bắt đầu kể lại chuyện mình bất đắc dĩ lặng lẽ rời khỏi Yến quốc, trong lời kể đầy đau khổ, cuối cùng ôm quyền cầu khẩn: “Chúng ta không thể vứt bỏ chưởng môn mặc kệ, đành bất đắc dĩ rải người đi khắp nơi tìm kiếm nghe ngóng, khẩn cầu Vệ quốc cho biết có nhìn thấy nhóm người chưởng môn của chúng ta không?”
Hóa ra là như vậy! Diêu Tiên Định nói: “Không thấy tung tích đệ tử Vạn Động Thiên phủ các ngươi, nể tình ngươi thành khẩn như vậy, nếu thấy người của Vạn Động Thiên phủ sẽ chuyển cáo giúp ngươi.”
“Đa tạ, đa tạ!” Lê Vô Hoa liên tục cám ơn.
Tào Binh đang nhíu mày suy nghĩ chợt lên tiếng hỏi: “Lê Vô Hoa, ý ngươi vừa rồi là đám chưởng môn các ngươi và cả đám người bên Yến quốc đều cùng mất tích?”
Mắt Diêu Tiên Định sáng lên, ý thức được thâm ý trong những lời này.
Lê Vô Hoa: “Đúng vậy.”
Tào Binh: “Mất tích bao nhiêu người?”
Lê Vô Hoa: “Số lượng cụ thể không rõ, chúng ta chỉ đi theo tùy hành, tình hình bên Yến quốc cũng không nói cặn kẽ với chúng ta, chủ yếu là người của Linh Kiếm sơn, chỉ riêng Vạn Động Thiên phủ chúng ta đã mất tích hai mươi người, số người mất tích hẳn phải đến hàng trăm.”
Diêu Tiên Định và Tào Binh nhìn nhau, Tào Binh tiếp tục hỏi: “Nhiều người mất tích như vậy là đã xảy ra chuyện gì?”
Lê Vô Hoa cười khổ: “Không biết, có điều tìm Chủ trưởng lão của Linh Kiếm sơn có lẽ là sẽ biết chuyện. ta thấy Nghiêm trưởng lão của Tử Kim động và Sơn Hải trưởng lão của Tiêu Dao cung đang còn truy vấn hắn ta nhưng hắn ta không chịu nói. Cũng chính vì vậy, chúng ta mới tự rời đi tìm kiếm.”
...
Tiền Phục Thành trưởng lão Thiên Hỏa giáo Tề quốc, Lưu Hưng Cao trưởng lão Huyền Binh tông và Nghiêm Lập trưởng lão Tử Kim động Yến quốc, Sơn Hải trưởng lão Tiêu Dao cung, Chử Phong Bình trưởng lão Linh Kiếm sơn còn đang giằng co với nhau.
Tiền Phục Thành và Lưu Hưng Cao cùng tới, còn cả tất cả những người đến bí cảnh Thiên Đô của Tề quốc, người của hai nước đang giằng co.
Chử Phong Bình thầm mắng đám Lê Vô Hoa gây phiền toái cho bên này, Thiệu Phục Ba đã tìm hiểu rõ, do gặp người của Vạn Động Thiên phủ đi khắp nơi tìm kiếm chưởng môn nên mới chạy tới đây.
“Vì sao người của chúng ta mất tích là chuyện của chúng ta, chúng ta không cần phải giải thích với các ngươi.” Chử Phong Bình cứng rắn trả lời tra hỏi của đối phương.
Chính lúc này, đệ tử Tiêu Dao cung vội vàng chạy vào bẩm báo: “Trưởng lão, người Vệ quốc tới, chúng đệ tử không ngăn được...”
Không cần gã ta nói, bên này đã nhìn thấy một đám người đang chạy tới, trừ phi mắt mù mới không nhìn thấy, Diêu Tiên Định trưởng lão Thủ Chính các và Tào Binh trưởng lão Đại Nhạc sơn đã dẫn người của Vệ quốc chạy tới.