Đoạn gỗ tròn trên tay Ngưu Hữu Đạo nổ tung, linh chủng màu tím rơi xuống đất:
"Không dụ được, trên đường lại đụng phải kẻ cướp, suýt nữa bị cướp mất linh chủng. May mà ta lấy về được."
Hồng Cái Thiên nghi ngờ nỏi:
"Trên người ngươi có Thiên Kiếm phù, ai mà dám động vào ngươi?"
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu:
"Ta cũng không quen biết. Không sao, chỉ là phải đuổi giết mất thời gian. Ta bị thương nhẹ, hôm nay không thể dụ được nữa, để ngày mai đi."
Hắn không nói đã xảy ra chuyện gì trên đường, mà quả thực cũng bị thương nhẹ, cần chữa trị.
Ngày kế, nghỉ ngơi tốt, Ngưu Hữu Đạo tiếp tục xuất phát.
Lần này rất thuận lợi, tu sĩ nước Hàn quả thực ước gì giết chết được Ngưu Hữu Đạo. Một kẻ có ngưng tụ Nam Châu thành lực lượng cường hãn đến mức lay động được cả nước Yến chính là uy hiếp lớn đối với nước Hàn.
Quan trọng hơn chính là, bị lợi ích làm mê muội, nhìn thấy trên tay Ngưu Hữu Đạo có khá nhiều linh chủng, người của Thiên Nữ giáo phát hiện tung tích của Ngưu Hữu Đạo muốn nuốt một mình, cũng không nói cho hai nhà khác, lặng lẽ phải một nhóm người truy sát Ngưu Hữu Đạo, kết quả là chìm thuyền trong mương.
Không đợi được tin tức, trưởng lão chủ trì của Thiên Nữ giáo tự mình dẫn người tới kiểm tra tình huống.
Lần này không giống như lúc đối phó nước Yến, động một cái đã phải lui. Đám người Tứ Hải đợi phục kích, quả nhiên đợi được đến lúc kẻ địch sa lưới. Sau một trận vây công kịch liệt, toàn bộ nhân viên do trưởng lão chủ trì của Thiên Nữ giáo cầm đầu bị diệt sạch.
Bao gồm một số tán tu và môn phái khác trong nước Hàn, gặp phục kích hai lần, tổng cộng tổn thất khoảng ba trăm người.
Chỉ qua hai trận phục kích, đệ tử Thiên Nữ giáo bị lợi ích làm mờ mắt khiến toàn bộ người đi vào bí cảnh Thiên Đô không còn một ai, bị tiêu diệt sạch.
Cho dù chiếm thế vây công tuyệt đối, bị Thiên Nữ giáo ném ra ba tấm Thiên Kiếm phù, đám người của Tứ Hải cũng phải tổn thất hơn trăm người.
Phù Hoa cũng bị thương, nhưng thu hoạch rất lớn lao. Toàn bộ hơn triệu hạt linh chủng do Thiên Nữ giáo thu hoạch được đều rơi vào tay đám Ngưu Hữu Đạo.
Nhìn đống linh chủng sáng lấp lánh, Hồng Cái Thiên bị thương nhẹ hưng phấn vung tay múa chân:
"A ha ha, lấy đồ có sẵn còn khá hơn so với chúng ta chạy khắp nơi muốn gãy cả chân nhiều."
Gã ta còn không nhịn được vỗ vỗ vai Ngưu Hữu Đạo:
"Cũng may có lão đệ nha, nếu không phải có ngươi gợi ý thì đâu ra cách dụ địch hiệu quả như vậy."
Lời này đúng là không sai, nếu không phải thấy Ngưu Hữu Đạo dễ bị bắt nạt, đối tượng bị dụ cũng không dám dễ dàng xuống tay với người của các thế lực khác như thế.
Nói chung, trên người Ngưu Hữu Đạo có quá nhiều điều kiện dụ địch tốt nhất mà người khác không có.
Đoạn Vô Thường âm trầm nói:
"Mọi người dành thời gian nghỉ ngơi, sau đây Bách Xuyên cốc và Vô Thượng cung phát hiện người của Thiên Nữ giáo mất tích sẽ phái người đi tìm kiếm."
Ngưu Hữu Đạo:
"Thấy đủ thì thôi đi, đổi nhà khác."
Lãng Kinh Không cau mày:
"Nước Hàn tổng cộng có nghìn người, đã bị chúng ta giết chết ba trăm người, làm thêm mấy lần nữa là có thể diệt sạch người của nước Hàn."
Ngưu Hữu Đạo:
"Trận chiến này, chúng ta đã tổn thất hơn trăm người, còn tiếp tục nhắm vào thế lực cùng một nhà để tăng thêm tổn thất của mình là không cần thiets. Nước Hàn phát hiện Thiên Nữ giáo bị hại nhất định sẽ nghi thần nghi quỷ phòng bị các thế lực khác. Chỉ cần tạm thời ngăn cản khả năng các nước liên hợp, mục đích của chúng ta sẽ đạt được."
"Thế lực bảy quốc gia, nếu chúng ta cứ xử lý từng nhà một, mỗi lần lại phải hi sinh nhân lực tương đương, vậy sau này chúng ta cũng không chịu nổi. Lấy được hạng nhất là mục đích của chúng ta, nhưng nếu gây chuyện lớn quá mức sẽ không có đủ thực lực để rời khỏi bí cảnh Thiên Đô. Hiện giờ cướp nhiều hơn nữa cũng chỉ toi công, vì quan trọng nhất là chúng ta phải sống sót rời khỏi đây."
"Lại nói, một khi Bách Xuyên cốc và Vô Thượng cung tìm tới, chúng ta còn có thể bảo đảm sẽ tiêu diệt sạch sẽ bọn họ không để lọt một tên sao? Chỉ cần có một kẻ chạy thoát, chúng ta lập tức bại lộ. Thiên Nữ giáo không biết chuyện còn giấu lòng riêng nên mới bị diệt, muốn tái diễn sự việc đối với Bách Xuyên cốc và Vô Thượng cung thì sẽ có nguy hiểm."
"Kế hoạch lần này đối với ta mà nói, chỉ có thể thành công, không được thất bại."
"Ta không thể gánh nổi bất kỳ nguy cơ thất bại nào, dù chỉ một chút nguy hiểm cũng phải ngăn chặn. Để cho ổn thỏa, đã đánh rắn động cỏ đến nước Hàn thì không thích hợp hành động tiếp. Chúng ta tiếp tục tìm nhà khác. Nhà khác không biết chuyện còn có thể dễ dàng thành công. Cứ thế suy ra, chỉ cần các quốc gia đều có một nhà bị chúng ta đánh trộm thành công, trên tay chúng ta có thể nắm được số linh chủng tương đương, xếp hạng nhất đã có thể chắc chắn."
"Mà chỉ cần thế lực của các quốc gia bị chúng ta làm suy yếu, sau này họ sớm muộn gì cũng bị đám người nước Tấn kia gặp phải. Người của nước Tấn rất ngang ngược, nhìn thấy nước khác ít người, thực lực giảm mạnh, nhất định sẽ không nhịn được mà ra tay cướp giật. Có nước Tấn hỗ trợ chúng ta tiêu hao các nước khác, mà các nước khác cũng giúp chúng ta tiêu hao nước Tấn. Đến lúc đó, chỉ cần trên tay chúng ta còn có đủ thực lực, chúng ta sẽ có thể an toàn rời khỏi bí cảnh Thiên Đô, đó là khả năng khả thi nhất."
"Đó cũng là nguyên nhân vì sao ban đầu ta kiên trì không động tới nước Tấn. Chúng ta nhất định phải từng bước dẫn dắt thế cuộc về phía có lợi cho chúng ta. Chỉ cần cơ hội có lợi cho chúng ta càng nhiều, càng lúc càng lớn, cuối cùng chúng ta càng dễ đắc thắng. Càng về sau chúng ta sẽ càng ung dung, vì ưu thế ở bên chúng ta."
"Hiện giờ không thể vì quá dễ thành công mà bị váng đầu. Đến lúc thấy đủ thì nhất định phải dừng, không nên vì tiếc rẻ mà bỏ lớn lấy nhỏ. Hiện giờ chúng ta đã có nhiều người bị thương, ngay cả đại tỷ cũng bị thương khá nặng, phải mau chóng rút lui. Như vậy vừa để thoát thân nghỉ ngơi, chữa thương hồi phục, vừa chạy tới khu vực của nhà tiếp theo."
Hắn phân tích lợi hại một phen. Mọi người trầm mặc chăm chú nghe, cuối cùng đều rất tán thành.
Tất cả đều bị hắn thuyết phục, không một ai có ý kiến phản đối, nhất trí đồng ý thấy đủ thì thôi, rút đi.
Sau khi cấp tốc quét tước chiến trường, thanh lý vết tích, tránh khỏi bị người phát hiện có quan hệ với tu sĩ hải ngoại, tất cả mau chóng độn đi.
Bách Xuyên cốc và Vô Thượng Cung bên nước Hàn đột nhiên phát hiện người của Thiên Nữ giáo không thấy đâu, đợi lâu không đến, không biết xảy ra chuyện gì...
Đến lúc này, nhóm tu sĩ hải ngoại kể cả Ngưu Hữu Đạo chuyển một vòng, đối mặt với thế lực các nước, dùng phương thức tương tự, không ngừng dụ địch, phục kích.
Phương thức tuy như nhau, nhưng khi đối mặt với các trường hợp, Ngưu Hữu Đạo vẫn sẽ điều chỉnh cho phù hợp với thời thế.
Ví dụ như sau khi ra tay với nước Hàn, nhóm người lại đánh sang nước Triệu, nhưng nước Triệu xảy ra tình huống bất ngờ.
Quả thực có thể dụ cho người nước Triệu truy sát cướp bóc, nhưng nhóm này rất nhát gan, không dám độc chiếm, thế là gọi cả ba nhà liên hợp phái người truy sát cả đám.
Ngưu Hữu Đạo quyết đoán từ bỏ hành động đối với người nước Triệu, cho người diệt kẻ theo dõi phía sau, cấp tốc dẫn mọi người rời đi.
Nguyên nhân rất đơn giản, mấy nhà nước Triệu phái người đi truy sát đều biết Ngưu Hữu Đạo. Dưới tình thế không thể giải quyết tất cả đám người đó, chỉ xuống tay với nhóm, sẽ khiến nước Triệu phát hiện ra bên cạnh Ngưu Hữu Đạo có người của thế lực khác. Một khi tin tức lộ ra, kế hoạch sẽ bị phá hủy.
Còn về việc giết chết hai tên bám đuôi cũng chẳng có gì to tát, bị Ngưu Hữu Đạo phát hiện rồi diệt đi có gì không bình thường?
Với ân oán giữa hắn và nước Triệu, giết thêm hai người và bớt giết hai người cũng làm chuyện khác đi chút nào.
Sau đó đám người đánh về phía nước Vệ, dụ ra người của Linh Hư phủ, diệt hết, cướp giật linh chỉnh tới tay.