Lúc trước có cơ hội thoát thân đã không để ý, lại còn cố ý tạo tiếng động là vì sao?
Lúc trước cố ý tự làm mình bị thương để giả vờ bị đối phương đánh ngã lại vì cái gì?
Bởi vì mặc kệ hắn có ẩn giấu thực lực mình hay không, về tu vi quả thực có chênh lệch không nhỏ so với Nhan Bảo Như. Một khi để Nhan Bảo Như chạy, hắn căn bản không đuổi kịp.
Nhan Bảo Như biết quá nhiều, hắn quyết không thể để Nhan Bảo Như chạy trốn, nhất định phải diệt khẩu!
Nhan Bảo Như gấp gáp bỏ trốn, thỉnh thoảng quay đầu lại sau xem, thấy Ngưu Hữu Đạo đuổi theo mình quyết không bỏ, là thề không giết nàng ta không thôi!
Nàng ta không lo được vết thương sau lưng, cũng không thể ổn định dị biến đang ngày càng tăng cao trong cơ thể, dốc toàn lực bỏ chạy.
Trong lòng nàng ta đang bi phẫn đến khó có thể dùng lời để diễn tả. Bất kể Đan bảng có phải trò cười hay không, tốt xấu gì nàng ta cũng là cao thủ xếp hàng hai trên Đan bảng, không ngờ lần này lật thuyền trên mương, lại gặp phải một tên giả heo ăn thịt hổ!
Không phải tu vi Trúc cơ kỳ sao? Toàn bộ giới tu hành lại không có một ai biết được tu vi thật sự của tên khốn kiếp kia? Lúc xác định thân phận và kiểm soát trước khi vào Thiên cốc cũng không thể tra ra tu vi thực của kẻ này sao?
Có khả năng này lại còn trốn ở cái xó xỉnh kia lâu như vậy, mà còn giả bộ bị đả thương. Biết cõi đời này có kẻ thâm tàng bất lộ, nhưng người có thể ẩn giấu sâu như thế trong thế giới tu hành chìm ngập ân ân oan oán như vũng bùn lầy này, nàng ta mới gặp lần đầu tiên.
Lại nói ngược lại, nếu không phải ẩn giấu sâu, chỉ cần một chút xíu hoài nghi, nàng ta cũng sẽ không làm như vừa rồi.
Vì bất cản mà bị hại thảm như vậy,, Nhan Bảo Như càng nghĩ càng uất ức, tức giận muốn phun máu, hối hận phát điên.
Nàng ta biết, với tình trạng cơ thể hiện tại của mình, tốt nhất là mau mau tìm một chỗ chữa thương, thi pháp hóa giải dị biến trong cơ thể.
Nhưng mà nàng ta không còn dám dây dưa với Ngưu Hữu Đạo. Nàng ta biết kết cục rơi vào tay đối phương sẽ thế nào, cho nên nhắm mắt cắn răng thoát đi.
Trong rừng chạy trốn vội vã, càng ngày nàng ta càng không chịu nổi, đột nhiên nhảy lên trên tán cây, cấp tốc bay đi.
Ngưu Hữu Đạo cũng đuổi theo, kéo kiếm trong tay, điên cuồng đuổi theo không tha!
Ban đầu, khoảng cách giữa hai người càng kéo xa. Dần dần, tốc độ bay lượn của Nhan Bảo Như càng ngày càng chậm, khoảng cách giữa hai người càng kéo càng gần.
Trong lúc bay, thân thể Nhan Bảo Như thỉnh thoảng sẽ run rẩy một cái, màu da trên mặt vừa hồng vừa trắng.
Tình cờ quay đầu lại nhìn một cái, nhìn thấy tên kia càng ngày càng gần, Nhan Bảo Như trong lòng dâng lên sự tuyệt vọng.
Một đuổi, một chạy, ra khỏi núi rừng. Một trước một sau nhắm về phía vùng hoang dã.
Hai người đạp cỏ bay đi, núi rừng phía sau càng ngày càng xa.
Đột nhiên, Nhan Bảo Như mất lực dưới chân, đáng lẽ giẫm lên lá cỏ mượn lực lại thành đạp mạnh xuống, trượt chân lảo đảo ngã lật xuống bụi cỏ.
Choeng! Một đạo kiếm khí nhộn nhạo gợn sóng chém xoẹt một cái hất tung cỏ, Nhan Bảo Như nhào thân tránh ra.
Đợi nàng ta lảo đảo bò lên, nửa bên tóc đã phủ sương lạnh, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo chỉ xéo kiếm.
Vô cùng chật vật, Nhan Bảo Như không chạy nữa, cũng không chạy nổi, mặt bi phẫn.
Khóe miệng Ngưu Hữu Đạo cũng có vết máu, thần tình lạnh lùng nói:
"Chạy đi, làm sao không chạy nữa? Không chạy nổi thì nói, ai bảo ngươi giết ta? Thành thật khai báo, ta tha cho ngươi khỏi chết!"
Nhan Bảo Như che ngực thở dốc nói:
"Muốn giết cứ giết, nói nhảm gì đó!"
Ngưu Hữu Đạo lắc người lao lên, vung tay tát bốp một cái.
Chát! Tiếng tát vang giòn. Nhan Bảo Như bị đánh xoay một vòng văng xuống đất, miệng mũi đều tóe máu.
Sau đó, nàng ta chậm rãi bò lên dưới chân Ngưu Hữu Đạo, rất có cảm tưởng thà chết chứ không chịu khuất phục, miệng đầy máu hàm hồ nói:
"Tiểu tặc giả dối, nếu không dùng thủ đoạn đê tiện vô sỉ kia, ngươi sao có thể làm đối thủ của ta?"
Ngưu Hữu Đạo lạnh lùng không chút lưu tình, không một chút thương hương tiếc ngọc, vung chân đá tới.
Đùng! Nhan Bảo Như bị đá trúng giữa bụng lập tức bay ra xa hai trượng rồi đập xuống đất, miệng phun ra một ngụm máu, có thể nghe thấy tiếng xương cọt kẹt gãy vang.
Rất hiển nhiên, một cước này không hề nhẹ.
Ngã trên đất, ho ra máu, thân thể run rẩy, Nhan Bảo Như trợn mắt muốn nổ tung. Đau đớn thân thể chỉ là thứ yếu, quan trọng là đau lòng. Nàng ta là ai? Nàng ta là cao thủ xếp hạng hai trên Đan bảng, là cao thủ nổi danh thiên hạ. Bây giờ nàng ta lại bị một kẻ mà mình coi là giun dế đánh cho thảm hại, chân chính hận không thể lột da rút xương Ngưu Hữu Đạo cho hả giận.
Nhưng tình thế mạnh hơn người, dù nàng ta không cam lòng cũng chẳng có sức.
Nàng ta không muốn ngã xuống, không muốn tỏ ra thấp kém mà ngã xuống chân Ngưu Hữu Đạo. Nàng ta giẫy giụa muốn bò lên.
Xoẹt xoẹt, kiếm khí xẹt qua, cỏ bay tán loạn. Cả một vùng cỏ cao hơn người bị tước chỉnh tề, để lộ thân thể đang giãy giụa của nàng ta.
Nàng ta nghiêng đầu nhìn sang, thấy Ngưu Hữu Đạo mặt vô cảm đang nâng kiếm, chậm rãi bước qua bụi cỏ đi tới gần.
Cho dù khó khăn, nàng ta cũng phải bò lên.
Đi tới trước mặt nàng ta, Ngưu Hữu Đạo dừng bước, nhấc chân, một cước đạp sau lưng nàng ta, dễ dàng dẫm nàng ta xuống đất, khiến nàng ta không bò dậy nổi.
Ngưu Hữu Đạo từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nhìn dáng vẻ chật vật của nàng ta. Trên người nàng ta đầy rẫy vết máu loang lổ, tướng mạo đoan trang không còn, mái tóc cài chỉnh tề cũng rối loạn, người dính đẩy cỏ dại. Dáng vẻ lãnh diễm, quyến rũ kia một khi mất đi tôn nghiêm, lập tức cũng mất luôn ánh sáng mỹ lệ sau cùng.
Nhìn nàng ta giãy giụa dưới chân, Ngưu Hữu Đạo hỏi:
"Nói, tại sao phải hại ta?"
Lại bị người như thế giẫm dưới chân, Nhan Bảo Như vừa giận dữ vừa nhục nhã khó chịu nổi, gào lên:
"Ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi!"
Ý nàng ta là, ta sẽ không khuất phục ngươi.
Ngưu Hữu Đạo "Ồ" lên, ánh mắt lướt chung quanh rồi dừng lại ở một gò đất, rồi lại nhìn xuống Nhan Bảo Như dưới chân:
"Không ngờ cũng rất cang trường đây! Thực ra người như ta rất ghét đánh đấm bạo lực. Hành tẩu giang hồ, mưa gió bão bùng, miễn cưỡng đã thấy được nhiều, từ từ biết được chút phân tấc đối nhân xử thế, hiểu rõ chân lý "Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng", nội tâm cũng mềm nhũn. Ta luôn cảm thấy không có chuyện gì không thể nói chuyện, việc gì cứ phải nhuốm máu tanh khắp ngươi, toàn thân đầy vẻ hung tàn. Ta thật sự không muốn làm chuyện quá phận đối với ngươi. Ngươi phải hiểu rõ khổ tâm của ta."
Nhan Bảo Như cười thảm:
"Mèo khóc chuột! Giết đi, ngươi giết ta ngay đi!"
Ngưu Hữu Đạo:
"Một người phụ nữ như hoa như ngọc thế này, bao nhiêu đàn ông ái mộ? Với bản lĩnh của ngươi, có rất nhiều cơ hội để ngươi tìm một người đàn ông tốt chàng chàng thiếp thiếp. Đó mới là chuyện mà những phụ nữ xinh đẹp như ngươi nên làm. Việc liếm máu trên lưỡi đao này quả thực không thích hợp với cô nương xinh đẹp như ngươi. Nghĩ lại, có người đàn ông cùng ngươi bên hoa ngắm trăng, yêu yêu đương đương có phải tốt không, tội gì phải chết, đúng hay chăng?"
Nhan Bảo Như chửi ầm lên:
"Đàn ông không một tên nào tốt, ngươi cho rằng..."
Nói còn chưa dứt lời, cái chân sau lưng đã giẫm mạnh lên người nàng ta.
"Im! Ta đã nghe quá nhiều chuyện cổ tích từ miệng phụ nữ rồi, cũng chỉ toàn nói đàn ông bạc tình thế này bạc nghĩa thế nọ mà thôi."
Kiếm trong tay Ngưu Hữu Đạo khều mấy lọn tóc ngổn ngang trên mặt nàng ta.
"Trong mắt phụ nữ lắm đàn ông rác rưởi, trong mắt đàn ông lắm tiện nhân, nói mấy chuyện đúng đúng sai sai kia chẳng có ý nghĩa gì. Hiện giờ không phải lúc kể chuyện cổ tích. Ngươi biết đấy, chốn quỷ quái này nhiều mãnh thú thích ngửi mùi máu tanh rồi mò đến lắm."
Nhan Bảo Như phẫn nộ nói:
"Ngươi là cái thá gì? Muốn chém muốn giết mặc ngươi!"
"Lời hay nói tận, không cảm kích, cũng được!"
Ngưu Hữu Đạo vung vẩy kiếm trêu chọc trên mặt nàng ta.