Đạo Quân

Chương 1179: Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt (2)




Ẩn thân chỗ tối, Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại, cấp tốc vươn tay lượm một cành cây, rắc một cái bẻ gãy, giống như tiếng khi vô tình dẫm phải cành cây khô.

Một tiếng rắc giòn vang lên trong khu rừng yên tĩnh lập tức khiến bóng người vừa nhảy lên cây quan sát cấp tốc nhào xuống rừng. Nhan Bảo Như nghỉ chân trên cành cây, ánh mắt dán về hướng tiếng động, tiếp theo hững hờ hạ xuống, như đạp lăng ba vi bộ rơi vào vùng cỏ dại cao hơn đầu người, ống tay áo liên tục vung động.

Nơi pháp lực bao phủ, cỏ dại bay tán loạn.

Nhan Bảo Như dùng cách này thanh trừ cỏ dại trong rừng, đẩy mạnh về hướng có tiếng động, lật từng tấc đất lên tìm tòi.

Chỉ lát nữa sẽ bị lục soát tới trước mặt, Ngưu Hữu Đạo vung cánh tay lập tung đất đá lởm chởm lên, xuất hiện.

Hai người cách nhau mấy trượng, mặt đối mặt đối lập.

Cỏ dại bay lượn quanh người Nhan Bảo Như, đất đá tán loạn rơi vãi chung quanh Ngưu Hữu Đạo.

Tất cả trở nên tĩnh lặng. Nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo rung vai hất xuống con giun rơi trên vai, Nhan Bảo Như nở nụ cười, khuôn mặt lãnh diễm lộ ra vẻ tươi cười xán lạn hiếm thấy:

"Trốn đi, tiếp tục trốn đi, sao không trốn?"

Ngưu Hữu Đạo:

"Cô đã sắp dẫm lên đầu ta rồi, thực sự là trốn không nổi nữa. Là do vận may của ta không tốt, chỉ cần nín hơi một lúc nữa là qua được rồi."

Nhan Bảo Như cười gằn:

"Quả thực, suýt nữa đã để ngươi thành công."

Ngưu Hữu Đạo:

"Ngươi làm sao sẽ biết ta ở đây, trùng hợp sao?"

"Trùng hợp?"

Nhan Bảo Như nhếch môi tỏ vẻ châm chọc:

"Đi theo các ngươi mấy này, bên cạnh ngươi quá nhiều người. Vốn ta tưởng khó có cơ hội tiếp cận, ai biết ngươi lại tách ra đi một mình. Ta muốn đi theo ngươi xem một chút xem nhóm yêu ma quỷ quái các ngươi rốt cuộc đang có âm mưu gì, kết quả là xảy ra chút bất ngờ bị ngươi phát hiện. Ta không thể không thừa nhận, ngươi thật sự có thể ẩn nhẫn, hơi có chút bất bình thường là lập tức trốn lâu như thế. Ta suýt nữa đã để ngươi chạy mất, quả thực cũng như ngươi nói, vận may của ngươi kém một chút.

Nàng ta từ Lê Vô Hoa chỉ biết được tình huống có hạn, chỉ biết bên Linh Kiếm sơn phát hiện tung tích của Ngưu Hữu Đạo muốn đuổi theo giết, chẳng ai nghĩ tới Ngưu Hữu Đạo lại đi cùng đám yêu ma quỷ quái kia. Nhóm người của Linh Kiếm sơn tự va vào lưỡi đao.

Nàng ta chỉ biết Linh Kiếm sơn lúc đó vô tình phát hiện Ngưu Hữu Đạo, không biết là Ngưu Hữu Đạo cố ý dụ dỗ.

Nàng ta không có cách nào tiếp cận nhóm người Ngưu Hữu Đạo, cũng không biết mấy người bên Ngưu Hữu Đạo đang giở trò quỷ gì.

Đến lúc này nàng ta cũng chưa từng nghĩ rằng Ngưu Hữu Đạo sẽ làm mồi dụ, vì sẽ không cho rằng đám yêu ma quỷ quái kia dám đối nghịch với thế lực của bảy nước.

Cho nên khi nàng ta phát hiện Ngưu Hữu Đạo đơn độc tách ra, đã rất muốn nhìn xem rốt cuộc hắn muốn làm gì.

Nhưng lời nói của nàng ta rơi vào tai Ngưu Hữu Đạo lại rất khác biệt. Ngưu Hữu Đạo lòng trầm xuống, quả nhiên người phụ nữ này phát hiện hắn cùng một nhóm với đám người hải ngoại kia.

"Lộ diện cũng được, lén lén lút lút theo ở phía sau rất phiền, muốn biết gì thì hỏi thẳng ngươi cũng được." Nhan Bảo Như hừ lạnh bồi thêm một câu.

Ngưu Hữu Đạo:

"Ta nghĩ ngươi chỉ hiếu kỳ, chắc không có ác ý gì với ta chứ?"

Nhan Bảo Như:

"Ngươi rất gian trá, mấy tháng trước thăm dò ngươi sẽ không quên nhanh như vậy chứ? Ta có ý gì đối với ngươi, ngươi phải hiểu rõ mới đúng."

Ngưu Hữu Đạo:

"Ta không thù không oán với cô, ta đoán việc nhằm vào ta không phải ý của bản thân cô. Ta đã là kẻ sắp chết, có phải là nên để ta chết được rõ ràng hay không, ai phái ngươi đến?"

Nhan Bảo Như:

"Chuyện đó không quan trọng. Nói đi, ngươi đi cùng với đám yêu ma quỷ quái kia là định làm gì? Nếu đáp án làm ta thỏa mãn, ta có thể để cho ngươi một đường sống."

Ngưu Hữu Đạo:

"Người ở nơi này, còn có thể làm gì, đơn giản là tìm kiếm linh chủng."

Nhan Bảo Như:

"Nếu là lúc trước, có lẽ ta sẽ tin chuyện hoang đường của ngươi, cũng không có lý gì không tin, ngoại trừ kết bạn tìm kiếm linh chủng thì còn có thể làm gì? Nhưng ngươi một mình rời đi, tìm kiếm linh chủng sao? Ta đi theo sau ngươi nhiều ngày nay, trừ nghỉ chân thì là chạy đi, không thấy các ngươi có ý tìm kiếm linh chủng gì. Ngưu Hữu Đạo, đáp án của ngươi khiến ta rất không vừa lòng. Ta khuyên ngươi đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt. Đợi đến lúc ta phải cạy miệng ngươi ra, mùi vị đó không dễ chịu đâu. Ta rất thích sạch sẽ, sẽ không thật sự muốn làm bẩn tay mình."

Nàng ta giơ tay, tỏ vẻ tiếc nuối xoa xoa ngón tay trắng bóng như ngọc.

"Ta thấy tự thân cô đã khó bảo toàn!" Trong lúc Ngưu Hữu Đạo nói chuyện chợt nhìn về sau lưng nàng.

Nhan Bảo Như căng thẳng, bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, trống không, nào có người nào. Nàng ta chợt nhận ra không đúng quay lại, kiếm của Ngưu Hữu Đạo đã ra khỏi vỏ. Một luồng hàn quang lóe lên, tiên tục chém ra mấy đạo kiếm khí, bóng người cấp tốc thoát đi.

Nhan Bảo Như vung tay áo, ầm ầm vang vọng. Ống tay áo vung lên đập tan mấy đạo kiếm khí chém tới, tay áo cứng như sắt thép.

Dám dùng thủ đoạn nhro này trêu chọc mình, Nhan Bảo Như giận dữ, vụt một cái lao ra, đuổi theo hướng Ngưu Hữu Đạo chạy trốn vào trong rừng.

Ống tay áo tung bay, lao đi trong rừng nhanh như chim diều hâu săn thỏ, cấp tốc đuổi theo mục tiêu.

Nhan Bảo Như trên không trung, ngọc chưởng xoay tròn đẩy một cái.

Ngưu Hữu Đạo đột nhiên phát hiện không khí chung quanh đột nhiên ngưng đọng, tràn ngập sức co dãn khó mà tin nổi, khiến hắn như bị giam trong bể chất nhầy trong suốt, khó có thể hành động.

Nhan Bảo Như lại kéo tay.

Ngưu Hữu Đạo đã sắp sửa đáp xuống đất để mượn lực, lập tức cảm thấy dòng khí bốn phía bỗng như đang đẩy hắn ngã trở lại. Vùng không gian này dường như đã bị pháp lực của Nhan Bảo Như khống chế.

Tiếp theo Nhan Bảo Như mau lẹ vỗ ra một chưởng.

Khí lưu bốc lên bỗng nhiên dồn dập như dời non lấp bể, ầm ầm vỗ vào lưng Ngưu Hữu Đạo, cạch một tiếng đập bay Ngưu Hữu Đạo ra xa.

Túi đeo vỡ tan, linh chủng lấp lánh màu tím bay tán loạn như mưa.

Phụt! Một ngụm máu tươi phun mạnh ra, Ngưu Hữu Đạo đập mạnh vào cây đại thụ, rơi xuống đất.

Bóng người lóe lên, Nhan Bảo Như đã đứng trước mặt Ngưu Hữu Đạo, nhìn cơn mưa tím tán loạn chung quanh mà kinh ngạc.

Nàng ta bỗng vung tay áo, gió xoáy cuộn quanh người. Cỏ dại, đất đá vụn trên mặt đất thoáng cái bị gió cuốn lên.

Nàng ta đứng trong tâm cơn lốc, duỗi tay một cái, từng viên sáng màu tím bay từ trong cơn lốc rác rưởi tới, tập trung vào trong lòng bàn tay nàng ta.

Rất nhanh, một quả cầu tập hợp linh chủng màu tím lơ lửng trên bàn tay nàng ta.

Linh chủng rải rác chung quanh chỉ trong khoảnh khắc đã được nàng ta thu về.

Ống tay áo của nàng ta lại cuốn lên, gió xoáy cuốn theo đất cát cỏ rác khuếch tán ra, sửa sạch chung quanh. Gió cuốn ra xa rồi dần lặng xuống.

Nhan Bảo Như đứng trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nhìn Ngưu Hữu Đạo ngã trên mặt đất thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng trào máu, có vẻ như đang thoi thóp. Nàng ta đưa tay chỉ quả cầu màu tím:

"Trên người ngươi lại có nhiều linh chủng như vậy, rốt cuộc các ngươi dự mưu chuyện gì?"

"Chúng ta..." Ngưu Hữu Đạo lờ mờ nói, mấy câu sau lúng búng không thành lời.

Một tay nâng cầu tím, một tay vồ tới, Nhan Bảo Như cách không nầng Ngưu Hữu Đạo từ dưới đất lên.

Nàng ta đang muốn tóm lấy cổ áo của Ngưu Hữu Đạo để giữ vững hắn rồi hỏi, hai mắt có vẻ suy yếu của Ngưu Hữu Đạo đột nhiên trừng lên, lạnh lùng nghiêm nghị, sau đó là một chưởng nhào tới.

"Muốn chết!"

Đột biến nảy sinh, Nhan Bảo Như quát lên, không kịp ứng phó với công kích khoảng cách gần nên lập tức hóa trảo thành chưởng, uỳnh, cứng rắn chống đỡ một chưởng của Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo đưa tay ra sau nhấn một cái vào cây đại thụ sau lưng, ầm một tiếng, thân cây nổ tung ở giữa.

Nhan Bảo Như cả kinh, cảm thấy một chưởng của mình không hoàn toàn đánh vào cơ thể Ngưu Hữu Đạo mà là phần lớn bị chuyển vào cây đại thụ kia.