Mấy người nhìn nhau, dáng vẻ vô cùng ngạc nhiên.
Lê Vô Hoa thử hỏi thăm: “Có liên quan đến chúng ta không thế?”
Tư Đồ Diệu: “Họ Chử muốn ép chúng ta hãm hại Ngưu Hữu Đạo cùng với bọn chúng.”
“A!” Mất người lắp bắp kinh hãi, có người nói: “Làm gì đến mức phải oán hận như thế, đã đuổi Ngưu Hữu Đạo đi rồi, cũng tức là đã đẩy Ngưu Hữu Đạo vào đường cùng rồi, vì sao lại phải tóm mãi không buông, tự chuộc lấy phiền phức? Để Ngưu Hữu Đạo sống chết mặc bay không được sao?”
Tư Đồ Diệu lắc đầu, tỏ ý không biết: “Không thể kéo dài được, chúng đang đợi chúng ta, chúng yêu cầu chúng ta phải đưa hai mươi người cho chúng, mau đi triệu tập người đi.”
Lê Vô Hoa: “Chưởng môn, trong tay Ngưu Hữu Đạo có Thiên Kiếm Phù, hơn nữa chúng ta đều biết, tên đó có thể sống được đến hôm nay không phải chỉ ngồi không, triều định nước Yến phái ra lực lượng lớn đến như vậy cũng chẳng làm gì được hắn, một khi hắn đã may mắn trốn được, thì lần này chúng ta đã đắc tội ép hắn vào chỗ chết rồi, ngươi có nghĩ sau khi hắn trở về, Vạn Động Thiên Phủ chúng ta sẽ gặp phải hậu quả gì không? Hắn có thể hành chúng ta đến sụp đổ bất cứ lúc nào!”
Trong những người này, ông ta không muốn làm hại Ngưu Hữu Đạo nhất, ông ta nợ Ngưu Hữu Đạo một cái ơn không gì trả được.
Tư Đồ Diệu: “Chính vì trong tay hắn có Thiên Kiếm Phù, bởi vì lo rằng vì thế mà khó đối phó được với hắn, sợ là sẽ có sơ hở nào đó, cho nên mới phải huy động nhiều người như vậy, vì vậy nên chúng mới tìm đến chúng ta. Tất nhiên ta biết hậu quả nếu như Ngưu Hữu Đạo trốn thoát được, nhưng chúng ta có thể làm gì bây giờ? Nếu như không nghe lời chúng, chúng có thể giết chết chúng ta ngay bây giờ, ngươi nghĩ là Sơn Hải và Nghiêm Lập sẽ đắc tội với Chử Phong Bình vì chúng ta à?”
Lê Vô Hoa: “Đây cũng là ý của hai bên đó sao?”
Tư Đồ Diệu: “Không phải, hẳn là hai người họ vẫn chưa biết chuyện Chử Phong Bình che giấu bọn họ.”
Lê Vô Hoa lập tức nói: “Chưởng môn, hay là âm thầm tiết lộ cho hai bên kia biết, nếu như bọn họ có thể tham gia cùng chúng ta, chúng ta cũng đỡ bị kẹp ở thế khó xử.”
Tư Đồ Diệu nhíu mày: “Sư đệ, có phải ngươi hồ đồ rồi không? Một khi đã để lộ tin tức ra ngoài, người đầu tiên Chử Phong Bình nghi ngờ chính là chúng ta! Hơn nữa, nếu như hai bên như muốn để yên cho Ngưu Hữu Đạo thì cũng không tới nước này.”
Lê Vô Hòa yên lặng không nói gì.
“Ngươi cứ ở lại đây!” Tư Đồ Diệu ơ thờ dặn dò một tiếng, ông ta cũng thấy được Lê Vô Hoa muốn ngăn cản bọn họ ra tay giết Ngưu Hữu Đạo.
Về phần vì sao lại thế, không chỉ ông ta mà những trưởng lão khác cũng biết được phần nào, lúc Lê Vô Hoa trấn giữ ở Kim Châu, chắc chắn ông ta cũng có kết bạn với Ngưu Hữu Đạo.
Sau đó, Tư Đồ Diệu tập hợp mọi người rồi đích thân đưa họ xuất phát, cũng hết cách, ý của Chử Phong Bình là buộc ông ta phải lựa chọn đứng bên nào.
Một bên là một mình Ngưu Hữu Đạo, một bên là đám thú khổng lồ ở Linh Kiếm sơn này, nên chọn thế nào hẳn không phải nghĩ nhiều.
Vì Vạn Động Thiên Phủ, vì để những người này có thể sống sót trở về, Tư Đồ Diệu cũng không có lựa chọn khác, chỉ có thể vứt tình bạn với Ngưu Hữu Đạo ra phía sau, cũng tức là ông ta kết luận Ngưu Hữu Đạo sẽ không thể sống sót quay về.
Nhìn đám Ngưu Hữu Đạo rời đi, tâm trạng của Lê Vô Hoa vô cùng bối rối, ông ta thật sự không muốn có chuyện gì xảy ra với Ngưu Hữu Đạo.
Ông ta hiếm muộn, có thể thấy được tình cảm của ông ta dành cho đứa con kia thế nào, Ngưu Hữu Đạo đã cứu mạng con ông ta đó!
Cho dù bỏ qua chuyện đó thì ông ta cũng đã đại diện cho Kim Châu qua lại với Ngưu Hữu Đạo nhiều năm, cách đối nhân xử thế của Ngưu Hữu Đạo đáng để ông ta tin tưởng.
Ông ta với Ngưu Hữu Đạo, cũng có thể nói là Ngưu Hữu Đạo với ông ta, trải qua rất nhiều thử thách trong thời gian dài, dần dần đã thành lập được mỗi quan hệ rất tốt, hai bên vẫn luôn duy trì mối liên hệ bạn bè lâu dài, chỉ cần Ngưu Hữu Đạo ủng hộ ông ta, Vạn Động Thiên Phủ sẽ không dễ dàng thay thế được người trấn giữ Kim Châu.
Vì quan hệ của ông ta với Hải Như Nguyệt, lại còn sinh ra một đứa con trai, người trong Vạn Động Thiên Phủ đã có rất nhiều cách thoái thác, chỉ trích rằng có phải Lê Vô Hoa ông ta muốn biến Kim Châu thành thiên hạ của riêng nhà họ Lê hay không? Những tiếng nói yêu cầu thay đổi người vẫn luôn có, nhưng trước sự ủng hộ của Ngưu Hữu Đạo – người có thế lực đại diện cho cả Nam Châu, người trong Vạn Động Thiên Phủ cũng không dễ động vào ông ta.
Mặc dù trước đây Kim Châu bị triều đình của nước Triệu chiếm mất,
Nhưng hiện tại đại quân của nước Yến phản công, tình hình cuộc chiến có lợi, việc đoạt lại Kim Châu đã ở trong tầm tay.
Ngưu Hữu Đạo đã đồng ý với ông ta là sẽ không chiếm luôn Kim Châu mà không trả, hắn vẫn sẽ ủng hộ Hải Như Nguyệt đứng đầu Kim Châu, nói một cách khác, cũng là hắn ủng hộ Lê Vô Hoa.
Đúng vậy, đúng là ông ta muốn biến Kim Châu thành thiên hạ riêng của nhà ông ta, trước đây ông ta không nghĩ đến chuyện này, nhưng bây giờ thì khác, ông ta phải suy nghĩ cho con trai ông ta nữa, Lê Vô Hoa hy vọng có thể giống như nhà họ Tiêu trước đây, tiếp nối mấy đời ở Kim Châu, giữ vững sự giàu có cho mấy đời con cháu.
Ông ta đã không còn trẻ trung gì nữa rồi, không có hi vọng sẽ đột phá được kỳ Nguyên Anh, tuổi thọ của ông ta cũng không thể lo cho cả đời đứa con này được, nhưng Ngưu Hữu Đạo vẫn rất trẻ.
Tóm lại, nếu như bên phía Nam Châu đổi thành người khác cầm quyền thì không phải là chuyện tốt với ông ta.
Nhưng sự việc đã đi đến bước này rồi, ông ta cũng không còn cách nào khác, khi ông ta nhìn ra xung quanh, nhìn thấy một người, ông ta sửng sốt, đó là Nhan Bảo Như!
Trước một bông hoa kì lạ, ngón tay Nhan Bảo Như nâng một cành hoa lên ngửi đóa hoa, dáng vẻ thướt tha quyến rũ.
Nàng ta đi theo người của nước Yến, giống như đồ trang trí vậy, nàng ta sẽ không chạy đi đây đó để tìm Linh Chủng, mà vẫn luôn đi cùng trung khu nước Yến, phía bên nước Yến cũng sẽ không bảo nàng ta làm gì.
Dường như ngay từ khi mới gia nhập, Linh Chủng đã không có tác dụng gì với nàng ta, nàng ta gia nhập đây chỉ vì muốn tự do, đổi lại việc nàng ta sẽ giúp đỡ họ vào những lúc cần thiết.
Hưởng thụ xong mùi hương mê say, Nhan Bảo Như hơi nghiêng đầu, nàng ta nhìn về phía Lê Vô Hoa đang đi đến bên cạnh mình, đôi mắt sáng chớp chớp, ông ta không có vẻ như vô ý đi ngang qua nàng ta.
Lê Vô Hoa nhìn xung quanh, hỏi nàng ta: “Có chuyện gì giữa ngươi với Vu Chiếu Hành thế?”
Nhan Bảo Như hiểu ý của ông ta, nàng ta với Vu Chiếu Hành một trước một sau gia nhập vào bên này, lại dùng một lí do giống nhau.
“Không đến lượt ngươi hỏi ta.” Nhan Bảo Như mặc kệ ông ta, tiếp tục híp mắt hưởng thụ hương thơm kì dị kia.
Lê Vô Hoa: “Ta nhớ lúc đó ngươi muốn đi cùng với Ngưu Hữu Đạo, nhưng lại bị Ngưu Hữu Đạo từ chối.”
Nhan Bảo Như cười khinh khỉnh: “Ngươi nhiều chuyện thật đấy.”
Lê Vô Hoa: “Nếu như ngươi thật sự có lòng bảo vệ Ngưu Hữu Đạo, ta biết tung tích của Ngưu Hữu Đạo.” Dứt lời, ông ta quan sát phản ứng của đối phương.
Nhan Bảo Như ngẩn người ra, ngón tay thon dài buông cành hoa ra, quay đầu nhìn thẳng về phía ông ta, hỏi: “Ngươi muốn nói gì?”
Lê Vô Hoa quan sát xung quanh một hồi, nói nhỏ: “Phía Linh Kiếm sơn có phát hiện tung tích của Ngưu Hữu Đạo, Chử Phong Bình muốn giết chết hắn, nếu như ngươi không muốn Ngưu Hữu Đạo xảy ra chuyện gì thì hãy đi theo người của Linh Kiếm sơn đi, hẳn là có thể tìm thấy Ngưu Hữu Đạo, rồi nghĩ cách để có thể báo trước cho hắn.”
Nhan Bảo Như nhìn ông ta, ánh mắt lập lòe không ngừng.
Lê Vô Hoa nói đến đó rồi thôi, dứt lời ông ta quay người bỏ đi, nếu như đối phương thật sự muốn bảo vệ Ngưu Hữu Đạo thì tất nhiên sẽ đi, nếu không muốn thì sẽ không nhiều chuyện.