Ba người nhìn nhau, nhanh chóng lách mình vào trong rừng, tránh cho bị phát hiện. Ba người mượn rừng cây che giấu, nhảy lên từng chạc cây, muốn tiến lên xem xét động tĩnh.
Khi đến gần khu vực có khói bốc lên, ba người lại càng cẩn thận hơn, lặng yên không một tiếng động bí mật tiếp cận.
Sau khi ẩn thân trên một tán cây cách mục tiêu một khoảng cách nhất định, ba người cẩn thận đẩy tán cây che chắn, nghiêng người nhìn trộm.
Chỉ thấy bên khe núi có một người đang ngồi, hình như đói bụng nên đốt lửa nướng thịt, đồng thời kiểm kê thu hoạch trong bao. Ánh nắng mặt trời chiếu xuống, chiếu sáng đống đồ trong bao, là linh chủng đếm không hết.
“Là Ngưu Hữu Đạo!” Một người nhỏ giọng thì thầm bên tai hai người kia.
Hai người kia gật đầu, tất cả đều nhận ra.
Một người lên tiếng: “Hắn lấy ở đâu ra nhiều linh chủng như vậy?”
“Còn phải nói sao? Cũng có thể là người khác cho hắn, hoặc hắn đoạt được, mà có khi hắn may mắn, gặp được một rừng linh thụ.”
“Thu hoạch không nhỏ nha. Xem ra tên nhóc này vì muốn giành được vị trí thứ nhất mà liều mạng như vậy.”
“Sâu kiến còn ham sống. Vì mạng sống, ai cũng phải nỗ lực. Nhưng tên này chỉ có một mình, đúng là rất đáng thương.”
“Ủa, không phải đám người Vu Chiếu Hành đi cùng với hắn sao? Tại sao lại chỉ có một mình hắn?”
“Ngươi không nghĩ đến tình huống của hắn à? Đi theo hắn, đồng nghĩa với việc sẽ gặp nguy hiểm. Lâu như vậy rồi, đổi lại là ngươi, ngươi có còn đi theo hắn nữa không? Nhất định là chạy mất dép.”
“Cũng đúng.”
“Sư huynh, linh chủng trong tay hắn không ít. Nếu chúng ta mang về, khẳng định sẽ lập công lớn. Chúng ta có cần...” Một người đưa tay làm động tác cắt cổ, ám chỉ có nên giải quyết Ngưu Hữu Đạo để cướp đồ hay không.
“Ngươi điên rồi sao? Ngươi không nhìn thấy hắn làm gì ở Thiên cốc à? Ngay cả Trưởng lão ba đại phái nước Triệu cũng bị hắn giết chết. Trong tay hắn có Thiên Kiếm phù, chúng ta đụng vào sẽ chết ngay. Ngươi cho rằng hắn sẽ cố kỵ thân phận của chúng ta mà không dám hoàn thủ hay sao? Hơn nữa, hắn liên quan không nhỏ đến nước Yến. Trước đó, Chử trưởng lão còn phải buông tha cho hắn. Không được lệnh của phía trên, chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ. Chẳng những không giành được công lao mà còn phạm phải sai lầm.”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Cứ như vậy mà buông tha cho hắn, đường ai nấy đi, xem như chưa nhìn thấy bất cứ thứ gì?”
“Đúng vậy, sư huynh, nhiều linh chủng như thế, bỏ qua thì tiếc lắm. Chúng ta có cần trở về thông báo một tiếng hay không?”
“Ta cũng có ý này. Hai người tiếp cận hắn, ta trở về bẩm báo, xem phía trên quyết định như thế nào.”
“Vâng, sư huynh đi nhanh về nhanh.”
“Nhớ kỹ, nhất định phải cẩn thận, không được để cho hắn phát hiện, đánh rắn động cỏ. Cho dù hắn rời đi, cũng không được theo dõi quá gần. Nhớ phải để lại ký hiệu theo dõi.”
“Chúng đệ hiểu!”
Hai người gật đầu đồng ý, một người yên lặng rời đi.
Sau nửa canh giờ, trong khe núi, Ngưu Hữu Đạo ăn no đứng dậy, cõng bao linh chủng đã được buộc chặt, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, sau đó bay về một hướng.
Hai người trốn ở chỗ tối nhìn nhau, đợi Ngưu Hữu Đạo cách xa một chút, hai người mới chạy ra khỏi chỗ ẩn núp, âm thầm theo dõi, thỉnh thoảng ngoi đầu lên từ tán cây để quan sát, theo sát Ngưu Hữu Đạo không buông, trên đường đi còn lưu lại dấu hiệu chỉ đường cho Linh Kiếm sơn.
........
Mấy chục thành viên của ba đại phái nước Yến tập trung lại, vừa tìm kiếm chung quanh, vừa tiến lên phía trước.
Một bóng người lướt đến, chính là đại đệ tử của Chử Phong Bình Thái Kim Tề.
Gã bước lên, ám chỉ Chử Phong Bình tạm thời rời khỏi Sơn Hải trưởng lão của Tiêu Dao cung và Nghiêm Lập trưởng lão của Tử Kim động.
Một đám người đồng hành tìm kiếm linh chủng, lúc gần lúc xa cũng là chuyện bình thường. Sơn Hải chẳng quan tâm, còn Nghiêm Lập thì liếc nhìn phản ứng của Chử Phong Bình.
“Chuyện gì vậy?” Chử Phong Bình hỏi đệ tử của mình một câu.
Thái Kim Tề đáp: “Phạm sư đệ có việc muốn bẩm báo với sư phụ. Đệ ấy nói đã phát hiện được Ngưu Hữu Đạo.”
Chử Phong Bình có chút ngoài ý muốn: “Hắn còn sống sao? Tại sao lại sống đến giờ mà vẫn chưa chết?”
Thái Kim Tề đáp: “Vâng, hắn chẳng những chưa chết mà còn sống rất tốt. Tổ của Phạm sư đệ phát hiện trên người Ngưu Hữu Đạo có rất nhiều linh chủng.”
“Rất nhiều?” Chử Phong Bình nhấn mạnh.
Thái Kim Tề gật đầu. Sau khi Chử Phong Bình phất tay ra hiệu, lập tức dẫn ông ta đi gặp vị Phạm sư đệ tạm thời còn chưa lộ diện.
Sau khi hai người đến một sơn cốc gần đó, vị Phạm sư đệ nhanh chóng đến chào.
Chử Phong Bình phất tay, ra hiệu không cần đa lễ: “Ngươi hãy thuật lại tình huống đi.”
“Vâng! Hồi Trưởng lão, trong lúc vô tình chúng đệ tử đã gặp được Ngưu Hữu Đạo...” Phạm sư đệ thuật lại tình huống một cách rõ ràng.
Chử Phong Bình nghe xong liền cau mày: “Chỉ có một mình hắn, không có ai khác?”
Phạm sư đệ: “Vâng, chúng đệ tử đã lặng lẽ quan sát, chỉ có một mình hắn, không phát hiện ai khác.”
Chử Phong Bình lại hỏi: “Theo các người thấy, trong tay hắn có bao nhiêu linh chủng?”
“Cái này...” Phạm sư đệ suy nghĩ một lát, sau đó đưa tay vẽ một cái vòng đại khái: “Nhất định là không ít, là một bao lớn như thế này, đoán chừng cũng phải mấy trăm ngàn cây.”
“Hizz!” Chử Phong Bình hít một hơi, vừa vuốt râu vừa lẩm bẩm: “Tên nhóc này, cũng không biết là do may mắn hay là do đoạt được. Nhưng bất kể thế nào, cũng có thể nhìn ra được hắn không phải chỉ có hư danh. Hầu như chuyện gì hắn cũng có thể làm được, năng lực không nhỏ. Chỉ một mình hắn lại có thể tìm được nhiều linh chủng như thế.”
Phạm sư đệ cúi đầu, hỏi dò: “Trưởng lão, hai vị sư đệ còn lại vẫn đang theo dõi, chúng ta có cần rút người về hay không?”
Chử Phong Bình quay sang hỏi đệ tử của mình: “Ngươi thấy thế nào?”
Thái Kim Tề đáp: “Ngưu Hữu Đạo dĩ nhiên là đang cố gắng tìm kiếm linh chủng, nhưng cho dù có cố gắng đến cỡ nào, cũng khó mà lấy được vị trí thứ nhất. Nếu chỉ vì tiêu diệt hắn, chúng ta không ra tay, hắn cũng chưa chắc có thể qua được cửa ải của Phiêu Miểu các. Chúng ta chẳng đáng phải lẫn vào chuyện này. Cho dù là các thế lực khác, chỉ sợ cũng sẽ nghĩ như chúng ta. Nếu đích thân ra tay, chẳng những sẽ gặp phiền phức, ngược lại còn dẫn đến sơ hở để hắn chui qua. Tên này chỉ có một mình, nhưng lại có nhiều linh chủng như thế, có thể thấy được hắn không từ bỏ hy vọng được sống sót. Dựa vào năng lực của hắn, kết quả cuối cùng cũng khó mà biết được. Nếu bây giờ chúng ta động đến hắn, trong tay hắn đang có Thiên Kiếm phù, muốn không phí sức đoạt được vật, sợ là hơi khó.”
Gã không nói là có đoạt linh chủng trong tay Ngưu Hữu Đạo hay không, chỉ phân tích khả năng có thể xảy ra mà thôi.
Chử Phong Bình vuốt râu suy nghĩ, chợt mắt sáng lên, dường như đã đưa ra quyết định: “Gọi Tư Đồ Diệu đến đây, không được kinh động đến hai nhà khác.”
Thái Kim Tề lập tức hiểu ý của sư phụ, chính là hạ quyết tâm ra tay.
Mặc dù ba phái liên thủ tranh đoạt thứ tự, nhưng sau khi có được phần thưởng, việc phân phối sẽ dựa vào số linh chủng mà mà từng phái đã cống hiến. Không kinh động đến hai nhà khác, chính là muốn nuốt một mình.
Nhưng ông ta lại cố kỵ Thiên Kiếm phù trong tay Ngưu Hữu Đạo. Bọn họ không muốn bỏ ra một cái giá quá lớn, cho nên mới lợi dụng người của Vạn Động Thiên Phủ để cùng ra tay, dễ dàng chiếm tiện nghi hơn.
Hiểu thì hiểu, nhưng Thái Kim Tề vẫn nhắc nhở: “Sư phụ, với quan hệ giữa Vạn Động Thiên Phủ và Ngưu Hữu Đạo, chắc không có chuyện gì xấu xảy ra chứ?”
Chử Phong Bình khinh thường nói: “Bọn họ dám sao? Nếu bọn họ thân thiết, sẽ không bỏ mặc hắn như vậy. Quan hệ hư tình giả ý, chỉ là trò cười mà thôi.”
Tư Đồ Diệu đi rồi lại quay lại, sắc mặt không được tốt lắm.
Mấy trưởng lão ở hiện trường cũng đều thấy được, cũng chỉ có mấy người bọn họ, những người khác đều ra ngoài tìm kiếm Linh Chủng hết rồi, có người hỏi: “Chưởng môn, Chử Phong Bình tìm ngươi làm gì thế?”
Tư Đồ Diệu: “Bọn họ phát hiện được dấu vết của Ngưu Hữu Đạo, hiện tại Ngưu Hữu Đạo đang thân cô thế cô, hắn đang bị bọn họ theo dõi rồi.”