Khóe miệng Lãng Kinh Không nhếch lên, Hồng Cái Thiên thì trầm ngâm, Đoạn Vô Thường thì cười một cách quái lạ, Phù Hoa cười mỉm, hiển nhiên xem mấy lời của Ngưu Hữu Đạo nói chẳng khác nào trò cười.
Thấy ba người không muốn, nhưng cũng cố mà kềm chế, Phù Hoa phất tay, lúc này có vài người đến chế trụ ba người Vân Cơ không còn phản kháng nữa.
Con tin đã có trong tay, Phù Hoa mỉm cười đưa tay mời: “Đệ đệ, đi nhanh về nhanh, tỷ tỷ ở lại đây chờ đệ.”
Ngưu Hữu Đạo nhìn gương mặt căng cứng của ba người Vu Chiếu Hành một hồi, sau đó quyết định lách mình chạy đi.
“Là ai?” Một tiếng kinh hô, ba đệ tử Tử Kim động đang tìm kiếm lập tức tập trung lại.
Phòng tình huống bất trắc xảy ra.
Người đến chính là Ngưu Hữu Đạo. Hắn bay thấp trước mặt ba người, rơi vào một tán cây, sau đó cơ thể từ tán cây bật xuống.
“Ngưu Hữu Đạo?” Ba người kinh ngạc, nhất thời nhìn nhau, không biết nên xử lý như thế nào.
Có một số việc chỉ có cao tầng Tử Kim động biết, sẽ không hô lên cho tất cả cùng nghe. Ba người không biết Ngưu Hữu Đạo có quan hệ bí mật với Tử Kim động, chỉ biết hắn đang bị nước Yến trục xuất, bây giờ lại chủ động đến gần.
Ngưu Hữu Đạo lên tiếng: “Các người trở về thông báo cho Nghiêm trưởng lão, nói ta muốn gặp ông ấy.”
Một người nói: “Ngưu Hữu Đạo, ta khuyên ngươi một câu, ngươi nên chạy càng xa càng tốt. Ngươi và Chử Phong Bình của Linh Kiếm sơn mâu thuẫn đến tình trạng như vậy. Người của Linh Kiếm sơn cũng đang ở gần đây, nếu bị bọn họ phát hiện, bọn họ sẽ không tha cho ngươi.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Làm phiền đã quan tâm. Ta và Nghiêm trưởng lão có mật ước, có một số việc các người không hiểu đâu, cũng không cần biết quá nhiều. Chỉ cần trở về thông báo với Nghiêm trưởng lão một câu, để ông ấy nghĩ cách đến gặp ta, bảo ta có chuyện quan trọng cần tìm ông ấy. Nhớ, đừng cho người khác biết, cứ lặng lẽ thông báo cho Nghiêm trưởng lão là được. Nên làm thế nào, trong lòng Nghiêm trưởng lão tự biết.”
Nghe xong, ba người hoàn toàn mơ hồ, không biết tình huống như thế nào nữa?
Thấy bọn họ do dự, Ngưu Hữu Đạo nhắc nhở: “Các ngươi chỉ trở về thông báo, cũng không có bất kỳ ảnh hưởng nào đối với các ngươi. Nhanh đi, nếu làm chậm trễ, các người sẽ không đảm đương nổi trách nhiệm đâu. Nhớ kỹ, chỉ thông báo cho Nghiêm trưởng lão, đừng để lộ tin tức cho người khác. Nếu không, Nghiêm trưởng lão là người đầu tiên không bỏ qua cho các ngươi.”
Vừa lừa dối vừa hù dọa, Ngưu Hữu Đạo giải quyết xong phía của ba người này. Sau khi hai bên xác nhận phương thức gặp mặt, cả ba nhanh chóng rời đi.
Sau gần nửa ngày, Trưởng lão Tử Kim động Nghiêm Lập đến, còn mang theo mấy người, đứng dưới gốc cây trên đỉnh núi nhìn chung quanh.
Nơi này là địa điểm gặp mặt, nhưng lại không thấy Ngưu Hữu Đạo đâu.
Ngưu Hữu Đạo núp trong bóng tối quan sát chung quanh, xác nhận không có vấn đề gì liền lách mình nhảy ra, bay thẳng đến trước mặt những người này.
Từ ngày chia tay trong bí cảnh đến giờ đã mấy tháng, hiện tại gặp lại, thấy Ngưu Hữu Đạo vẫn bình yên vô sự, Nghiêm Lập không khỏi cảm khái: “Lão đệ, ủy khuất cho đệ rồi. Nhìn thấy đệ không có việc gì, ta cũng yên tâm.”
Thời gian trôi qua lâu như vậy, ông ta ít nhiều cũng lo lắng Ngưu Hữu Đạo bị người ta làm thịt. Chuyện mà tông môn nhắn nhủ, sợ là làm không xong.
Đương nhiên, lo lắng thì lo lắng, có một số việc ông ta cũng bất lực.
Tông môn cũng đã thông báo, nếu thực sự không được, cũng chỉ có thể từ bỏ Ngưu Hữu Đạo.
Cũng không còn cách nào. Xảy ra biến cố, Ngưu Hữu Đạo lại gây chuyện ở Thiên cốc, không những phải đảm bảo vấn đề an toàn, mà còn phải lấy được hạng nhất trong năm nay.
Nào có chuyện dễ dàng lấy được vị trí thứ nhất chứ. Cho dù toàn bộ tu sĩ nước Yến đoàn kết lại cũng chưa chắc làm được.
Kết quả, Ngưu Hữu Đạo lại cứng đối cứng với đám người Chử Phong Bình. Muốn lấy được vị trí thứ nhất cũng không phải chuyện đùa. Ông ta cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể buông tay, mặc cho Ngưu Hữu Đạo tự sinh tự diệt.
Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu ra hiệu.
Nghiêm Lập hiểu ý, phất tay, đám người đi theo nhanh chóng tản ra, phụ trách canh phòng bốn phía.
Không còn ai nữa, Nghiêm Lập nói: “Đệ cũng biết, ta và Sơn Hải và Chử Phong Bình hợp tác với nhau. Ta đột nhiên rời đi như vậy, nếu thời gian quá lâu, bọn họ nhất định sẽ chú ý. Đệ nói ngắn gọn đi.”
Ngưu Hữu Đạo gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu: “Ta bảo ba đệ tử kia thông báo, bọn họ sẽ không để lộ tin tức gì chứ?”
Nghiêm Lập đáp: “Đệ đã dặn dò như vậy, bọn họ tất nhiên sẽ cẩn thận. Ta vừa nhận tin xong, cũng đã dặn dò lần nữa, đệ yên tâm đi. Đệ tìm ta có chuyện gì?”
Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Bên phía mọi người, nước Yến có muốn lấy vị trí thứ nhất không?”
Nghiêm Lập đáp: “Nếu có cơ hội, tất nhiên chúng ta cũng muốn tranh thủ vị trí thứ nhất rồi. Phần thưởng cũng không phải là con số nhỏ. Đệ còn hỏi cái này... Haiz, cho dù lấy được vị trí thứ nhất, đệ và bọn họ mâu thuẫn với nhau như thế, bọn họ cũng không có khả năng tặng lại cho đệ. Không phải ta không nói đệ, ta và Sơn Hải đã khuyên đệ, bảo đệ bình tĩnh để ổn định mọi chuyện, nhưng đệ lại không nghe lời, nhất định phải trở mặt với ông ta. Tại sao lại phải tự làm khổ mình chứ?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Nghiêm trưởng lão, ngài hiểu lầm ý của ta rồi. Ta chỉ muốn hỏi ngài, mọi người có nắm chắc giành được vị trí thứ nhất không?”
“Cái này...” Nghiêm Lập cười khổ: “Ta cũng không giấu gì đệ, có nắm chắc hay không cũng rất khó nói. Tất cả đều phải nhìn tình huống. Nhưng từ trước đến giờ, nước Yến tiến vào bí cảnh Thiên Đô vẫn chưa từng lấy được vị trí thứ nhất. Nói thật, ta cũng không ôm hy vọng gì, có thể tận lực bảo toàn mạng sống của đệ tử trở về là được rồi.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Được, đã không nắm chắc, vậy thì dứt khoát từ bỏ ý tưởng đó đi, quyết định giúp ta. Ta muốn nhờ Nghiêm trưởng lão hỗ trợ ta lấy được vị trí thứ nhất.”
Nghiêm Lập hỏi: “Ta giúp đệ? Lão đệ, không phải đệ đang nói đùa chứ? Nếu ta có thể giúp đệ lấy được vị trí thứ nhất, sao còn nói là không nắm chắc chứ?”
Ngưu Hữu Đạo đột nhiên ném ra một câu: “Ta đã kéo được một nhóm người. Chuyện chém giết cướp đoạt không cần làm phiền Nghiêm trưởng lão, chỉ là muốn nhờ Nghiêm trưởng lão phối hợp một chút thôi.”
“Đệ có người sao?” Nghiêm Lập ngạc nhiên dò xét hắn từ trên xuống dưới, hỏi thăm: “Đệ có bao nhiêu nhân thủ?”
Ngưu Hữu Đạo đáp: “Một hai ngàn người.”
Nghiêm Lập ngẩn người. Số lượng người tiến vào bí cảnh là mười ngàn người. Toàn bộ nước Yến cũng chỉ có một ngàn người, nhưng cái tên trước mặt lại nói hắn có một hai ngàn người hỗ trợ. Ông ta không khỏi hoài nghi hỏi lại lần nữa: “Lão đệ, chuyện cười của đệ chẳng buồn cười chút nào. Đệ lấy đâu ra nhiều người giúp mình như thế?”
Ngưu Hữu Đạo đáp: “Đám yêu ma quỷ quái ở hải ngoại. Bọn họ sẽ giúp ta lấy được vị trí thứ nhất.
Nghiêm Lập trợn tròn mắt, dường như không thể tin nổi: “Bọn họ giúp đệ giành được vị trí thứ nhất? Lão đệ, đệ không nói đùa chứ?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Nghiêm trưởng lão, “trò đùa” mà ngài nói không khỏi quá nhiều rồi đấy. Ta không phải nói đùa, mà ta cũng không có thời gian nói đùa. Ngài cũng biết, ta cũng chẳng còn cách nào khác. Ta bị dồn vào đường cùng, nước Yến lại không chịu giúp ta. Ta chỉ có thể đi tìm người khác. Mấy tháng nay, ta vẫn luôn bôn ba vì chuyện này. Bây giờ chỉ còn thiếu một bước nữa thôi, ta cần Nghiêm trưởng lão hỗ trợ.”
Nghiêm Lập vẫn có chút khó tin, cảm thấy chuyện này quá thần kỳ. Tại sao một số lượng lớn tu sĩ hải ngoại lại bị Ngưu Hữu Đạo lôi kéo toàn bộ? Ông ta hoài nghi hỏi tiếp: “Tại sao bọn họ lại giúp đệ? Lão đệ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đệ cũng đừng hồ đồ, đừng để người ta bán đứng mình.”
“Việc này biết nói như thế nào đây. Đơn giản, đệ lấy được vị trí thứ nhất, bọn họ có được phần thưởng.” Ngưu Hữu Đạo thuật lại tình huống một cách đại khái. Trên cơ bản, hắn hoàn toàn không giấu diếm.
Về phần dùng thủ đoạn nào để lôi kéo đám người hải ngoại, hắn hoàn toàn không nhắc đến.