Tạm nghỉ trên đường, chủ quản bốn biển âm thầm trao đổi ánh mắt, chậm rãi tản bộ sang một bên.
“Lén lút làm cái gì đó?” Hồng Cái Thiên hỏi.
Phù Hoa liếc mắt nhìn Ngưu Hữu Đạo đang ngồi dưới gốc cây không xa, thấp giọng nói: “Tìm người nước Yến trước.”
Mọi người nhìn nhau. Dựa theo sách lược của Ngưu Hữu Đạo trước đó, trước không động đến nước Tấn. Nước Tấn đang đau đầu, tất nhiên muốn cướp của những người khác, dùng nước Tấn để nghĩ biện pháp tạo ra mâu thuẫn giữa bảy nước không còn gì thích hợp bằng. Để bên kia tiêu hao, bên này cũng không nhàn rỗi, cũng phải tranh thủ thời gian, ra tay từ nước yếu trước, ví dụ như nước Triệu.
Chỉ dựa vào mối thù giữa nước Triệu và Ngưu Hữu Đạo, chỉ cần Ngưu Hữu Đạo đơn độc lộ diện, người nước Triệu tất nhiên sẽ truy sát, dễ dàng lọt vào vòng vây.
Đối với Ngưu Hữu Đạo mà nói, đây chính là chỗ tốt khi hợp tác với hắn. Ai cũng không ngờ đến trong tình huống như vậy, Ngưu Hữu Đạo còn có một đội ngũ giúp đỡ. Gặp được hắn, ai cũng sẽ không suy nghĩ mà truy sát, nhất định sẽ thành công dụ địch.
Nhưng nghe Phù Hoa nói, dường như còn có ý khác.
Lãng Kinh Không không khỏi hỏi: “Phù Hoa, ngươi có ý gì vậy?”
Phù Hoa đáp: “Ngưu Hữu Đạo là người của nước Yến.”
Hồng Cái Thiên nói: “Cái này không cần ngươi phải nhắc nhở.”
Phù Hoa nói tiếp: “Cho dù hắn lấy được vị trí thứ nhất, tất cũng phải trở về nước Yến. Hắn không thể không có khả năng không quan tâm đến cơ nghiệp ở nước Yến.”
Đoạn Vô Thường âm trầm nói: “Rốt cuộc là ngươi muốn nói cái gì?”
Phù Hoa hỏi lại: “Ai dám cam đoan hắn sẽ không làm hại chúng ta? Ai dám cam đoan hắn và nước Yến không cùng một bọn? Chẳng lẽ hắn nói cái gì chúng ta cũng phải nghe theo cái đó sao? Sau này, chúng ta còn phải giúp hắn giày vò các nước. Nếu hắn quay lại hợp tác với nước Yến xuống tay với chúng ta thì làm sao bây giờ?”
Mọi người đều đăm chiêu, dường như hiểu ý tứ của nàng ta.
Người của bốn biển đã bắt đầu kéo dài chiến tuyến, ôm cây đợi thỏ, chuẩn bị sẵn sàng nắm giữ vị trí của bảy nước.
Ngưu Hữu Đạo hoàn toàn không biết tình huống giăng lưới tìm kiếm mục tiêu của mấy vị huynh đệ kết bái này, có phát hiện được ai hay không cũng chẳng rõ, tình huống đều do người của bốn biển khống chế.
Sau một khoảng thời gian, người phái ra đã có người quay lại thông báo. Hồng Cái Thiên tìm Ngưu Hữu Đạo, nói: “Lão đệ, mục tiêu đã xuất hiện.”
“Vâng!” Ngưu Hữu Đạo lập tức lên tinh thần. Giày vò lâu như vậy, cuối cùng cũng đã bắt đầu.
Cả đám nhanh chóng tập kết nhân thủ chạy đến đó. Đã có người âm thầm theo dõi mục tiêu, đồng thời để lại dấu hiệu liên lạc để bên này tiện thể đi theo.
Địa vực quá lớn, tìm người không dễ dàng chút nào. Bọn họ đi tìm cũng tốn không ít thời gian. Mất hai ngày sau mới tìm được địa điểm của mục tiêu.
Sau khi tiếp cận mục tiêu, mọi người ẩn mình trong rừng quan sát thành viên của mục tiêu đang đi tìm kiếm linh chủng. Lúc này, Ngưu Hữu Đạo phát hiện tình huống không ổn, quay đầu sang hỏi: “Người của nước Yến?”
Hắn không biết mới là lạ. Người đang bay qua bay lại tìm kiếm linh chủng chính là người của Tử Kim động nước Yến. Không nhìn ra người, chỉ nhìn trang phục môn phái thôi cũng có thể nhận ra.
Hồng Cái Thiên lập tức quay sang trách cứ người dẫn đường: “Ngươi làm việc thế nào vậy? Người nước Yến và người nước Triệu cũng không phân rõ sao?”
“Là thuộc hạ sơ suất, là thuộc hạ sơ suất.” Người dẫn đường liên tục nhận tội.
Hồng Cái Thiên quay sang nói với Ngưu Hữu Đạo: “Lão đệ, đi một chuyến cũng không dễ dàng gì. Chi bằng ra tay với nước Yến trước, như thế nào?”
Ngưu Hữu Đạo cau mày, chợt thấy đám người Phù Hoa đang nhìn mình chằm chằm, lông mày giãn ra. Hắn dường như đã hiểu được chút gì đó. Chẳng lẽ những người này không biết người mình đang theo dõi là ai sao? Trang phục của Tử Kim động rõ ràng như thế, lại theo dõi một thời gian dài, sao có thể nhìn thành người nước Triệu?
Hắn không khỏi cười lạnh: “Các người không yên lòng với ta, muốn thăm dò ta sao?”
Ba người Vu Chiếu Hành lập tức bước đến, cảnh giác quan sát xung quanh.
Hồng Cái Thiên nói: “Lão đệ nói như vậy...”
Phù Hoa giơ tay lên, ra hiệu gã không cần giải thích: “Lão đệ, rốt cuộc là đệ cùng một bọn với chúng ta hay là cùng một bọn với nước Yến, chúng ta tối thiểu cũng phải rõ ràng, đệ nói đi?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Cho nên các người mới đưa tôi đến chỗ nước Yến? Đại tỷ, các người đang làm đệ khó xử đấy.”
Phù Hoa nói: “Đệ nói như vậy, chúng ta nghe không hiểu. Không phải đệ muốn giành vị trí thứ nhất sao? Chúng ta ra sức giúp đệ chém giết cướp đồ, đây là làm khó đệ sao?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Ta là tu sĩ nước Yến, ta còn phải đặt chân tại nước Yến, chuyện gì cũng tuyệt tình quá, ta sợ sẽ không cách nào quay về.”
Phù Hoa khẽ cười: “Đệ nói như vậy không phải mâu thuẫn lắm sao? Muốn lấy được vị trí thứ nhất, tất nhiên phải có được càng nhiều linh chủng càng tốt. Đệ bỏ qua cho bọn họ, nguy hiểm của đệ mới càng lớn. Chúng ta dẫn đầu làm việc, cũng không thể làm không công được, đúng không?”
Vu Chiếu Hành và Vân Cơ nhìn nhau. Đây không phải là huynh đệ kết bái. Nào có huynh đệ kết bái nói chuyện với nhau như vậy chứ?
Nếu kết bái mà có thể dùng được, chỉ sợ kết bái đã diễn ra khắp nơi trong giới tu hành này rồi. Ông ta tin Ngưu Hữu Đạo cũng biết chuyện này, nhưng Ngưu Hữu Đạo vẫn cứ làm cái chuyện không có ý nghĩa đó, dường như hắn đang có suy nghĩ khác.
Ngưu Hữu Đạo nói: “Đệ hiểu sự lo lắng của mọi người, nhưng về phía nước Yến, đệ tự có sắp xếp, sẽ không làm chậm trễ mọi người.”
Phù Hoa ép hỏi: “Có sắp xếp gì? Có thể tiết lộ một ít cho chúng ta biết không?”
Có những lời không tiện giải thích trước mặt quá nhiều người. Ngưu Hữu Đạo cân nhắc một hồi, quyết định nói: “Mọi người ở đây chờ đệ, đệ đi một chuyến.”
Phù Hoa hỏi: “Đệ đi đâu?”
Ngưu Hữu Đạo hất cằm về phía đệ tử Tử Kim động đang tìm kiếm linh chủng: “Đi tìm bọn họ. Mọi người yên tâm đi, đệ sẽ cho mọi người một câu trả lời về việc này.” Nói xong, hắn chuẩn bị lao đi.
Phù Hoa lên tiếng: “Khoan đã, bọn họ ở lại, chúng ta cùng nhau chờ đệ.” Nàng ta đưa tay chỉ ba người Vu Chiếu Hành.
Ba người không khỏi tức giận. Đám người kia không phải muốn giữ bọn họ làm con tin sao?
Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Đại tỷ, có cần phải quá đáng như vậy không? Đệ không đáng cho tỷ tin tưởng?”
Phù Hoa: “Huynh đệ, đây không phải là tin tưởng hay không tin tưởng. Nói tin tưởng là tổn thương tình cảm. Giao tình của chúng ta là một chuyện, trước mắt lại là một chuyện khác. Một mã thì một mã, phân rõ ràng vẫn tốt hơn. Nói ra tay với người của bảy nước là đệ, bây giờ thấy người của nước Yến mà không ra tay cũng là đệ. Đệ nói đệ có sắp xếp, đệ suy bụng ta ra bụng người, bảo chúng ta phải nghĩ như thế nào? Chúng ta bởi vì đệ mà đến đây, đệ đột nhiên nói muốn đi gặp người của nước Yến, chúng ta thật sự rất lo lắng. Nếu đệ mang người của nước Yến đến tập kích chúng ta thì làm sao bây giờ? Đệ cũng đừng trách tỷ tỷ lòng dạ hẹp hòi. Chúng ta cũng chỉ cẩn thận thôi, đệ nói đúng không?”
Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Đại tỷ nói rất có lý.”
Phù Hoa phất tay ra lệnh: “Mau khống chế ba người kia lại.”
Khi người bên dưới đang định ra tay, Vân Cơ quát lớn: “Ai dám?”
Nói đùa cái gì vậy? Bị những người này khống chế, một khi trở mặt, tránh không khỏi cảnh cừu non bị làm thịt, chút cơ hội để phản kháng cũng không có.
Phù Hoa nói: “Huynh đệ, đừng lo. Tại sao chúng ta lại phải làm như vậy, có phải chúng ta nên nói chuyện lại với nhau một chút không?”
Lãng Kinh Không, Hồng Cái Thiên, Đoạn Vô Thường đều lạnh nhạt, không chút phản đối cách làm của Phù Hoa, ngược lại còn rất tán thành.
“Không cần, đệ tin tưởng tỷ.” Ngưu Hữu Đạo lắc đầu từ chối, sau đó nói với ba người Vân Cơ: “Ba người tạm thời chịu thiệt chút, ta sẽ nhanh chóng trở về.”
“Cái này...” Vân Cơ cau mày.
Ngưu Hữu Đạo nói: “Ta cam đoan, nếu ai động đến mọi người, người đó nhất định sẽ chết rất thảm.”