“Vẫn là câu nói kia, trước khác nay khác. Tình huống bên trong bí cảnh không giống bên ngoài. Đây cũng chính là chỗ bất đắc dĩ của ta.”
“Ta chết ở bí cảnh Thiên Đô, những gì ta đã nói đều không thể làm được, nhưng chỉ cần ta trở về, ta có thể chi phối cục diện bên ngoài. Việc các người đắc tội với bảy nước bên trong bí cảnh Thiên Đô, bọn họ cũng chẳng rảnh mà đi gây phiền phức cho các người, nhất là còn vì các người giúp ta. Lui một bước, ta mới là kẻ cầm đầu, là ta tụ tập các người. Người đầu tiên bọn họ trách tội chính là ta, người trên biển các ngươi chỉ xếp thứ hai.”
“Thật ra, các người hợp tác với ta là một sự lựa chọn tốt nhất, tất cả mọi người đều có chỗ tốt, đôi bên cùng có lợi. Đương nhiên, nếu các người muốn ta cầu các người, vậy ta ở chỗ này xin các vị giúp ta một lần.”
Dứt lời, hai tay hắn chống kiếm trước người, lẳng lặng nhìn phản ứng của mọi người.
Thần sắc của mọi người đều khác nhau. Cho dù Hồng Cái Thiên vừa rồi vẫn còn mỉa mai, chế giễu, bây giờ cũng im lặng.
Trước đó, bọn họ nhìn Ngưu Hữu Đạo giống như nhìn tôm tép nhãi nhép. Bây giờ nghe những lời kinh thế của hắn, bọn họ chợt phát hiện, người này nhìn thì như thế lực đơn bạc, nhưng vẫn có tư cách hợp tác với bọn họ.
Một lát sau, Phù Hoa chợt vỗ tay, nói: “Ngưu Hữu Đạo, giỏi cho cái miệng khéo léo của ngươi.”
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười đáp lại: “Chẳng lẽ những lời ta nói không phải sự thật sao?”
Phù Hoa hỏi: “Nếu giúp ngươi đạt được vị trí thứ nhất, phần thưởng mà ngươi nhận được lại không giao cho chúng ta, hoặc ngươi quên béng những lời nói lúc nãy, vậy chúng ta phải làm thế nào cho phải?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Vậy xem như ta đã thật sự đắc tội với người của bốn biển. Bí cảnh Thiên Đô vừa kết thúc, ta còn phải tiếp tục chiến sự của thế tục, ta có cần thiết phải khiêu khích các người, để các người đến tìm ta tính sổ không?”
Mọi người nghĩ lại cũng đúng.
Ngưu Hữu Đạo nói: “Nếu mọi người không yên tâm, chúng ta không ngại có thêm chút ràng buộc. Hôm nay, ta có thể gặp được bốn vị, cũng là vinh hạnh của Ngưu mỗ. Ngưu mỗ và chư vị mới quen đã thân. Nếu chư vị không chê, Ngưu mỗ đồng ý kết bái làm huynh đệ với chư vị.”
Kết bái? Mọi người đồng thời sững sờ.
Ngưu Hữu Đạo cười nói: “Chỉ cần ta còn sống trở về, lời khác thì ta không dám nói, sau này ở nước Yến, tối thiểu là trên đất Nam Châu, chỉ cần chư vị lên tiếng, chuyện mà tại hạ đủ khả năng để làm, ta nhất định sẽ làm. Đương nhiên, về sau nếu có cơ hội ra biển, ta cũng phải nhờ các vị chiếu cố. Chuyện này đều tốt với tất cả mọi người, không biết ý chư vị như thế nào?”
.......
Bên ngoài động, ba người Vu Chiếu Hành thỉnh thoảng đưa mắt nhìn về phía trong động, vô cùng lo lắng.
Trong lúc bọn họ đang lo lắng, người trong động bước ra, vừa nói vừa cười. Điều khiến cho cả ba kinh ngạc chính là, Hồng Cái Thiên vốn không dễ nói chuyện lại khoác vai bá cổ với Ngưu Hữu Đạo.
Chuyện gì thế nhỉ? Ba người nhìn nhau. Bàn chuyện hợp tác, cho dù bàn thành công, cũng đâu nhất thiết phải thân thiết đến như vậy?
Người vừa ra, mấy vị chủ sự bốn biển liền gào to, gọi người của mình đến chuẩn bị cái gì đó.
Đợi Ngưu Hữu Đạo bước đến, Vân Cơ hỏi: “Chuyện thế nào rồi?”
Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Xong rồi!”
Ba người lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Một lát sau, một bàn hương án đơn sơ được dựng lên bằng đất đá, cây cối. Phù Hoa gọi, Ngưu Hữu Đạo vội vàng bước đến.
Chỉ thấy hai người không nói lời nào, quỳ xuống trước hương án, cùng nhau đốt nhang đọc lời thề, ngay tại chỗ kết bái thành tỷ đệ.
Điều kiện có hạn, hết thảy đều được giản lược.
Lại chuyện gì thế nhỉ? Vu Chiếu Hành, Vân Cơ và Vân Hoan không khỏi trợn tròn mắt.
Đừng nói là bọn họ, ngay cả người của bốn biển nhìn thấy cũng không hiểu. Thấy cảnh tượng trước mặt, ai nấy đều nhìn nhau.
Vẫn chưa xong, sau khi kết bái với Phù Hoa, lại tiếp tục đến Hồng Cái Thiên.
Vốn Ngưu Hữu Đạo có ý muốn kết bái với bốn người, nhưng bốn vị chủ sự lại không chịu.
Người bốn biển tiến thối với nhau ở đây cũng là do tình thế bức bách. Nếu thế lực quá đơn bạc, tất sẽ không chịu đựng nổi, đành phải liên thủ đối kháng với áp lực của bảy nước.
Trên thực tế, trước khi tiến vào bí cảnh Thiên Đô, người của bốn biển đều đối kháng lẫn nhau. Đây cũng là chuyện tốt mà Phiêu Miểu các đã làm.
Sau khi ra ngoài, tất cả sẽ trở lại làm đối thủ, bốn người bọn họ làm sao mà kết bái với nhau được.
Sở dĩ kết bái với Ngưu Hữu Đạo, cũng là Ngưu Hữu Đạo nhắc đến điểm lợi ích này. Dù sao có làm hay không, bản thân mình đã nắm chắc, lại không tổn thất gì, ngược lại còn có khả năng có chỗ tốt, cớ sao lại không làm?
Chỉ thấy trước một bàn hương án giản dị, từng người thay phiên nhau, khiến ba người Vu Chiếu Hành phải trợn tròn mắt.
Vân Cơ nghĩ đến Quỷ Mẫu, nhịn không được quay sang nhìn con trai mình.
Vân Hoan run rẩy, biểu hiện rất đặc sắc. Đối với việc Ngưu Hữu Đạo cứ có thời cơ là kết bái, hắn ta xem như đã lãnh giáo qua nhiều lần. Lần đầu tiên hắn ta gặp Ngưu Hữu Đạo, đã không biết chuyện gì liền kết bái. Với tình huống bây giờ, hắn ta tự hỏi, bản thân cũng cảm thấy không ngoài ý muốn mới đúng chứ.
Vu Chiếu Hành thì tốt hơn một chút, nhưng vẫn nói thầm: “Tốt, một lần bốn người, yêu ma quỷ quái một lần là đủ hết.”
Sau khi nghi thức kết thúc, mấy người kết bái cùng nhau cười cười nói nói, thân mật vô cùng.
Vu Chiếu Hành nhìn thấy mà lắc đầu: “Tên nhóc này, ta thật sự bội phục hắn.”
Hai mẹ con Vân Cơ cũng vậy. Trước kia, khi Ngưu Hữu Đạo nói muốn hợp tác với tu sĩ hải ngoại, bọn họ còn không tin hắn có thể thành công. Kết quả, tên nhóc này chẳng những làm được, mà còn kết bái huynh đệ với chủ quản của bốn biển. Quả thật đặc sắc! Bọn họ không muốn phục cũng không được.
Nhưng ngoài miệng Vân Cơ vẫn chỉ trích: “Bình thường nhìn hắn rất thông minh, nhưng lại thường xuyên làm những việc hoang đường không đáng tin cậy.”
Ai nói không đúng chứ? Vu Chiếu Hành gật đầu tán thành. Chuyện mà Ngưu Hữu Đạo tìm tọa kỵ trên đường đi, đến giờ ông ta vẫn luôn khắc sâu ấn tượng.
Ngưu Hữu Đạo đang trò chuyện, quay sang nhìn thấy ba người bên này, liền nhớ đến điều gì đó, vội ngoắc tay gọi ba người lại.
Ba người đến gần, Ngưu Hữu Đạo kéo cánh tay Vân Hoan, giới thiệu với những người hắn vừa kết bái: “Vân Hoan, đương gia Độ Vân Sơn, cũng là đại ca kết bái của đệ. Đương nhiên, bây giờ huynh ấy không còn ở Độ Vân Sơn nữa.”
Trong nháy mắt, biểu hiện của Lãng Kinh Không, Hồng Cái Thiên trở nên vô cùng đặc sắc, những gì mà Ngưu Hữu Đạo nói đằng sau đó đều nghe không lọt tai.
Cũng trách đám người hải ngoại bọn họ bình thường không chú ý đầy đủ đến bảy nước, không biết Ngưu Hữu Đạo đã từng kết bái với Vân Hoan. Người nào hay chú ý đến hắn thì sẽ biết.
Ngay sau đó, bốn người lần lượt nhìn Vân Cơ. Người này là mẹ của Vân Hoan, Ngưu Hữu Đạo và Vân Hoan kết bái huynh đệ, bọn họ lại kết bái với Ngưu Hữu Đạo.
Quan hệ hơi phức tạp, nhưng thật ra lại không phức tạp, vuốt một cái là thông ngay.
Bốn người nghĩ thông qua hệ trong đó. Từ đó, Vân Cơ nhanh chóng trở thành nhân vật cấp bề trên của bọn họ.
Bốn người, người thì ngây ra, người thì sững sờ, người thì run rẩy.
Hồng Cái Thiên ngẩng đầu, im lặng hỏi ông trời.
Lúc trước, gã vốn còn có ý đồ xấu với Vân Cơ. Kết quả, sau lần kết bái, bối phận trong nháy mắt khiến cho gã không rét mà run. Ý nghĩ xấu gì cũng biến mất, chỉ muốn ân cần hỏi thăm tổ tông Ngưu Hữu Đạo.
Nếu sớm biết việc này, cho dù Ngưu Hữu Đạo đưa ra chỗ tốt, căn bản cũng không cách nào khiến cho bọn họ đồng ý kết bái.
Bây giờ làm cũng đã làm rồi, đã kết bái rồi, có hối hận cũng đã muộn, về sau phải xưng hô với Vân Cơ như thế nào đây?
Từ phản ứng của bọn họ, Vân Cơ cũng nhìn ra được chút gì đó. Bản thân nàng cũng thầm mắng Ngưu Hữu Đạo hoang đường, đột nhiên mang đến cho nàng mấy tên tiểu bối lớn đến như vậy.