Nhưng cũng không có nghĩa là Hồng Cái Thiên gã muốn đùa. Gã chắp tay quay người muốn nói gì đó, ai ngờ Ngưu Hữu Đạo lại nói: “Thực ra nói chuyện này cho ngươi cũng không sao. Nguyên nhân bảy nước muốn hạ sát thủ với các ngươi rất đơn giản. Chỉ có thể nói là các ngươi xui xẻo!”
Cái gì thế này? Hồng Cái Thiên im lặng, lời ra tới miệng lại nuốt vào bụng, cổ họng khô nóng, lời nói cũng dịu lại: “Xin chỉ giáo cho?”
“Lần này thời cơ bí cảnh Thiên Đô mở ra không tốt.”
Hồng Cái Thiên nhíu mày: “Năm mươi năm mở ra một lần, rất bình thường, có vấn đề gì không?”
“Ta chỉ là người bên ngoài. Lần này mở ra đúng lúc chư quốc giao chiến, chắc ngươi cũng có nghe nói đến ảnh hưởng của nó lớn thế nào. Đầu tiên là danh sách tham gia có vấn đề, sau đó lại dính vào những tán tu chúng ta, cuối cùng, xảy ra chiến sự, ảnh hưởng sâu xa!”
Hồng Cái Thiên hơi sửng sốt, chuyện như vậy, hoàn toàn không phải thời cơ tốt để đụng vào, cũng không thấy lạ: “Chiến sự của bảy nước không liên quan đến người ở hải ngoại như ta, có liên quan gì tới chuyện bảy nước tìm chúng ta gây phiền phức sao?”
Chẳng những hắn, ngay cả Vu Chiếu Hành và mẹ con Vân Cơ cũng cảm thấy tò mò trước đó Ngưu Hữu Đạo đã nắm giữ được tình huống như thế nào.
Lúc này, ba người đã có được đáp án. Thì ra trước đó hắn đã nắm giữ được một số tình huống trong tay. Khó trách hắn lại đơn thương độc mã dám nói muốn kết minh với đám người hải ngoại kia.
“Không sao chứ?” Ngưu Hữu Đạo nhìn gã giống như nhìn kẻ ngu: “Ta đã nói rõ ràng như vậy, Tam đương gia còn không nghe rõ sao?”
Hồng Cái Thiên há miệng, cả nửa ngày cũng chưa tỉnh hồn lại, một lần nữa suy nghĩ lời Ngưu Hữu Đạo vừa mới nói. Chẳng lẽ có chỗ nào gã chưa phản ứng kịp sao?
Đừng nói gã, cả ba người Vu Chiếu Hành cũng phải suy nghĩ lại một lần nữa, nhưng mãi cũng không tìm ra được thâm ý bên trong, không khỏi có chút hoài nghi trí thông minh của mình có vấn đề.
Hồng Cái Thiên không cho rằng đầu óc của gã có vấn đề, muốn hỏi rồi lại thôi. Một lát sau, gã hỏi lại: “Ngưu Hữu Đạo, ta không hiểu ngươi nói gì, ngươi có thể nói rõ hơn một chút nữa được không?”
Ngưu Hữu Đạo thâm ý nhìn mười mấy người Hồng Cái Thiên mang đến đang đứng chung quanh, chậm rãi đáp: “Việc này chỉ có thể tự mình suy nghĩ, ta khó mà nói, cũng không tiện nói.”
Hồng Cái Thiên lập tức phất tay ra lệnh: “Cút ra xa một chút cho ta.”
Mười mấy người kia nhìn nhau. Vốn bọn họ còn đang định lắng nghe, nhưng bọn họ cũng biết tính tình của người này không thể lay chuyển, mặt mũi người nào cũng xám xịt tránh ra ngoài.
Nhìn chung quanh thêm lần nữa, Hồng Cái Thiên quay đầu lại hỏi: “Bây giờ ngươi đã có thể nói được chưa?”
Ngưu Hữu Đạo đáp: “Tam đương gia, xem ra ta đã nể mặt ngươi lắm rồi. Ta đã nói rất rõ ràng, như vậy là được, nói rõ quá chính là làm khó ta.”
Ba người Vu Chiếu Hành im lặng, cùng nhau lắng nghe.
Hồng Cái Thiên dựng râu trừng mắt: “Cái này mà ngươi nói là nể mặt ta? Không nói rõ có khác gì không nói đâu?”
Ngưu Hữu Đạo đáp: “Tam đương gia đừng nói như vậy, hai chúng ta chẳng quen biết nhau, ta cần ngoan ngoãn nghe theo lời ngươi sao? Có chỗ tốt gì cho ta chứ?”
“Chỗ tốt?” Hồng Cái Thiên khoanh tay trước ngực, cười khinh thường: “Nói đi, muốn chỗ tốt gì? Linh chủng? Trong tay của ta cũng có một ít, cho ngươi cũng không phải là không được. Nhưng cũng phải xem ngươi có đáng hay không.”
Ngưu Hữu Đạo hỏi lại: “Ngươi tưởng chút linh chủng đó có thể giúp ta đứng thứ nhất sao? Còn chưa đủ, ta cần lợi ích lớn hơn, ngươi giữ lại cho mình đi.”
Hồng Cái Thiên xì một tiếng: “Bớt biến giả thành thật ở đây đi. Ngươi coi ta là đồ đần sao? Đêm hôm khuya khoắt đốt một đống lửa lớn, sưởi ấm nói chuyện lừa gạt ma quỷ à? Sợ người khác không nhìn thấy ngươi? Biểu hiện của ngươi bây giờ có giống người đang bị đuổi giết sao? Ngươi cố ý dẫn ta đến, không phải muốn nói với ta điều gì đó à? Ông đây chỉ muốn biết rõ đám người kia bắt chúng ta là vì cái gì. Nể ngươi là nhân tài của bảy nước ta mới đến. Bớt ở đây câu mồi ta đi. Đã chọc ta, ngươi thích thì nói. Không nói, ta đi ngay.”
Vu Chiếu Hành và Vân Cơ nhìn nhau.
Ngưu Hữu Đạo “à” một tiếng, phát hiện người này không dễ lừa gạt. Hắn gõ kiếm xuống đất mấy cái, sau đó để nó dựng đứng trên mặt đất, vỗ tay nói: “Tam đương gia không hổ danh là Tam đương gia của Nam Hải. Nói chuyện với người thông minh đúng là sảng khoái. Được, ta thích! Không dối gạt Tam đương gia, sau khi nước Yến trục xuất ta, tình huống hiện tại của ta không được tốt lắm, hy vọng có thể nhận được sự trợ giúp của Tam đương gia.”
Vu Chiếu Hành và mẹ con Vân Cơ lại trao đổi ánh mắt với nhau, phát hiện da mặt tên này đúng là dày. Bị người ta vạch mặt nhưng cũng không biến sắc, tim cũng chẳng đập nhanh, lời nói thuận thế xoay chuyển, chẳng có chỗ nào sơ hở.
Hồng Cái Thiên lại hừ một tiếng:
“Ta biết ngươi muốn lợi dụng ta mà. Được, muốn ta giúp ngươi cũng không phải là không thể. Ngươi hãy nói mọi chuyện cho rõ ràng, xem có đáng để ta giúp hay không.”
“Thống khoái!” Ngưu Hữu Đạo giơ ngón tay cái lên với gã, phát hiện đối phương không dễ gạt, hắn cũng phấn chấn tinh thần hơn: “Có mấy lời, ta muốn nói thẳng ở đây. Sau khi nói xong thì thôi, ngươi nghe xong cũng thôi. Sau đó, có đánh chết ta cũng không thừa nhận.”
Hồng Cái Thiên không kiên nhẫn vung tay: “Đừng có lắm lời, có chuyện gì mau nói, có rắm thì mau thả.”
Đối với lời nói bất lịch sự của đối phương, Ngưu Hữu Đạo cũng không tức giận: “Xin hỏi Tam đương gia, vì sao Phiêu Miểu các lấy lại danh sách bảy nước báo lên?”
Hồng Cái Thiên đáp: “Mọi người trong giới tu hành đều biết, danh sách mà bảy nước báo lên hơi qua loa. Phiêu Miểu các không được hài lòng cho lắm, cho nên mới lấy lại. Chẳng lẽ không phải như vậy sao?”
Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Không sai. Ta hỏi một câu nữa, khác với lúc trước, vì sao lần này lại có hơn một ngàn tán tu tham gia?”
Hồng Cái Thiên cau mày: ‘Nghe nói là một số quốc gia giao chiến với nhau, tổn thất không ít tu sĩ tinh nhuệ. Để đáp ứng đủ quy cách tiến vào Bí cảnh Thiên Đô, bọn họ đã tăng thêm một ngàn tán tu, chẳng lẽ không phải như thế sao?”
Ngưu Hữu Đạo hỏi lại: “Bị Phiêu Miểu các gây áp lực, bảy nước nào dám lừa gạt nữa chứ. Danh sách đã báo lên, làm sao có thể nói quy cách không bằng lần trước? Dùng quy cách không đủ để làm lý do, ngươi tin hay không?”
Hồng Cái Thiên cau mày, giọng nói thấp xuống vài phần: “Đơn giản là thời gian dài, thực lực tán tu cũng tăng lên. Bọn họ muốn nhân cơ hội này thanh lý một số mà thôi. Việc này ai cũng biết rõ trong lòng, nói thẳng ra cũng chẳng có ý nghĩa.”
Ngưu Hữu Đạo hỏi tiếp: “Khi Toa Như Lai triệu tập đầu não các phương tập trung tại Phiêu Miểu các, Nam Hải Pháp Vương cũng có mặt tại hiện trường, chắc hẳn Tam đương gia cũng biết rõ tình huống lúc đó. Toa Như Lai công bố tên một ngàn tán tu, hoàn toàn khác với quy tắc tiến vào bí cảnh Thiên Đô lần trước. Tam đương gia cảm thấy, việc này Toa Như Lai có thể tự tiện làm chủ hay sao?”
Hồng Cái Thiên đáp lại cũng rất thẳng thắn: “Còn phải nói sao, nhất định là ý của chín vị kia rồi.”
Mu bàn tay này của Ngưu Hữu Đạo gõ vào lòng bàn tay kia: “Sự việc đã rõ ràng như thế, Tam đương gia vẫn còn chưa rõ sao?”
Ba người Vu Chiếu Hành vẫn cảm thấy mơ hồ. Rõ? Rõ cái gì? Không rõ.
Hồng Cái Thiên cũng hơi bị quá tải. Nói một hồi, gã vẫn có cảm giác mơ hồ. Gã cố gắng suy nghĩ, nhưng thực sự nghĩ không ra, đành phải tiếp tục không ngại học hỏi kẻ dưới: “Thế điều này có quan hệ chết tiệt gì với bảy nước chúng ta chứ?”
Ngưu Hữu Đạo đáp: “Vì sao Phiêu Miểu các lại bất mãn với danh sách của bảy nước đưa lên? Cả hai chúng ta đều biết. Có người muốn cho tinh nhuệ của bảy nước chết nhiều một chút. Bảy nước có tìm cớ gì cũng vô dụng. Phiêu Miểu các trước giờ hay bảo không nhúng tay vào sự vụ của các nước, thế mà giờ đây lại không tiếc trực tiếp đóng băng chiến sự của các nước. Như vậy còn chưa đủ. Chín người kia còn tăng thêm một ngàn tán tu tiến vào bí cảnh Thiên Đô. Tam đương gia còn chưa cảm nhận được dụng ý bên trong sao?”