“Cái gì?” Hoàng Liệt sững người, vội hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Lam Nhược Đình móc phong mật tín trong tay áo đưa cho ông ta.
Hoàng Liệt tiếp nhận phong thư, sau khi xem qua, ông ta không khỏi giật mình. Thật to gan, Mao Lư sơn trang dám xử lý toàn bộ đám người Quách Thanh Không?
Đương nhiên, Mao Lư sơn trang cũng không nói là họ làm, cứ quanh co lòng vòng.
Nhưng chỉ cần không phải đồ ngốc, nắm giữ nhất định tình huống Nam châu trong tay, đều có thể nhận ra phong thư này là có ý gì.
Một bụng lý do thoái thác đã chuẩn bị trước đó của Hoàng Liệt lập tức hóa thành hư không.
Thái độ Mao Lư sơn trang rất cứng rắn, bắt đầu cứng đối cứng với Tiêu Dao cung. Ngay cả người của Tiêu Dao cung mà bọn họ còn dám xử lý, sao có chuyện sợ Đại Thiền Sơn ông ta chứ?
Thái độ của Mao Lư sơn trang đã rõ ràng, ai dám động đến lợi ích của Mao Lư sơn trang, bọn họ sẽ đập chết. Đại Thiền Sơn không cần thiết vì Tiêu Dao cung mà xông ra đằng trước.
Hai bên chính diện giao phong, Đại Thiền Sơn không nhất thiết phải tự mình ra mặt tranh đoạt. Tiêu Dao cung có thể vặn ngã Ngưu Hữu Đạo, Nam châu vẫn thuộc về Đại Thiền Sơn.
Nếu ngay cả Tiêu Dao cung cũng không phải là đối thủ của Ngưu Hữu Đạo, Đại Thiền Sơn ông ta nhảy ra không phải tự tìm chết hay sao?
Hai bên không thể đắc tội, cứ tọa sơn quan hổ đấu thì hay hơn.
Đưa lại phong thư cho Lam Nhược Đình, Hoàng Liệt thay đổi sắc mặt, vui cười hớn hở chuyển sang chủ đề khác.
Đã quyết định rút lui quan sát, Hoàng Liệt cũng không ở lại lâu, đi dạo một vòng phủ thành Nam châu rồi rời đi.
Ánh đèn mông lung, một bàn rượu thịt, Viên Cương đang ngồi đối diện rót rượu cho “Tô Chiếu”.
“Tô Chiếu” này dường như cũng xuất thân phú quý, rượu thịt nào mà chưa từng thưởng thức, nhưng không thể không thừa nhận, mỹ thực của Mao Lư sơn trang có thể được xem là thế gian nhất tuyệt, ngoại trừ bọn họ thì không có người thứ hai.
Sau khi nàng ta bồi rượu, thỉnh thoảng lại rót rượu cho Viên Cương.
Nàng ta đã nhìn ra được Viên Cương đang có tâm sự, tâm trạng không được tốt.
Đúng là tâm trạng của Viên Cương không tốt, là bởi vì phủ thành Nam châu.
Thương Triều Tông khiến cho hắn ta rất thất vọng. Đạo gia đã dốc hết tâm huyết giúp đỡ y. Đạo gia vừa đi, Thương Triều Tông đã lén lút mật đàm với người của Tiêu Dao cung, lại còn dấu giếm bọn họ.
Mặc dù bọn họ đã kịp thời ra tay áp chế, nhưng hắn ta rất hối hận, hối hận lúc trước hắn ta không nên kéo Đạo gia xuống nước.
Nếu không phải vì hắn ta, Đạo gia sẽ không nâng đỡ Thương Triều Tông. Lần này Đạo gia phải tiến vào bí cảnh Thiên Đô, là do hắn ta gián tiếp hại.
Hắn ta tự trách, nhưng đây cũng là điều mà Ngưu Hữu Đạo hy vọng nhìn thấy.
Thật ra, Ngưu Hữu Đạo cho rằng Thương Triều Tông không có lỗi trong việc này. Không có năng lực xem xét thời thế làm sao có thể thành công? Thương Triều Tông không phải một mình, phía dưới còn có tính mệnh của rất nhiều người, sao có thể đi một con đường dẫn đến nguy hiểm chứ.
Hắn hy vọng Viên Cương không nên mong muốn một cách quá đơn phương. Hắn sợ hắn không có ở đây, Viên Cương sẽ ra ngoài làm chuyện ném đầu lâu rảy máu.
Bên cạnh Thương Triều Tông có tai mắt của hắn. Trước khi hắn đi, hắn đã sắp xếp việc cho Quản Phương Nghi làm. Tai mắt bên cạnh Thương Triều Tông cũng giao cho Quản Phương Nghi luôn, cũng tận lực sắp xếp Viên Cương giám sát.
Hắn đã dự liệu sau khi hắn đi, tất sẽ có người liên lạc với Thương Triều Tông. Hắn muốn cho Viên Cương nhìn thấy hiện thực là như thế nào.
Nếu hắn không thể còn sống trở về, những gì mà hắn làm cũng chỉ có những điều này. Bởi vì hắn biết tính cách quyết định vận mệnh. Hắn chỉ có thể cản được nhất thời, nhưng không thể cản được một thế của Viên Cương.
Một nam một nữ uống rượu, uống vào thì nổi hứng.
Dưới ánh đèn mông lung, đối phương cũng mông lung, không biết từ lúc nào hai người ôm lấy nhau, kịch liệt vận động.
Hai người ngã xuống giường, trần truồ.ng, triền miên...
Trên gác cao, Quản Phương Nghi một mình đứng thẳng nhìn bầu trời đầy sao.
Chiến sự bị đóng băng, thế cục Nam châu nhìn bề ngoài thì bình ổn, nhưng những con sóng ngầm đang khuấy động trong bóng tối, khiến bà ta có chút hãi hùng khiếp vía.
Hứa lão lục lách mình đến, thấp giọng nói: “Củi khô lửa bốc, xong rồi!”
“Haiz!” Quản Phương Nghi cười khổ thở dài. Bà ta chưa từng nghĩ đến có ngày mình sẽ đi làm chuyện bỉ ổi như vậy.
Bà ta không muốn làm những chuyện này. Nhưng sau khi Ngọc Thương đến, biết được Ngưu Hữu Đạo đã an bài hậu sự, bà ta mới hạ quyết tâm, đồng thời vẫn luôn tìm cơ hội.
‘Tô Chiếu” muốn dò xét tình huống bên ngoài, vừa lúc đụng phải Viên Cương đang tâm trạng không tốt, tính cảnh giác giảm xuống, hai người cứ như vậy mà uống rượu, thế là cơ hội đã đến.
Thật ra bà ta rất muốn xử lý “Tô Chiếu”, nhất tuyệt hậu hoạn, nhưng Viên Cương không cho người ngoài có cơ hội.
Hứa lão lục lui ra chưa được một lát, Ngô lão nhị đã đến, bẩm báo: “Tử Kim động và Linh Kiếm sơn đã nhận được tin tức của chúng ta, đã phái người khẩn cấp đến phủ thành tiến hành bảo vệ Vương gia. Người của hai nhà này cũng đang trên đường chạy đến đây. Tiêu Dao cung sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
Quản Phương Nghi gật đầu: “Chỉ mong cục diện có thể ổn định đến lúc Đạo gia trở về.”
Mọi chuyện đều được Ngưu Hữu Đạo sắp xếp ổn thỏa trước khi đi. Ngưu Hữu Đạo dự liệu sau khi hắn đi sẽ có người không cam tâm, cũng không trông cậy vào một số người có thể trung thực, đã mượn tay Hiểu Nguyệt các để chuẩn bị, kết hợp với tai mắt bên cạnh Thương Triều Tông. Một khi phát hiện tình huống không ổn, mặc kệ là ai đưa tay loạn, đều phải vận dụng người của Hiểu Nguyệt các để đả kích.
Thế cục chú định có người sẽ làm, nhưng không dám công khai làm lớn, không phù hợp với lợi ích của các phe. Chuyện ba Đại Phái cân bằng lẫn nhau đã tạo cơ hội duy trì được cục diện sau khi Ngưu Hữu Đạo đi. Đây cũng là lý do Ngưu Hữu Đạo dám lưu lại lực lượng sát thủ đằng sau.
Ngưu Hữu Đạo không hy vọng Thương Triều Tông đi quá xa.
Ngô lão nhị do dự một chút: “Nếu Đạo gia không về được thì sao?”
Quản Phương Nghi thở dài: “Ngài ấy đã sắp xếp xong xuôi, ta còn có thể chống đỡ được thì sẽ chống. Nếu ngài ấy không về được, ba Đại Phái, Đại Thiền Sơn, ba phái ở đây, Ngũ Lương sơn, thậm chí là Vương gia, còn có Vạn Động Thiên Phủ ở Kim châu, hết thảy đều sẽ có động tác, hoặc một lần nữa đưa ra lựa chọn. Đến lúc đó sẽ loạn thành một bầy. Ta hoàn toàn không khống chế nổi, mà nơi này cũng không ai khống chế nổi. Đến lúc đó... cũng chỉ có thể đại nạn lâm đầu, mình trốn phần mình.”
Một loạt người và việc liên tiếp, Ngô Lão Nhị nghe xong da đầu run hết cả lên: “Lội qua vùng nước đục này, e là rất khó thoát thân, những kẻ kia sợ là sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Vạn Nhất, ý ta muốn nói là Vạn Nhất, đến lúc đó chúng ta đi đâu?
Quản Phương Nghi nói: “Đạo gia đã giúp chúng ta sắp xếp đường lui xong xuôi rồi, việc này không cần lo lắng.”
Nghe bà ta nói vậy, Ngô Lão Nhị cũng thấy chút an tâm, thở dài nói: “Cũng chỉ có ngài ấy có thể trấn an được, hy vọng ngài ấy có thể bình an trở về.”
Quản Phương Nghi chưa có ý trở về phòng, giống như người gác đêm của Mao Lư sơn trang, Ngô Lão Nhị không nói chuyện với bà ta một câu nào.
Đêm nay vẫn giống như những đêm khác, nhưng lòng người ai cũng đều bất an, từ khi Ngưu Hữu Đạo rời đi, lòng đều bất an rồi.
…
Ngoài cửa sổ trời đã tờ mờ sáng, trong phòng nam nữ trần tr.uồng mồ hôi đầy mình, người đàn ông thất hồn lạc phách nằm thẳng đuột, người phụ nữ thì cuộn tròn co quắp.
“Hãy thả ta đi!” Người phụ nữ nỉ non một tiếng.
Người đàn ông nói: “Có người đã động tay động chân vào rượu và thức ăn.”
Người phụ nữ ngỡ ngàng không biết gì, hai người đã ở cạnh nhau lâu rồi, nàng ta không có ác cảm gì đối với nam nhân bên cạnh, mà có một loại cảm giác rất khó nói.
Nàng ta hiện tại vẫn không rõ liệu có phải là do rượu và thức ăn bị động tay động chân hay không, suýt chút nữa thì phóng túng đến chết, suýt chút nữa bị người đàn ông bên cạnh hủy hoại đến chết.