Hắn đã nói như vậy, cho dù Hà Tâm Nho rất muốn làm rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, cũng thấy không cần thiết hỏi nữa, nhẹ gật đầu.
Sau khi trao đổi phương phức liên lạc, Ngưu Hữu Đạo nhắc nhở một câu: “Ngươi trở về gọn gàng quá thì không thích hợp, nhất là cách ăn mặc. Đưa kiếm cho ta dùng một lát.” Nói xong, hắn đưa tay ra, muốn lấy kiếm.
Hà Tâm Nho đại khái hiểu ý của hắn, liền đảo ngược chuôi kiếm đưa cho hắn.
Ngưu Hữu Đạo huy kiếm quét qua, Hà Tâm Nho nhắm hai mắt lại, cảm giác đỉnh đầu buông lỏng, kiếm đã trở về trong vỏ.
Cũng không có bất kỳ cảm giác đau đớn nào. Gã ta mở mắt, phát hiện kiếm của mình đã trở về vỏ, còn tóc thì bay tá lả.
Gã ta đưa tay sờ lên đầu, biết Ngưu Hữu Đạo chỉ vung kiếm chém búi tóc của gã ta, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, còn tưởng phải chịu chút đau đớn thể xác chứ.
“Được rồi đấy.” Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh gật đầu: “Vất vả cho ngươi rồi, ngươi có thể đi.”
“Sau khi hồi báo, bọn họ có thể sẽ đến kiểm tra, để ta xử lý một chút.” Hà Tâm Nho chỉ thi thể trên mặt đất, muốn tạo dựng hiện trường.
Ngưu Hữu Đạo nói: “Ngươi có chuyện quan trọng hơn cần làm. Mấy việc nhỏ này không cần ngươi vất vả, sẽ có người xử lý giúp ngươi.”
Hà Tâm Nho tóc tai bù xù gật đầu, chắp tay cáo từ, sau đó nhanh chóng lao đi.
Ngưu Hữu Đạo quay người, ngoắc đám người Vu Chiếu Hành trở về, làm công việc thu dọn hiện trường vẫn là Vân Hoan.
Cái gì là huynh đệ kết bái? Kết bái rồi lại để huynh đệ kết bái làm mấy chuyện này sao? Hắn đang xem huynh đệ kết bái của hắn là chân chạy việc để sai khiến?
Vân Hoan thầm mắng trong lòng, nhưng từ khi Ngưu Hữu Đạo lui tới với mẫu thân của hắn ta, chuyện kết bái với Ngưu Hữu Đạo, hắn ta cảm thấy không cần nhắc đến. Bối phận loạn cả lên, nhắc đến thêm phiền.
Sau khi thu dọn hiện trường thỏa đáng, đám người Ngưu Hữu Đạo lập tức lánh mặt.
Đám người Vu Chiếu Hành không biết hắn đang định làm gì. Lần trước bảo Hứa Phục Hoa giết đồng môn, lần này cũng vậy.
Trước sau hai lần, Ngưu Hữu Đạo đều bảo bọn họ tránh né, bọn họ cũng không nghe được Ngưu Hữu Đạo nói gì với người của mình. Nếu không, nhất định có thể đánh giá ra được Ngưu Hữu Đạo đang định làm gì.
Lúc này, hoài nghi lớn nhất của bọn họ chính là, Ngưu Hữu Đạo đang định tạo ra nội chiến giữa các thế lực chư quốc, muốn đục nước béo cò.
Hỏi, Ngưu Hữu Đạo không nói, có hỏi cũng vô dụng, cũng chẳng thèm hỏi thêm gì nữa.
Ngay từ đầu, có một số chuyện Ngưu Hữu Đạo sẽ nói rõ cho bọn họ biết. Sau khi mọi chuyện tiến triển, lòng người ổn định, hắn lại khôi phục phong cách không dễ dàng để bại lộ lá bài tẩy. Tình huống đều phải nằm trong sự khống chế của hắn, không muốn bị người ngoài tùy tiện quấy rối.
Suy nghĩ của con người là khác nhau, khi đối mặt với một chuyện sẽ có cách lý giải khác. Người này cảm thấy làm như vậy là tốt, người kia cảm thấy làm cách khác sẽ tốt hơn. Ai ngu ai đần đều không rõ, vì người càng ngu xuẩn thì lại càng cảm thấy mình thông minh.
Ngưu Hữu Đạo cảm thấy không cần thiết phải so sánh trí thông minh của ai cao ai thấp. Hắn không muốn lãng phí tinh lực vào việc thuyết phục hay tranh chấp với mọi người cái gì. Nếu có thể khống chế được thì tận lực bản thân mình để khống chế.
Về phương diện tiết tấu, hắn tiến thoái có độ, khống chế rất tốt. Cho dù không nói rõ ràng, cũng không để cho ba người Vu Chiếu Hành sinh ra oán giận.
Vừa trốn được một ngày, mọi người lại xuất hiện lần nữa, giống như lần đi theo Hứa Phục Hoa, bây giờ lại một đường đuổi theo Hà Tâm Nho lưu lại.
Mục đích đuổi theo thì không nói ở đâu, nhưng đám người Vân Cơ dần dần hiểu rõ dụng ý của Ngưu Hữu Đạo.
Phía trước có người của thế lực lớn mở đường, lại còn lén lút lưu lại tin tức nhắc nhở kịp thời, đi theo đằng sau là tương đối an toàn, so với chạy loạn khắp nơi thì tốt hơn nhiều, có khả năng rất lớn trong việc phòng ngừa gặp phải người gây bất lợi cho Ngưu Hữu Đạo.
Sau khi bị thế lực nước Yến vứt bỏ, đến nay bọn họ vẫn luôn an toàn, điều này có liên quan đến sách lược của Ngưu Hữu Đạo.
Bọn họ cũng nhận ra, Ngưu Hữu Đạo không hề lỗ mãng làm loạn, đầu óc vô cùng tỉnh táo, sẽ không tùy tiện mang theo bọn họ đi mạo hiểm.
Ý thức được điều này, cả ba dần dần cảm thấy an lòng. Ngưu Hữu Đạo nói thế nào thì làm thế đó, nói chạy đi đâu thì chạy đi đó, không hề dị nghị.
Đương nhiên, Ngưu Hữu Đạo ngẫu nhiên vẫn khiến bọn họ phát điên. Cái thằng ranh này vẫn luôn muốn bắt động vật của thế giới này làm thú cưỡi, dạy mãi không sửa.
Khi thì trầm ổn cay độc, khi thì nhảy nhót khiến cho người ta không kịp chuẩn bị.
Mặc dù hai mẹ con Vân Cơ ở Nam châu không lâu nhưng cũng đã tiếp xúc với Ngưu Hữu Đạo một thời gian tương đối dài. Hai mẹ con bọn họ biết trước đây Ngưu Hữu Đạo không phải như vậy. Đến sau này, hắn ngẫu nhiên sẽ “biến thái”, ngẫu nhiên sẽ phóng túng giương oai như một lão ngoan đồng.
Nhưng hai mẹ con Vân Cơ cũng cảm thấy, Ngưu Hữu Đạo không còn thảnh thơi như lúc ở Nam châu. Cả người trở nên lạnh lùng, thâm trầm và lãnh khốc hơn nhiều, sát phạt quyết đoán không chút lưu tình, lại có lúc giết người không chớp mắt...
Oan gia ngõ hẹp, đi theo sau lưng Hà Tâm Nho một khoảng thời gian, bọn họ đã nhận được tin tức, nước Vệ đã phát hiện được tu sĩ nước Triệu.
Cũng không khác gì lúc trước, Ngưu Hữu Đạo nhanh chóng kết thúc hành động của Hà Tâm Nho, một lần nữa chuyển hướng sang người nước Triệu.
Sau khi tìm đến tu sĩ nước Triệu, cũng không trực tiếp giáp mặt, Ngưu Hữu Đạo đưa tay ra hiệu dừng lại, mọi người từ xa ẩn núp quan sát thành viên nước Triệu.
Vân Cơ ẩn mình trong bụi cây liếc mắt nhìn Ngưu Hữu Đạo đang đè nhánh cây quan sát.
Nàng ta biết Ngưu Hữu Đạo không muốn gặp mặt trực tiếp. Khác với các thế lực khác, hành động của Ngưu Hữu Đạo ở Thiên cốc đã kết thù với nước Triệu. Trừ phi trong số những người đó có người của Ngưu Hữu Đạo. Nếu không, phương pháp trước đó đều vô dụng, cũng không thể dùng cách đã gặp Diêu Tiên Định trước đó được.
Vu Chiếu Hành hiển nhiên cũng có suy nghĩ này. Ông ta hỏi Ngưu Hữu Đạo: “Bây giờ ngươi làm cách nào thông qua bọn họ để tìm người của ngươi? Phương thức trước đó sợ là không thể thực hiện được?”
Ngưu Hữu Đạo cũng không cho rằng mình sẽ có được vận khí tốt như vậy, trong lần gặp mặt đầu tiên đã gặp được người của mình như Hứa Phục Hoa. Sau một lúc quan sát, hắn nhàn nhạt đáp: “Gặp núi mở đường, gặp nước bắc cầu, không được cũng phải được.”
Vu Chiếu Hành hỏi: “Đến thẳng luôn sao? Cho dù bọn họ mở miệng, người nước Triệu tản ra nhiều nơi như vậy, bọn họ cũng chưa chắc biết được người mà ngươi muốn tìm đang ở chỗ nào. Chẳng lẽ lại đi nói dối kiểu quen biết với Diêu Tiên Định như lúc trước? Ngươi tìm bọn họ cũng vô dụng thôi. Ngươi lộ diện một cái, bọn họ khẳng định sẽ liều mạng với ngươi.”
“Các người ở lại đây chờ ta trở về. Nếu có việc phải rời đi thì để lại ký hiệu.” Ngưu Hữu Đạo dặn dò một câu, sau đó buông lỏng tàng cây đang ấn xuống một cách nhẹ nhàng, phòng ngừa phát ra động tĩnh.
Vân Cơ hỏi: “Ngươi đi đâu?”
“Lần này để ta tự mình ra tay giải quyết.” Ngưu Hữu Đạo nói, sau đó lặng yên rời đi.
Ba người ẩn núp đưa mắt nhìn theo bóng người của hắn biến mất tại rừng sâu, sau đó tất cả nhìn nhau.
Vu Chiếu Hành hỏi: “Hắn muốn làm gì?”
Vân Cơ đáp: “Ta cũng muốn biết hắn định làm gì.”
.....
Vân Hoan thở dài: “Tên nhóc này luôn khiến cho người ta có cảm giác rơi vào sương mù, có trời mới biết hắn muốn làm gì, nhưng hắn đã nói như vậy, chắc không phải làm ẩu đâu, chúng ta cứ an tâm mà chờ.”
Thế núi hiểm trở, liên miên chập trùng.
Bốn tên tu sĩ nước Triệu đang tìm kiếm bên trong khu rừng, vừa lướt qua một ngọn núi, đột nhiên nghe tiếng quát: “Là ai?”
Bốn người nghe tiếng liền cảnh giác, ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, chỉ thấy trên đỉnh núi, một người đang đứng chắp tay, lạnh lùng nhìn bọn họ.