Đạo Quân

Chương 1136: Không muốn trở thành gánh nặng của Đạo gia (2)




Chuyện sống còn đã rất khó chọn lựa, sau khi giành lại Kim Châu, có trả Kim Châu cho Vạn Động Thiên phủ hay không, Linh Kiếm Sơn vẫn như cũ nắm quyền lên tiếng rất lớn, nếu như Linh Kiếm Sơn làm khó dễ, cảnh ngộ của Vạn Động Thiên phủ sẽ rất gian khổ.

Chuyện liên quan đến tính mạng thân gia của biết bao nhiêu đệ tử?

Nếu như Ngưu Hữu Đạo có thể sống sót trở về, dựa vào sức ảnh hưởng của Ngưu Hữu Đạo đương nhiên có thể giúp đọ sức, nhưng mấu chốt là Ngưu Hữu Đạo có thể sống sót trở về sao?

Cơ hội rất mong manh, lần này lại bị thế lực nước Yến vứt bỏ, không có sự che chở của thế lực nước Yến, Ngưu Hữu Đạo có thể nói là hoàn toàn không còn hi vọng sống để mà trở về.

Vẻ mặt Tư Đồ Diệu lúng túng: "Lão đệ, không đến mức phải như thế, đều là người một nhà...."

Chử Đồ Phong một câu nói phá bỏ: "Chúng ta là người một nhà sao? Có phải là người một nhà hay không còn phải xem Vạn Động Thiên phủ lựa chọn như thế nào!"

Nghiêm Lập và Sơn Hải nhìn nhau, hai người biết rõ trong lòng, Chử Phong Bình lần này là thẹn quá hoá giận rồi.

Có điều đặt mình trong hoàn cảnh người khác, hai người cũng có thể hiểu được sự xấu hổ bực tức của Chử Phong Bình từ đâu ra, không phải chuyện vẻ vang gì, phải mặt dày mới có thể làm ra được, ai ngờ Ngưu Hữu Đạo không thức thời, đổi thành ai cũng phải thẹn quá hoá giận, nếu như không phải có người ngăn cản, đoán chừng chỉ mong sao diệt khẩu Ngưu Hữu Đạo mới được!

Tư Đồ Diệu vô cùng lúng túng, nhưng vẫn là nói hộ giúp: "Chử trưởng lão, có chuyện gì dễ thương lượng, có mâu thuẫn gì có thể bày ra thương lượng giải quyết, có chuyện gì không thể thương lượng chứ? Ta thấy mọi người có thể nói chuyện lại một chút..."

Chử Phong Bình lại một câu cứng rắn ngắt lời: "Hỏi ngươi theo bên nào, không phải bao ngươi đến làm người hoà giải, đi hay là ở, nhanh chóng quyết định, ta không có rảnh nghe ngươi lắm điều!"

"Lão đệ!" Tư Đồ Diệu không còn cách nào khác, vẻ mặt khó xử chắp tay nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo: "Đây không phải là việc của riêng cá nhân ta, nỗi khổ tâm của ta ngươi hiểu rõ, thực sự xin lỗi!"

Lời này vừa nói ra, thái độ đã rất rõ ràng, một đám cao tầng của Vạn Động Thiên phủ cũng rất lúng túng, đều có chút xấu hổ tránh né ánh mắt của Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo giúp đỡ Vạn Động Thiên Phủ nhiều việc như vậy, lại là đồng minh, vào lúc này thấy chết không cứu không khác gì thừa cơ hãm hại.

Đặc biệt là trưởng lão Lê Vô Hoa, vẻ mặt càng hổ thẹn, Ngưu Hữu Đạo có thể nói là đã cứu con trai ông ta một mạng!

Tâm tình Chử Phong Bình dường như vui vẻ không ít, mặt mang vẻ đắc ý, nhìn Ngưu Hữu Đạo hơi chút ý vị chế giễu, dường như đang nói, đây chính là kết cục khi đắc tội với ta.

Ngưu Hữu Đạo cười, nhếch miệng ý khẽ cười: "Tư Đồ chưởng môn nặng lời rồi, có thể hiểu được, không miễn cưỡng!"

Quan trọng là cũng không miễn cưỡng nổi, không thản nhiên đối mặt còn có thể như thế nào?

Ngưu Hữu Đạo lại nhìn về phía đám người Đại Thiện Sơn, kết quả đám người kia gặp ánh mắt của Ngưu Hữu Đạo.

Chỉ nhìn đến, từng người một hoặc quay đầu sang một bên ngắm nhìn phong cảnh, hoặc ngẩng đầu nhìn trời, hoặc cúi đầu tựa như tìm kiến.

Thái độ đã nói rõ tất cả, lời Ngưu Hữu Đạo vừa đến miệng lại nuốt trở vào, ngay cả Vạn Động Thiên phủ có mối quan hệ sâu đậm với hắn như thế cũng đưa ra lựa chọn như vậy, Đại Thiện Sơn có mối quan hệ tranh đua với hắn thì càng không cần nói.

Nói cũng vô dụng, cũng không cần nói, nói ra là tự làm mất mặt.

Ngưu Hữu Đại lại nhìn về phía Nhan Bảo Như ở trong đám người, cười hỏi: "Nhan đại mỹ nhân, có hứng thú đi với ta không?"

"...." Nhan Bảo Như sửng sốt, không ngờ đến Ngưu Hữu Đạo lại điểm đến mình, rất là bất ngờ, có chút lờ mờ, chúng ta có giao tình sao? Dường như chưa từng có bất kỳ tiếp xúc nào, thậm chí còn chưa từng nói chuyện với nhau qua một câu.

Thoáng chốc, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía nàng ta.

Ngưu Hữu Đạo cũng cười híp mắt nhìn nàng ta, đang đợi nàng ta trả lời.

Mẹ con Vân Cơ cũng có chút ngoài ý muốn, còn có đám người Tư Đồ Diệu, trước đây Ngưu Hữu Đạo cũng dặn dò qua, bảo bọn họ cẩn thận Nhan Bảo Như một chút, không cho đến gần Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo bây giờ lại lôi kéo Nhan Bảo Như đi là có ý gì, chẳng lẽ thật sự không còn lối thoát liền nắm lấy cái phao cứu mạng?

Chử Phong Bình lại lên tiếng: "Nhan Bảo Như, phấp phới như hoa, ánh mắt cũng đừng mù, như thế thì rất khó coi."

"Chử trưởng lão, ngươi cũng đừng hù doạ ta, ta không bị lôi kéo!" Nhan Bảo Như hời hợt trả lời, nàng ta ngược lại là muốn rời đi cùng Ngưu Hữu Đạo, nhưng chỉ một lời kêu gọi của Ngưu Hữu Đạo mà đã đi, có phải là quá nhẹ nhàng một chút rồi hay không, liền hỏi: "Ngưu Hữu Đạo, muốn ta đi với ngươi cũng có thể, lý do đâu?"

Ngưu Hữu Đạo, một tay khen ngợi bản thân từ trên xuống dưới: "Ngươi là nữ nhâ, ta là nam nhân, hơn nữa ngươi xem, ngọc thụ lâm phong, thân thể cường tráng, lý do này hài lòng chứ?"

Lý do này đủ khiến người khác im lặng, không ít người nhìn nhau, phát hiện tên này vậy mà còn có tâm tình nói đùa.

"Ha ha...." Nhan Bảo Như xinh đẹp quyến rũ vậy mà lại cười đến run rẩy hết cả người, sau một trận nghiêng nghiêng ngửa ngửa, chỉ Ngưu Hữu Đạo nói: "Được! Chỉ dựa vào lý do này của ngươi, ta đi với ngươi."

"Thôi bỏ đi!" Ngưu Hữu Đạo cười híp mắt từ chối, nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo nhấc cằm lên: "Chử trưởng lão vẻ mặt không vui, ta vẫn là không liên luỵ đến cái tốt của ngươi, ban nãy coi như ta chưa nói qua, ta rút lại!"

"....." Nhan Bảo Như sửng sốt, chú ý đến tia sâu sắc chợt loé qua trong mắt Ngưu Hữu Đạo, lập tức tỉnh ngộ, có thể nói hận đến nghiến răng.

Trước đây nàng ta cũng cho rằng Ngưu Hữu Đạo là muốn nắm thêm một cọng cỏ cứu mạng, cho đến khi Ngưu Hữu Đạo lại đột nhiên đổi ý từ chối, nàng ta mới hiểu rõ ra, không cẩn thận mắc lừa Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo đang nhân cơ hội thăm dò nàng ta.

Người khác không biết có ý gì, bản thân nàng ta lại hiểu rõ mục đích đến đây của bản thân nhất, do đó cũng có thể nhạy cảm phát giác được manh mối tình hình, Ngưu Hữu Đạo lật tay liền mò ra được nàng ta hướng ai mà đến!

Mọi người rất kinh ngạc, Nhan Bảo Như đồng ý đi với hắn, Ngưu Hữu Đạo vậy mà từ chối?

Ngưu Hữu Đạo vẫy tay gọi ba nữ đệ tử của Lưu Triều tông kia: "Đi thôi!"

Nói rồi quay người mà đi.

Đi chưa được mấy bước, Vân Hoan nhẹ giọng gọi: "Ngưu huynh."

Ngưu Hữu Đạo nghe tiếng quay đầu, chỉ thấy ba nữ đệ tử vẫn chưa đi theo hắn, mà là vẻ mặt bứt rứt bất an đứng tại chỗ.

Chử Phong Bình liếc mắt, mặt lộ ra ý cười trêu tức.

Ngưu Hữu Đạo chậm rãi quay người, chầm chậm hỏi: "Ba người các ngươi muốn ở lại sao?"

Ba người phụ nữ tên gọi khác nhau Đổng Kim Hoàn, An Diệu Nhi, Lâm Phi Yến, bị Ngưu Hữu Đạo hỏi đến, rất lúng túng, cũng rất là bứt rứt bất an.

Không sai, ba người mục đích lớn nhất mà đi vào nơi này chính là muốn làm nữ nhân của Ngưu Hữu Đạo, nhưng ba người thật sự không ngờ đến thế cục sẽ trở thành như thế.

Ngưu Hữu Đạo cao cao tại thượng trong lòng của bọn họ, thế mà trong nháy mắt lại trở thành cho nhà có tang, cành cây cao biến thành cành khô gần mục nát, chịu không nổi bất kỳ gió táp mưa sa nào, nếu như tiếp tục đi với Ngưu Hữu Đạo chính là tìm đường chết.

Ba người bây giò cũng có lý do an ủi bản thân, từ đầu đến cuối cũng chưa được bất kỳ lợi ích nào từ Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo thậm chí còn chưa nhìn thẳng bọn họ qua, bọn họ trẻ tuổi mỹ mạo, còn có tương lai tốt đẹp và phong quang chưa được hưởng thụ qua, dựa vào đâu đi theo một Ngưu Hữu Đạo không coi bọn họ ra gì đi chịu chết?

Nhưng lực uy hiếp của Ngưu Hữu Đạo ở Mao Lư sơn trang dù sao cũng thấm nhuần đã lâu, đối mặt với câu hỏi của Ngưu Hữu Đạo, ba người cực kỳ bất an nhìn nhau, không dám lên tiếng.