Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi không ngăn cản thì sẽ hối hận đấy! Nếu như ta dám trở mặt thì tất nhiên phải có chỗ dựa, ta muốn đi, không ai trong các ngươi có thể ngăn được ta!”
Nghiêm Lập cười lạnh một tiếng: “Dựa vào Thiên Kiếm phù trên tay ngươi hay là Vu Chiếu Hành? Được thôi! Ta không nhúng tay vào, ngược lại ta muốn nhìn xem ngươi làm thế nào để thoát thân dưới tay người Linh Kiếm sơn, xem xem Linh Kiếm sơn có thể ngăn được ngươi không!”
Nghe ý nghĩ trong lời nói của ông ta rất có cảm giác trào phúng, giống như đang nói, lời khoác lác thì ai chả nói được, ý là nói ra thiểm đầu lưỡi.
Ông ta ra vẻ muốn xem kịch hay, muốn thấy Ngưu Hữu Đạo tự rước nhục vào thân thế nào.
Mắt Ngưu Hữu Đạo hiện lên vẻ tức giận, hắn thật sự muốn tỏ thái độ với ông ta ngay tại đây, nhưng mà chuyện gì nên nhịn thì phải nhịn, vì cơn giận nhất thời, cho dù về sau có thoát ra được thì cũng sẽ có rất nhiều phiền toái, có một vài thứ nếu như chưa đến đường cùng thì không nên động đến.
Hắn không thể không nhịn cơn tức trong lòng xuống, giọng điệu hòa hoãn lại: “Nghiêm trưởng lão, lúc này giết ta không có ích gì cho Tử Kim động. Ngươi cho ta một cơ hội, chỉ cần ta có thể sống sót rời đi, chuyện sau đó ta sẽ tự mình nghĩ cách. Mấy ngày trước lúc ta rời đi một mình, cũng đã nói với ngươi rồi, ta đã liên hệ với người trợ giúp, chỉ cần ta có thể thoát thân lúc này, cũng chưa chắc không thể rời khỏi bí cảnh Thiên Đô.”
“Nam châu đã an toàn rồi, có một số chuyện buộc phải đối mặt, hiện nay không tránh khỏi việc ba môn phái lớn tranh đoạt Nam châu, ta không thể chân đạp ba thuyền được, chỉ có thể theo một phe!”
“Nghiêm trưởng lão, ngươi cho ta một cơ hội, cũng giống như cho Tử Kim động một khả năng. Nhỡ đâu ta có thể sống sót quay về thì sao? Bây giờ ngươi giúp ta, sau khi rời khỏi đây, giao hẹn giữa ta và Tử Kim động vẫn có hiệu lực như trước, bây giờ ngươi giúp ta, chúng ta vẫn sẽ là người cùng thuyền! Bây giờ ngươi giúp ta rời đi, cũng là để lại cho Tử Kim động một cơ hội có được Nam châu trong tay. Cho dù về sau ta sống hay là chết, chỉ cần có một cơ hội, vì sao Nghiêm trưởng lão không thử xem? Đối với ngươi mà nói, không hao tổn gì mà lại có thể thu được một cơ hội, chỉ là chút công sức cỏn con mà thôi!”
Nghiêm Lập im lặng, Ngưu Hữu Đạo thuyết phục vào thời điểm quan trọng này rất có hiệu quả, Nghiêm Lập dường như không có lí do gì để từ chối.
Sau đó, Nghiêm Lập lại ra mặt khuyên hai bên kia, thả Ngưu Hữu Đạo ra!
Có Tử Kim động nằm ở giữa, lúc này hai phe kia cũng không thể khơi dậy nội chiến được, Chử Phong Bình không thể không đồng ý.
Về phía trưởng lão Sơn Hải của Tiêu Dao cung, từ đầu đến cuối vẫn không nói lời nào, bảo vệ Ngưu Hưu Đạo có lợi ích tốt, cũng có cái không tốt.
Lợi ích là có thể ổn định thế lực chiến đấu bên ngoài của Nam châu, cũng là bởi vì hai bên kia đã muốn giữ hắn lại, ông ta chỉ nghe theo mà thôi.
Cái không tốt là, bảo vệ Ngưu Hữu Đạo rồi, Nam châu vẫn sẽ nằm trong tay Ngưu Hữu Đạo, muốn tranh đoạt sẽ gặp phải khó khăn, quan hệ giữa Nam châu và Tiêu Dao cung rất căng thẳng, Tiêu Dao cung cũng không hi vọng Nam châu còn có thể dựa dẫm vào bọn họ.
Cho nên đối với Tiêu Dao cung mà nói, có bảo vệ Ngưu Hữu Đạo hay không cũng không có gì khác biệt, đây là chuyện đã được nội bộ quyết định từ trước.
Việc đã đến nước này, Sơn Hải chỉ khoanh tay đứng nhìn.
“Cút!” Chử Phong Bình hét một chữ vào mặt Ngưu Hữu Đạo, lạnh lùng vô tình, cũng không có tình cảm gì để mà nói nữa.
Với ông ta mà nói, Ngưu Hữu Đạo rời khỏi sự che chở của nước Yến cũng chỉ là một kẻ sắp chết mà thôi, cho dù có tránh được kiếp ở bí cảnh Thiên Đô này, cũng không thể trốn khỏi
Lúc trước vẫn còn là một đám người tốt, còn coi Ngưu Hữu Đạo là đối tượng quan trọng cần được bảo vệ, nhưng một khi đề cập đến việc tranh lợi ích, nói trở mặt là trở mặt được ngay.
Ngưu Hữu Đạo không khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt thêm nữa, ánh mắt nhìn sang đám người Nam châu đến cùng hắn ở xung quanh, không biết có bao nhiêu người tình nguyện đi cùng hắn.
Nhưng hắn vẫn là muốn tranh thủ một chút, hoàn cảnh trước mắt của hắn, đương nhiên là càng nhiều người giúp đỡ càng có thể chống đỡ nguy hiểm.
Thế là coi nhẹ sự làm nhục vô tình của Chử Phong Bình, mỉm cười với Nghiêm Lập: "Nghiêm trưởng lão, Vu Chiếu Hành Vu tiền bối là bạn của ngài, có thể để Vu tiền bối đi với ta không?"
Trước tiên nhắc đến Vu Chiếu Hành, là hi vọng những người khác có thể nhìn thấy, bên này của hắn vẫn có cao thủ, muốn cho mọi người một chút lòng tin, nhằm lấy chút mặt mũi, có thể tranh thủ được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Từ một góc độ khác mà nói, nói rõ hắn không có lòng tin với những người mà mình mang theo, bằng không trực tiếp gọi lên rời đi là được, không cần thiết quanh co như thế.
Rõ ràng là người của ngươi! Nghiêm Lập nghe vậy kích động mắt trợn trắng, nhưng mà không còn cách nào khác, vẫn phải phối hợp diễn hết màn kích, không tiện tự mình chọc thủng bí mật của mình.
Chử Phong Bình đã lặng lẽ nhìn về phía Nghiêm Lập, ta cho ngươi mặt mũi, chẳng lẽ ngươi muốn phá đám ta?
Nghiêm Lập hiểu ý của ông ta, mặt không biểu tình nói: "Bằng hữu thì bằng hữu, ta cũng không thể tuỳ ý sai khiến, ta sẽ không miễn cưỡng ông ấy làm gì, ông ấy có đồng ý đi với đi với ngươi không, không phải do ta quyết định, ngươi hỏi bản thân ông ấy đi."
Ngưu Hữu Đạo quay người chắp tay với Vu Chiếu Hành: "Vu tiền bối, lời hứa ta hứa với ngày sẽ thực hiện, mong rằng giúp ta một tay."
Lời hứa? Vu Chiếu Hành rất muốn hỏi hắn một chut hắn đang nói bậy gì, ngươi hứa với ta cái gì?
Chử Phong Bình lập tức nhìn chằm chằm Vu Chiếu Hành, dường như phát ra lời cảnh cáo không tiếng động.
Nhưng mà Vu Chiếu Hành làm như không nhìn thấy, thản nhiên gật đầu nói: "Được! Ta đi với ngươi."
Chử Phong Bình sầm mặt lại, trong ánh mắt nhìn về phía Vu Chiếu Hành rõ ràng không có ý tốt, người sau vẫn như cũ làm như không thấy.
Ngưu Hữu Đạo lại nhìn về phía Tư Đồ Diệu: "Tư Đồ chưởng môn, hi vọng quý phái có thể cùng nhau lên đường với ta."
Mặc dù sớm đã nói rõ, hắn vẫn không muốn từ bỏ, vẫn là muốn tranh thủ một chút.
Người của Vạn Động Thiên phủ đến lần này, đều là cao thủ hàng đầu chân chính trong Vạn Động Thiên phủ, hơn nữa nhân số cũng không ít, ước chừng năm mươi ngươi, nếu như có thể lôi kéo được Vạn Động Thiên phủ, chính là một trợ lực cực lớn.
Chân mày của Chử Phong Bình cau lại lên tiếng can dự: "Tư Đồ Diệu, là chưởng môn cao quý của một phái, lúc này lấy đại cục làm trọng, việc gì có thể làm, việc gì không thể làm, bản thân phải có chừng mực, đừng làm cho bản thân không thoải mái. Có một số việc không thể làm theo cảm tính, bằng không không gánh nổi hậu quả!"
Cái gì gọi là ngồi trên đống lửa? Chính là cảm giác vẻ mặt khó xử lúc này của Tư Đồ Diệu.
Một bên là đồng minh hợp tác nhiều năm, nói lời giữ lời với Kim Châu, đại ân nhiều lần giúp đỡ Vạn Động Thiên phủ của ông ta.
Không nói thứ khác, chỉ nói Kim Châu đối mặt với thế tấn công của đại quân triều đình, là Ngưu Hữu Đạo mạo hiểm tiếp cận đe doạ đại quân nước Triệu thả bọn họ tiến vào Nam Châu tránh hoạ, cũng là Ngưu Hữu Đạo lấy thế lực Nam Châu giúp đỡ, không tiếc cái giá phải trả cùng liên quân Kim Châu liều mạng với đại quân nước Triệu.
Về tình về lý, Vạn Động Thiên phủ đều không nên vứt bỏ Ngưu Hữu Đạo vào thời điểm này.
Nhưng mà hiện thật rất tàn khốc, trong bí cảnh Thiên Đô rất nhiều thế lực muốn đối phó Ngưu Hữu Đạo đã không còn là bí mật, nếu như đi theo Ngưu Hữu Đạo, không khác nào tự tìm đường chết, hơn nữa còn đắc tội Linh Kiếm Sơn, sẽ càng thêm phiền phức. Bên ngoài, nước Yến và Kim châu liên quân, Linh Kiếm Các cũng nắm giữ trong tay quyền lên tiếng rất lờn, coi như có thể trở về, Linh Kiếm Sơn không tiện động thủ với người nước Yến của mình, thu thập một người ngoài Vạn Thiên Động phủ của bọn họ rất khó khăn sao?