Bay vọt trong dãy núi, một đám người chạy thẳng lên đỉnh ngọn núi cao nhất.
Vận may khá tốt, bên trên đỉnh núi có một cái cây màu đen, cành cây màu đen kịt, lá cây rất thưa thớt, đây đúng là Linh Thụ.
Kẻ nhanh tay nhất chính là người của Tử Kim động, bọn họ lao lên phía trước, vừa phát hiện ra Linh Thụ, bọn họ lập tức quét sạch số quả kết trái trên Linh Thụ.
Mặc dù Linh Thụ này rất lớn, nhưng trên cây lại chỉ có bảy quả, bảy quả ở trên ngọn cao nhất của những cành cây lớn hướng lên trên trời, hình dáng như đang hấp thu tinh hoa của khắp đất trời.
Trái cây cũng có màu đen kịt, Ngưu Hữu Đạo thấy nó như một cây dừa vậy.
Trái cây vừa được hái xuống, một cảnh tượng khó tin cũng xuất hiện, dường như tinh khí của cả Linh Thụ cũng đều bị hái xuống, dường như cây đại thụ không còn có thể chịu đựng được sức nặng nào nữa, cành cây răng rắc gẫy xuống, phần thân cây còn lại cũng nhanh chóng mục rữa, cuối cùng tất cả sập xuống.
Đây là một trong những chỗ thần kì của Linh Thụ, chúng không có mầm móng để sinh trưởng, chúng sinh ra nhờ thu thập tinh hoa giữa đất trời, hai mươi năm mới có thể lớn lên thành cây, mười năm sau đó mới nở hoa, mười năm nữa kết trái, mười năm sau quả chính, một lần sinh tử luân hồn vừa tròn năm mươi năm.
Linh Chủng bên trong trái cây chỉ có thể tồn tại ở đây tối đa là năm năm, sau năm năm, chúng sẽ trở nên tăm tối, cuối cùng sẽ tiêu tan trong sự tăm tối đó.
Về phần Linh Thụ sinh trưởng ở đâu, rồi lại biến mất ở đâu, không có quy luật cố định nào hết, ít nhất thì giới tu hành bây giờ vẫn chưa tìm ra được quy luật này, dường như là Linh Thụ muốn mọc lên ở đâu thì nó sẽ mọc lên ở đó.
Mặc dù người của Tử Kim động nhìn thấy cây Linh Thụ đầu tiên nên chiếm được quả trước, nhưng tình trạng tranh giành cũng không xuất hiện, tàn sát lẫn nhau vì một thứ đồ nhỏ thế này là không cần thiết.
Có điều mấy phái cũng triệp tập mọi người ra nhìn theo bọn họ định làm thế nào với Linh Chủng đó.
Quả thật trái cây rất cứng rắn, phải dùng pháp mới có thể phá vỡ chúng được, sau khi phá vỡ ra, có thể ngửi thấy một mùi thơm âm ỉ thấm vào ruột gan, thịt quả ở bên trong đã thành từng múi, từng hạt Linh Chủng kết lại ở bên trong, dày đặc, hạt lớn hạt nhỏ như những hạt vừng, màu tím trong suốt long lanh.
Số lượng trong các quả giống nhau, mỗi quả đều có vừa tròn bảy trăm hạt Linh Chủng, tức là mỗi một cây Linh Thụ có thể thu thập được gần năm ngàn hạt Linh Chủng.
Nhìn qua thì số lượng không ít, nhưng thật ra thì cũng chỉ là một nắm nhỏ.
Ngưu Hữu Đạo đứng bên ngoài nhìn, xem như cũng được mở rộng tầm mắt.
Sau đó, ba phái bàn bạc rồi quyết định, chọn đỉnh núi cao nhất ở đây làm điểm bắt đầu, sau đó mọi người tản ra các hướng, bắt đầu tìm kiếm trong phạm vi lớn, sau khi hẹn trước khoảng cách đại khái thì mọi người sẽ tập hợp lại, sau đó bố trí lại lần nữa, như vậy cũng là để thu thập thu hoạch trên tay của mọi người.
Sau khi giao hẹn xong, người ở đoạn giữa, người ở cánh trái, người ở cánh phải, ba phái lớn mỗi phái phụ trách ở một nơi, đều đang bắt đầu tự sắp xếp.
Ngưu Hữu Đạo không biết mình nên để bên nào sắp xếp, trưởng lão Chử Phong Bình của Linh Kiếm sơn lại tìm đến hắn trước nhất, thấp giọng hỏi một câu: “Đã nghi xong chưa thế? Không đợi năm ngày thì không được sao? Với cái đầu của ngươi, cần phải suy nghĩ lâu như vậy sao? Cứ kéo dài như vậy một, hai ngày cũng không có ý nghĩa gì.”
Nghiêm Lập ở bên Tử Kim động, Sơn Hải của Tiêu Dao cung đều đang như có như không liếc về phía bên này, Chử Phong Bình tìm Ngưu Hữu Đạo để làm gì, trong lòng hai người đều hiểu rõ, lại đều giả bộ lơ mơ, nhìn thấy hết cũng không nói gì, coi như là không biết.
Là phúc thì không phải học, là họa thì không tránh được, cái gì nên đến thì cũng vẫn đến rồi.
“Chử trưởng lão nói rất đúng...” Tâm trạng của Ngưu Hữu Đạo có phần nặng nề, hắn gằn từng chữ: “Chuyện hôn nhân là chuyện lớn, không phải trò đùa, Ngưu mỗ rất khó tuân mệnh!”
Sắc mặt của Chử Phong Bình trầm xuống: “Lão đệ này, đây cũng không phải là nơi có thể làm việc theo cảm tính, nếu như ngươi vẫn chưa nghĩ xong thì ta cho ngươi đủ năm ngày để suy nghĩ cho kĩ, nhất định không được làm việc theo cảm tính.”
Ngưu Hữu Đạo: “Chử trưởng lão, sao phải ép buộc như vậy chứ? Chẳng lẽ không thể bàn bạc cách khác được sao?”
Chử Phong Bình: “Cách khác? Được, vậy ngươi thử nói ra một cách khác xem nào, chỉ cần ngươi có thể nói ra một cách có thể khiến ta hoàn toàn yên tâm, ta sẽ nghe theo ngươi.”
Không phải không có cách nào, Ngưu Hữu Đạo có thể nói ra một bí mật to lớn cho đối phương coi như là điểm yếu, nhưng nếu Chử Phong Bình hoặc Linh Kiếm sơn không thừa nhận được sức mạnh của bí mật này, rất có thể họ sẽ trực tiếp bán hắn cho Phiếu Miểu các, mất nhiều hơn được!
Nói trắng ra là, bản thân hắn cũng không có cách nào rất tốt, chỉ có thể im lặng.
Chử Phong Bình trừng mắt nhìn hắn một lúc, giọng nói dịu lại: “Lão đệ, tội gì phải tự làm khó mình như thế? Không cần phải vậy đâu, nếu không ta cho ngươi thêm một ngày nữa để suy nghĩ?”
Ngưu Hữu Đạo: “Mọi người hợp tác, ai ai cũng được lợi, tốt cho tất cả mọi người, việc gì phải ép người quá đáng như thế!”
Chử Phong Bình: “Ta cũng muốn ai ai cũng được lợi, nhưng là do ngươi không chịu biết điều! Ta cũng đâu có ép buộc ngươi, nhưng ngươi lại mang theo một gánh nặng lớn, chúng sẽ rước đến rất nhiều phiền phức, nếu như Linh Kiếm sơn không được lợi lộc gì, ta với ngươi lại không phải người một nhà, thì vì sao ta lại phải để cho đệ tử của Linh Kiếm sơn hi sinh vì ngươi? Lão đệ, ta đối với ngươi đã là quá tốt rồi, người muốn kết hôn với đệ tử của ta có rất nhiều, rõ ràng là tác thành cho người một chuyện tốt không công như thế, ngươi có cần phải khó xử vậy không? Chuyện tối đến vậy, có gì mà phải do dự chứ?”
Ngữu Hữu Đạo bình tĩnh nói: “Ta đồng ý lấy nàng ta là được sao?”
Chử Phong Bình: “Ít nhất là phải đồng ý đã! Có điều cưới luôn ở đây thì không hợp lí lắm, ta cũng không muốn để nàng ta chịu thiệt, qua loa cũng không được, chờ đến khi ra khỏi bí cảnh, ta sẽ tổ chức hôn lễ cho các ngươi. Đương nhiên, hôn lễ chỉ là một hình thức thôi, để ngươi thấy yên tâm, ta có thể giao người cho ngươi trước, có con rồi thì mọi người đều yên tâm…”
Không ngoài dự đoán, Ngưu Hữu Đạo đã đoán trước được ông ta muốn nói gì, hắn nâng tay ngăn lại: “Chử trưởng lão, Ngưu mỗ xin nhận ý tốt, nhưng ta thấy chúng ta không thỏa thuận với nhau được rồi.”
Sắc mặt Chử Phong Bình trở nên rất khó chịu: “Ngưu Hữu Đạo, ta đã nể mặt rồi thì đừng có không biết xấu hổ, đừng có không uống rượu mời lại thích uống rượu phạt, nghĩ kĩ đi rồi hẵn nói thì hơn!”
Ngưu Hữu Đạo cứng rắn nói một câu: “Ai muốn lấy thì đi mà lấy, nữ nhân của Linh Kiếm sơn ta sẽ không để vào mắt đâu!”
Nói lời này ra rồi không khác gì đang công khai xé mặt nhau!
Không còn cách nào khác, Ngưu Hữu Đạo không có khả năng làm theo lời đối phương nói, nảy sinh quan hệ với một người phụ nữ mà hiện tại hắn vẫn chưa biết là ai rồi tạo ra thế hệ sau để cho đối phương uy hiếp. Nếu như hắn thực sự đi đến bước đường cùng đó rồi, sau đó chắc chắn sẽ phải khuất phục để cô gái kia cho Tiêu Dao cung và Tử Kim động xử lí.
Có một số việc hắn có thể bất chấp thủ đoạn để làm, nhưng đối với hắn mà nói, chuyện này không còn gì để thương lượng nữ, cũng không thể đồng ý được!
Hắn không phải bậc đế vương kia, có thể làm mọi loại chuyện vì quyền thế địa vị.
Nhưng đối phương khinh người quá đáng, ép buộc không tha, hắn có nói gì cũng không có tác dụng. Chỉ cần hắn không đồng ý, cho dù hắn có hạ thấp bản thân xuống đến đâu, nói chuyện tử tế như thế nào, người ta cũng muốn trở mặt thôi. Nếu đã như vậy thì hắn còn khách khí để làm gì nữa? Không cần phải làm khổ bản thân thêm nữa!