“Vậy là tốt rồi.” Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, lại hỏi: “Bên Chử Phong Bình ứng đối thế nào? Nghiêm Trưởng lão có nghĩ được biện pháp không?”
Nói tới đây Nghiêm Lập cũng hơi đau đầu, ngồi xếp bằng xuống trước mặt hắn: “Lão gia hoả không biết xấu hổ này, lại dám đưa nữ đệ tử vào vì chuyện này, đây là muốn làm thành chuyện tốt ngay trong bí cảnh Thiên Đô đây mà. Sau đó ngài sẽ không còn đường lui nữa! Mấu chốt là, muốn bảo vệ ngài, nhất định ngài phải được cả nước Yên ủng hộ, nhất là yêu cầu đứng hạng nhất mà Toa Như Lai đưa cho ngài, không tập trung tất cả linh chủng mọi người tìm được dồn cho ngài, sẽ rất khó mà đứng hạng nhất. Bây giờ ngài từ chối Chử Phong Bình sẽ không có chuyện đó. Ôi, nghĩ tới nghĩ lui tôi vẫn không có biện pháp gì tốt.”
Vừa mới nói xong, có tiếng Trưởng lão Tiêu Dao Cung Sơn Hải ngoài cửa hang vọng vào: “Vu Chiếu Hành, ngươi tránh đi cho ta! Ta thấy Nghiêm Lập vào rồi. Đừng có lấy lý do không nên quấy rầy gì đó lừa gạt lão tử!”
Cùng Nghiêm Lập nhìn nhau, Ngưu Hữu Đạo lên tiếng nói: “Vu tiền bối, cho ông ta vào đi!”
Một cái bóng loé lên, Sơn Hải vào ngay lập tức, đứng trước mặt hai người, nhìn hai người từ trên xuống dưới dò xét một hồi: “Hai vị trốn ở đây mưu chuyện bí mật gì vậy?”
Nghiêm Lập thở dài: “Sơn Hải, ông nghĩ nhiều quá rồi.”
“Ta nghĩ nhiều sao? Nếu không phải vì phát hiện ngươi tới, chỉ sợ Vu Chiếu Hành vẫn còn đang ngăn cản ta.”
Ngưu Hữu Đạo lên tiếng: “Nghiêm Trưởng lão, việc đã đến nước này, ta cũng không cần lừa Sơn Hải Trưởng lão nữa.”
Nghiêm Lập trừng mắt lườm hắn, không hiểu hắn có ý gì.
“Xem ra thật đúng là có chuyện gì đó giấu diếm ta.” Sơn Hải hắc hắc cười lạnh.
Ngưu Hữu Đạo đưa tay ra hiệu mời ngồi, Sơn Hải không khách khí, lắc vạt trường sam, ngồi xuống xếp bằng.
“Không gạt Sơn Hải Trưởng lão, ta gặp chút phiền phức. Chử Trưởng lão Linh Kiếm Sơn đã tới tìm ta…” Ngưu Hữu Đạo kể lại chuyện Chử Phong Bình ép mình cướp nữ đệ tử của ông ta, nói rằng mình tránh mặt không ra là vì không biết phải trả lời Chử Phong Bình thế nào.
Sơn Hải vừa nghe đã biết Chử Phong Bình muốn làm gì, mới chửi ầm lên: “Họ Chử thực sự là không cần mặt mũi nữa mà!”
Mắng thì mắng, nhưng việc này đúng là vấn đề khó giải quyết, không biết thì thôi, biết rồi thì không thể cùng đối mặt, nhưng vì khốn cảnh trước mắt của Ngưu Hữu Đạo, khó khăn này thực khó xử lý.
Ba người bàn tới bàn lui cũng không ra được biện pháp gì hợp lý, cuối cùng, Sơn Hải nghiến răng nói: “Nếu không thì hai nhà chúng ta sẽ giả bộ hồ đồ, ngài cứ cưới nữ nhân kia là được.”
Ngưu Hữu Đạo trợn mắt: “Ngài nói đùa cái gì thế? Chung thân đại sự có phải chuyện chơi đâu.”
Nghiêm Lập nghĩ một lát, hỏi Sơn Hải: “Ý của ngài là muốn ổn định Linh Kiếm Sơn trước?”
Sơn Hải gật đầu: “Chử Phong Bình đến đây mới bức bách ngài như vậy, hẳn là muốn uy hiếp ngài, khiến cho ngài không thể không từ, có thể nói, ông ta đã có dự mưu từ trước, ngài không tránh được. Cho nên, bây giờ cũng chỉ có thể làm vậy. Việc này khó giải! Ngài cứ cưới tạm để ổn định trước đi đã. Chỉ cần ngài không ở chung với nữ nhân kia thì không lo không có cơ hội…” Ông ta đưa tay làm động tác cắt cổ.
Nghiêm Lập nhíu mày, hiểu ý ông ta, tới lúc đó sẽ xử lý nữ nhân kia.
Ngưu Hữu Đạo sầm mặt: “Ngài nói chuyện không đau eo mà!”
Nghiêm Lập thở dài: “Chuyện này đúng là ám muội thật, nhưng lúc này không thể thừa nhận đây thực sự là biện pháp tốt.”
Sơn Hải cũng khuyên: “Đúng là khiến ngài khó xử rồi, nhưng chúng ta cũng chỉ nghĩ cho ngài thôi, chẳng có cách nào khác. Lại nói, ngài là thanh niên trẻ tuổi, khí huyết phương cương, được tặng không một nữ nhân trong nơi bí cảnh này lại không tốt sao? Chuyện tốt! Đương nhiên, chơi đùa thôi là được rồi, đừng coi là thật, không cần để tâm đến những nữ nhân vì lợi mà đến này, lão đệ là người làm đại sự, trầm mình vì nữ nhân như vậy thực không đáng.”
Ngưu Hữu Đạo trừng mắt rất bất đắc dĩ lắc đầu: “Chúng ta đều hiểu Chử Phong Bình đưa người tới tác hợp là có ý gì, là vì không muốn cho ta có đường lui. Để ổn định hai nhà các ngài, ông ta không thể để cho ta cưới nàng ấy ở đây, chỉ cần ta đồng ý, nghĩ bằng mông cũng biết ông ấy sẽ làm thế nào, có hứa hẹn cũng có thể đổi ý, căn bản ông ta sẽ không chịu tin, chắc chắn sẽ bắt ta tỏ rõ thành ý, chắc chắn sẽ ép ta phải gạo nấu thành cơm, khiến cho ta muốn đổi ý cũng khó khăn. Thời gian một năm đủ để châu thai ám kết, đủ để ta làm cho nữ nhân kia lớn bụng! Trước ổn định sau hạ thủ? Đến lúc đó làm sao ta ra tay được? Giết thê diệt tử sao? Các ngài có chủ ý gì ngu ngốc thế?”
Có vẻ như đúng là thế thật! Nghiêm Lập và Sơn Hải nhìn nhau.
Nhưng người khó xử không phải bọn họ! Sơn Hải đứng dậy: “Người tu hành khó tránh khỏi lựa chọn sinh tử, lựa chọn thế nào là do ngài, ta không ép!” Dứt lời, ông ta rời đi, mặc kệ không quan tâm.
Trong hốc cây im lặng một lúc, Ngưu Hữu Đạo nhìn theo Sơn hải rời đi, lại nhìn chằm chằm phản ứng của Nghiêm Lập, không nói gì.
Cuối cùng, Nghiêm Lập phá vỡ sự im lặng, từ tốn nói: “Lão đệ, có chuyện này nhất định ngài phải hiểu, nếu không có Linh Kiếm Sơn và Tiêu Dao Cung ủng hộ, chỉ còn lại một Từ Kim Động ủng hộ ngài, thế càng yếu càng dễ bị ngoại địch tấn công. Tử Kim Động do ta dẫn đến, ta phải chịu trách nhiệm vì các đệ tử Tử Kim Động. Nếu hai nhà bọn họ bỏ ngài, Tử Kim Động ta cũng chỉ có thể tránh nguy hiểm. Ta không thể vì sinh tử của một nữ nhân mà không để ý đến sống chết của đông đảo đệ tử. Ta hiểu sự khó xử của ngài, đương nhiên, ta cũng sẽ không ép ngài, tự ngài suy nghĩ kỹ đi.” Dứt lời, ông ta cũng đứng dậy rời đi.
Ngưu Hữu Đạo ngồi xếp bằng nhìn theo, khoé miệng nhếch lên cười lạnh. Không ép? Đây không phải ép thì là gì?
Hai vị này không hề lo sợ hắn và Linh Kiếm Sơn sẽ giả đùa làm thật. Biết nội tình rồi, đương nhiên không cần lo lắng. Đến lúc đó, nếu hắn không giết nữ nhân kia, hai nhà đó sẽ đối phó với hắn.
Hắn đã biết những người này không đáng tin mà. Lấy chuyện này ra thử, quả nhiên lập tức họ gác hắn lên trên giàn lửa ngay.
Cuối cùng, vẫn là bên Phiêu Miễu Các kia nói nhảm, một nước ba phái lớn.
“Người đâu!” Ngưu Hữu Đạo cao giọng gọi, một đệ tử Lưu Tiên Tông đi vào chắp tay lĩnh mệnh: “Đạo gia!”
“Mời Chưởng môn Vạn Động Thiên Phủ đến một chuyến.”
“Rõ!”
Lưu Tiên Tông, Phù Vân Tông, Linh Tú Sơn cũng phái ba nữ đệ tử tới, mà tư sắc đều khá, cũng dễ hiểu dụng ý.
Ba phái hưởng ké hào quang của Ngưu Hữu Đạo, bên nước Yên chỉ cho mỗi nhà đưa ra một người, cũng coi như tránh cho họ không gặp phải tổi thật quá lớn.
Ba phái cũng biết, người bọn họ phái tới bí cảnh cũng khó mà có tác dụng gì, phái ba người tới thực ra là để hầu hạ Ngưu Hữu Đạo. Chỉ cần Ngưu Hữu Đạo đồng ý, hầu hạ thế nào cũng được, không nói tới chuyện báo đáp Ngưu Hữu Đạo, cũng coi là đặt cược. Nam nữ trẻ tuổi ở cung nhau lâu ngày khó tránh xảy ra chuyện, Một khi Ngưu Hữu Đạo có thể an toàn trở về, cũng coi như kéo gần quan hệ với hắn.
Nếu không thể an toàn trở về, một môn phái chỉ hy sinh một người không đáng gì, vụ đầu tư này coi như tính ổn thoả cả.
Ba nữ đệ tử cũng lĩnh hội được ý tứ của môn phái, mà các nàng lại không đủ kiến thức, không biết tranh đấu hung hiểm, chỉ biết vị Đạo gia Ngưu Hữu Đạo này rất uy phong, với các nàng, là một người cao cao tại thượng, ngay cả chưởng môn phái mình cũng phải cung cung kính kính, rất mong chờ có thể trở thành nữ nhân của Đạo gia, bị lừa hai câu là đã ôm hy vọng tới tìm.
Có điều, xem ra trước mắt Đạo gia không có ý gì với các nàng, gần như không nhìn tới các nàng, chỉ coi các nàng là người làm việc vặt, rất thất vọng.
Nhưng thời gian còn rất dài, các nàng vẫn ôm hy vọng vào tương lai.
Một lát sau, Tư Đồ Diệu đi vào.
Không thể không nói bây giờ Ngưu Hữu Đạo đã hoàn toàn không phải người thường, đường đường là Chưởng môn Vạn Động Thiên Phủ mà hắn gọi là phải đến, đuổi là phải đi, bản thân Tư Đồ Diệu cũng không cho rằng có gì không ổn.