Bên này đã nghỉ ngơi xong, đang muốn xuất phát, Ngưu Hữu Đạo lại đòi bế quan tu luyện, tạm thời không định đi.
Giờ còn bế quan tu luyện?
Nói đùa cái gì thế? Sơn Hải lách mình đi lên muốn xem xem rốt cuộc Ngưu Hữu Đạo đang giở trò quỷ gì, ai ngờ, Vu Chiếu Hành giữ chặt cửa hang không cho vào, ông ta làm sao không giận được?
Vu Chiếu Hành bình tĩnh nói: “Không làm gì hết. Từ xưa đến nay, việc gì ta đã đồng ý sẽ làm chắc chắn. Ta đã đồng ý với Nghiêm huynh bảo vệ Ngưu Hữu Đạo thì sẽ làm được.”
Sơn Hải chỉ vào mũi ông ta, nổi giận mắng mỏ: “Vu Chiếu Hành, ta khuyên ngươi đừng có lôi Đan Bảng ra mà kiêu căng. Mấy cái tên cứt chó trên đó đều là đồ chơi của chúng ta, nếu thật ra tay, không biết ai thắng ai thua đâu. Đừng có tự tìm phiền toái cho mình.”
“Không nghiêm trọng như ngươi nói đâu. Ngưu Hữu Đạo nói muốn bế quan năm ngày suy nghĩ vài việc thật cẩn thận, không muốn bất kỳ kẻ nào quấy rầy. Ta đã đồng ý hộ pháp cho ngài ấy, ta phải tận lực mà làm.”
Đám người nước Yên đang xem động tĩnh bên này, nghe câu “bế quan năm ngày suy nghĩ vài việc thật cẩn thận”, Trưởng ông ta Linh Kiếm Sơn Chử Phong Bình có vẻ suy tư.
Trưởng ông ta Tử Kim Động Nghiêm Lập lặng lẽ liếc nhìn phản ứng của Chử Phong Bình.
Đột nhiên Sơn Hải gọi toáng lên vọng vào trong hốc cây: “Ngưu Hữu Đạo, ngươi ra đây cho ta! Còn không ra, đừng trách chúng ta mặc kệ ngươi!”
Trong hốc cây chẳng có phản ứng gì, dù trong đó có người nhưng lại không phải Ngưu Hữu Đạo, nên y không dám lên tiếng.
Sơn Hải ý thức được có chuyện gì đó kỳ quặc, bèn trầm giọng nói: “Vu Chiếu Hành, ngươi tránh ra cho ta! Nếu không, đừng trách ta không khách khí!”
Vu Chiếu Hành kiên quyết: “Sơn Hải Trưởng ông ta, nói thật cho ngươi biết, ở Thiên Cốc, Ngưu Hữu Đạo đã bị Vạn Đồng Phúc và Minh Tĩnh ám toán mà bị thương. Hiện giờ là thời điểm mấu chốt để ngài ấy trị thương, không cho người khác quấy rầy, nếu không rất dễ tẩu hoả nhập ma. Ta đã đồng ý hộ pháp cho ngài ấy, ngươi đừng làm khó ngài ấy, cũng đừng làm khó ta.”
Sơn Hải không hiểu, cúi đầu nhìn xuống dưới gốc cây: “Nghiêm Lập, con chó nào đây? Không phải bằng hữu của ngươi sao? Sao lại thành chó giữ nhà cho Ngưu Hữu Đạo?”
Nghiêm Lập: “Sơn Hải, lúc này mọi người đừng nên xảy ra bất hoà, nên đoàn kết nhất trí.”
“Không phải ta không muốn đoàn kết nhất trí, mà là chuyện này kì quặc quá, ta nghi ngờ không biết có phải ngươi lấy danh Tiêu Dao Cung của ta làm ra chuyện gì không.”
Bên dưới, Chử Phong Bình vội ho một tiếng, lách ra khuyên nhủ: “Sơn Hải huynh, hẳn là Ngưu Hữu Đạo sẽ không vô duyên vô cớ đến thế. Lúc trước, khi ra tay ở Thiên Cốc, đúng là ngài ấy có vẻ không bình thường, có thể là bị đả thương thật đấy. Nếu thực sự đây là giai đoạn quan trọng trong quá trình chữa thương, thì hoàn toàn chính xác là không nên quấy rầy, sơ ý một chút có thể sẽ tẩu hoả nhập ma. Nếu không có chuyện gì gấp gáp thì chờ một chút đi, thời gian một năm cơ mà, năm ngày cũng không nhiều nhặn gì.”
Sơn Hải chỉ vào trong hốc cây: “Chúng ta nói chuyện lớn tiếng như thế, không thể có chuyện bên trong không nghe được, mà không có tí phản ứng nào. Ta nghi ngờ trong đó không có ai hoặc đang xảy ra chuyện gì. Khẳng định là có vấn đề…”
Ông ta còn chưa nói hết, đột nhiên trong hốc cây có người thi pháp đánh ra một đạo kình phong, thổi quần áo Vu Chiếu Hành đang canh giữ bay phần phật.
Chử Phong Bình dừng ngựa, chỉ chỉ: “Ngươi nhìn đi, có người đấy. Người chết còn có thể thi pháp không? Có thể đúng là trước khi đại thành thì không thể nói được.”
Thực sự có người sao? Sơn Hải nhăn mày. Chử Phong Bình cưỡng ép kéo tay ông ta xuống dưới, tới trước mặt Nghiêm Lập, hỏi: “Vu Chiếu Hành là do ngươi tìm đến, ngươi còn không tin bằng hữu của mình sao?”
Thấy ông ta bao che như thế, Nghiêm Lập thầm cười lạnh, thầm mắng ông ta già không biết xấu hổ!
Nhưng ngoài mặt ông ta vẫn khẽ gật đầu đồng ý: “Vu Chiếu Hành đã nói vậy sẽ không phải giả đâu. Sơn Hải, được rồi, Chử Phong Bình nói không sai, tiếc gì năm ngày, nhân cơ hội này, chúng ta bàn bạc hành động sau này một chút đi.”
Hai nhà cùng khuyên, Sơn Hải cũng chỉ có thể đồng ý. Hai nhà muốn ở lại, một nhà ông ta muốn đi cũng không ổn.
Nhưng việc này vẫn khiến ông ta nghi ngờ. Ngưu Hữu Đạo có liên quan đến lợi ích to lớn của nước Yên, chuyện Tử Kim Động và Linh Kiếm Sơn muốn làm, Tiêu Dao Cung cũng muốn làm từ lâu rồi, nhưng Thương Triêu Tông giết Trưởng ông ta Tiêu Dao Cung Thi Thăng lại khiến cho hai bên nảy ra mâu thuẫn nên bị chậm trễ.
Xem thái độ hai nhà, Sơn Hải bắt đầu nghi ngờ ý đồ của họ.
Vu Chiếu Hành rũ mắt nhìn đám người bên dưới. Lúc trước, Ngưu Hữu Đạo có dặn ông ta, người của Linh Kiếm Sơn và Tử Kim Động sẽ ra mặt giúp đỡ, ban đầu ông ta còn nửa tin nửa ngờ, giờ xem ra có vẻ không sai.
Nhan Bảo Như vẫn thờ ơ lạnh nhạt, Vu Chiếu Hành trông coi cái hang kia không cho vào khiến cho nàng cũng thấy kỳ lạ. Nhưng có ông ta canh giữ ở đó, chẳng ai có cách nào đi vào xem thử thực hư…
Có bóng người thấp thoáng trong rừng. Ngưu Hữu Đạo quay về.
Vân Cơ phụ trách tiếp ứng đã chờ sẵn ở chỗ hẹn, thấy hắn, nhẹ nhàng thở ra: “Một mình ngươi vụng trộm chuồn đi làm muốn làm cái gì?”
“Ha ha, ra ngoài thăm dò tình hình xung quanh.”
Vân Cơ tin được lời quỷ này của hắn mới lạ. Người của ba phái đông như vậy, còn cần đối tượng bảo vệ đặc biệt là hắn phải tự mình mạo hiểm ra ngoài tìm hiểu tình hình xung quanh sao?
Khi đi hắn không chịu nói, lúc về cũng không chịu nói, biết không hỏi được, nàng cũng không hỏi nữa. “Mau về đi, tốc độ của mọi người bị ngài kéo chậm lại, bên Tiêu Dao Cung phản ứng rất dữ.”
Ngưu Hữu Đạo ngẩng đầu nhìn trời: “Chờ lát đi, tối ta về. Cô về trước cùng Nghiêm Lập tìm hướng cho ta về, không được để ai phát hiện ra.”
Đã về rồi còn cần phải cẩn thận từng li từng tí như vậy sao? Vân Cơ cực kỳ nghi ngờ, không biết rốt cuộc hắn ra ngoài làm gì mà phải cẩn thận giữ bí mật hành tung như vậy!
Tạm thời không nhắc tới nghi ngờ vô căn cứ trong lòng, nàng ta vẫn làm theo lời hắn.
Trời tối, Nghiêm Lập bố trí xong phòng thủ một bên, Vân Cơ mới quay lại tiếp ứng Ngưu Hữu Đạo. Hai người cùng quay lại từ lỗ hổng phòng ngự kia.
Ngưu Hữu Đạo vẫn dịch dung thành đệ tử Tử Kim Động tiến vào trong hốc cây.
Vào trong đó, hắn lột mặt nạ, ra hiệu cho đệ tử Tử Kim Đông bên trong đổi y phục.
Đệ tử đó cởi áo khoác của Ngưu Hữu Đạo ra, Ngưu Hữu Đạo dặn y thu lại nguyệt điệp, rồi lần sờ cởi áo khoác trả lại cho người đó trong bóng tối.
Vị đệ tử này tự hỏi không biết hắn đang làm cái quỷ gì mà khó hiểu thế.
Hai người sờ so.ạng đổi xong áo khoác, Ngưu Hữu Đạo mới cho y đi. Sau đó, hắn lại thả nguyệt điệp ra.
Nhan Bảo Như ẩn thân trên một nhánh cây cao cao, một ngón tay đẩy lá cây, mở pháp nhãn quan sát tình hình cửa hang của Ngưu Hữu Đạo, thấy đệ tử Tử Kim Động kia lại đi ra, không biết đang làm cái trò gì.
Thực ra không phải chỉ mình cô ta đang nấp trên cây theo dõi, còn cả đệ tử Tiêu Dao Cung, Trưởng ông ta Sơn Hải cũng đang chú ý.
Trong màn đêm, có không biết bao nhiêu người đang hoài thai quỷ trong tâm.
Trong hốc cây, Ngưu Hữu Đạo vừa ngồi xếp bằng xuống, Nghiêm Lập liền tới.
Ngưu Hữu Đạo đã tính đến chuyện này, đệ tử Tử Kim Động kia quay về, ông ta biết mình đã quay lại, chắc chắn sẽ tới tìm mình.
Nghiêm Lập lách mình tiến đến, vừa thấy đã nỏi: “Ngươi chạy đi đâu đấy?”
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười đáp: “Thực ra cũng không có gì, đi liên hệ vài người có thể hỗ trợ, không tiện để người ta biết thôi.”
Người tới hỗ trợ? Nghiêm Lập hỏi: “Ai?”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu không muốn nói, tránh lảng đi: “Không ai phát hiện ra ta rời đi chứ? Người bên ngài có chắc chắn không?”
“Ngài vừa đi tôi liền điều người từ hướng đó đi, bên Tử Kim Động không ai nhìn thấy, người biết sẽ không nói lung tung.”