Đạo Quân

Chương 1121: Bán bí phương




Ngọc Thương lôi kéo không tha nói:

"Ngươi về cũng được, đưa bí phương rượu cho ta."

Ngưu Hữu Đạo tiếp giả bộ hồ đồ:

"Từ đâu ra bí phương rượu nước gì, không biết ông đang nói gì cả. Tiên sinh Ngọc Thương, buông tay đi, ta thật sự không thể kéo dài thời gian, thật sự phải đi về."

Sao hắn có thể không biết đối phương đang nói tới cái gì. Lúc trước đối phương đề cập tới mục đích tới Phiêu Miễu các lần này đã nói với Toa Như Lai chuyện biếu tặng bí phương rượu.

Nhưng hắn không muốn cho. Nếu Toa Như Lai cảm kích mà tha cho hắn, bí phương rượu có cho cũng được. Quan trọng là Toa Như Lai rõ ràng muốn ép chết hắn.

Người ta đã muốn hại chết hắn, hắn còn đưa quà cho người ta, cần phải tiện đến mức nào mới có đạo lý như thế? Hắn dựa vào cái gì mà phải dâng bí phương rượu cho Toa Như Lai?

Ngọc Thương:

"Ngươi chớ giả bộ hồ đồ với ta. Ngươi không giao bí phương ra đây, ta không thể nào trả lời với người ta. Lời đã nói ra, ta không thu về được. Giao bí phương cho ta!"

Thấy ông ta lằng nhằng không chịu thả, Ngưu Hữu Đạo thấy lạ hỏi:

"Ta nói này, tiên sinh Ngọc Thương. Đồ là của ta, trước đó ông cũng không đánh tiếng với ta, không được ta đồng ý, ông dựa vào cái gì mà nói với người ta là muốn tặng cho người ta?"

Ngọc Thương:

"Đúng, nói như ngươi quả thực là ta không phải, nhưng mọi việc phải phân tình huống. Ta làm như vậy là vì ai, chẳng phải là vì ngươi có phải không?"

Ngưu Hữu Đạo:

"Tiên sinh Ngọc Thương, ông rõ ràng là vì đại nghiệp của Hiểu Nguyệt các các ông. Lui mười nghìn bước mà nói, bảo đảm cho ta cũng là bảo đảm cho Hiểu Nguyệt các, làm sao lại thành chỉ vì muốn tốt cho ta?"

Ngọc Thương than thở:

"Được, ta thừa nhận cũng là vì Hiểu Nguyệt các của ta có được hay không? Đừng đùa nữa, giao bí phương ra đây."

Ngưu Hữu Đạo:

"Cho nên à, Hiểu Nguyệt các các ông được lợi ích, dựa vào cái gì để một mình ta đào đông đào tây lấp hố, xong chuyện còn chụp mũ cho ta, nói là vì muốn tốt cho ta? Bán đứng ta, ta còn phải giúp ông kiếm tiền, trên đời này có đạo lý này hay sao? Tiên sinh Ngọc Thương, ông cũng cáo già quá đi chứ?"

"..." Ngọc Thương ngẩn người, phát hiện không đúng, làm sao nói qua nói lại lại thành đào hố gì rồi?

Hôm nay ông ta xem như đã được chứng kiến tài ăn nói của vị này rồi, bắt đầu nghi ngờ, nghi ngờ chân tướng sự thực phía sau việc vị này tranh đấu với tu sĩ nước Triệu. Ông ta tận mắt chứng kiến vị này nói cho tu sĩ nước Triệu có trăm cái mồm cũng không bào chữa nổi.

"Đừng có nói sang chuyện khác, y bảo ta đưa ngươi đi là có ý gì, còn cần nói nhiều sao? Chính là để ta tới cầm lấy bí phương." Ngọc Thương nói thẳng.

Ngưu Hữu Đạo cũng nói thẳng thừng, nhỏ giọng nói:

"Y muốn giết chết ta, ta còn phải đưa cho y bí phương, ông ngốc hay ta ngốc? Dù gì ta cũng phải chết, quan tâm y làm gì?"

Ngọc Thương cuống lên:

"Ngươi nói đúng là gió thoảng mây bay, nhưng ta thì sao đây? Ta đi tay không về bàn giao?"

Ngưu Hữu Đạo:

"Còn có thể bàn giao thế nào? Ta không đưa, ông cứ nói y nguyên như vậy cho y đi!"

Ta nhổ vào! Ngọc Thương sắp phát điên, bàn giao? Có thể bàn giao như vậy sao? Toa Như Lai người ta sẽ không nói thẳng là muốn bí phương, quay về bàn giao như vậy?

Nhưng mà người ta rất muốn, tên này muốn chết còn phải kéo theo kẻ chết cùng hay sao?

Ngọc Thương xem như phục hắn rồi, tận tình khuyên nhủ:

"Lão đệ, ngươi tỉnh lại đi. Đã là lúc nào rồi, ngươi còn bảo vệ một cái bí phương rượu thì có ích gì? Ngươi yên tâm, ta không giấu riêng bí phương rượu, quả thực đưa cho y. Nếu ngươi không yên lòng, ta dẫn ngươi tới, tự ngươi viết, viết xong lại đưa thẳng cho đối phương, như vậy được chưa? Hơn nữa, ngươi cũng có thể yên tâm, người ta lấy bí phương rồi sẽ không cướp mối làm ăn với ngươi. Người ta có thể diện, cũng không để ý chút tiền này.

Mặc ông ta nói nước bọt văng tung tóe, Ngưu Hữu Đạo chỉ nói một câu:

"Không cho!"

Ngọc Thương sầm mặt:

"Ta có thể nói cho ngươi, sau khi vào đó, muốn giữ mạng thì ngươi còn phải dựa vào người của Hiểu Nguyệt các ta làm trợ lực cho ngươi!"

Ngưu Hữu Đạo hỏi ngược lại Ngọc Thương:

"Không cần uy hiếp ta. Mấy người của ông cũng bị giam trong đó. Lúc trước chính ông đã nói bản thân mình cũng không có cách nào tiến vào Thiên cốc. Hiện giờ ông đổi ý cũng chậm rồi, làm sao ông thông báo được cho họ? Trừ khi ông cũng đang gạt ta!"

Nếu không phải không dám động vào hắn ở đây, Ngọc Thương thật sự muốn bóp hắn chết tươi, chưa từng thấy kẻ khó chơi như vậy, vung tay áo nói:

"Rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Lẽ nào ngươi không nghĩ tới, ngươi đưa bí phương cho y, chẳng may y cao hứng, không chừng có thể chừa cho ngươi con đường sống."

Ngưu Hữu Đạo:

"Tiên sinh Ngọc Thương, ông cả nghĩ quá. Loại người luôn tự cho rằng mình là đúng, tự cao tự đại này không bao giờ cho rằng ông có thể ngang hàng với y. Ông cho ngươi ta cái gì, người ta đều cho rằng đó là điều hiển nhiên. Cho dù ông có móc tim của ông ra cũng đừng hy vọng người ta có thể làm gì đó cho ông."

Ngọc Thương:

"Ngươi chớ ép ta! Người ta biết ngọn nguồn của Hiểu Nguyệt các ta, ta không đắc tội nổi. Ta đã đồng ý với y, nếu lỡ hẹn lại có vẻ như ta đang trêu đùa y. Y chỉ tùy tiện cho chút ngáng chân, Hiểu Nguyệt các cũng không chịu nổi, còn nói gì khởi sự?"

Ngưu Hữu Đạo:

"Giờ đã thừa nhận là ông vì Hiểu Nguyệt các?"

Ngọc Thương:

"Ngươi có ý gì?"

Ngưu Hữu Đạo:

"Ta cho ông, nhưng không thể cho không!"

Ngọc Thương nghẹn không nói gì, hỏi:

"Ngươi muốn cái gì?"

Ngưu Hữu Đạo duỗi ra ba ngón tay:

"Ba mươi triệu kim tệ!"

Trước đã đưa Quản Phương Nghi hai mươi triệu kim tệ lấy từ Hiểu Nguyệt các, kết quả Quản Phương Nghi không tiếc vốn liếng mua Thiên Kiếm phù cho hắn. Hắn phải nhân cơ hội này kiếm cả gốc lẫn lãi về.

Ngọc Thương giận dữ:

"Ngươi quá đáng rồi!"

"Quá đáng?"

"Tiên sinh Ngọc Thương, ông tuyệt đối đừng nói với ta là ông không biết giá trị của bí phương kia nhé? Ông cho rằng ba mươi triệu có thể mua được chắc? Ta làm người đã đủ phúc hậu, đã bao giờ để bằng hữu chịu thiệt?"

"Ngươi gọi cái này là không để ta chịu thiệt?"

"Bí phương cho ông, tùy ông xử lý. Ông tặng người cũng được, tự chép lại một phần cất rượu buôn bán cũng được. Người sắp chết như ta cũng mặc kệ, bán tháo cho ông, ta còn không tử tế?"

"..." Ngọc Thương nghẹn họng, ba mươi triệu là bán cho ông ta?

Món này rất dễ tính. Lợi nhuận từ rượu của sơn trang Mao Lư kia khẳng định rất cao, chỉ là sản lượng thấp một chút. Bằng vào thế lực của Hiểu Nguyệt các, vơ vét đến phối liệu để tăng cao sản lượng hẳn không thành vấn đề. Nếu thật sự mua được các nhà buôn rượu khác, quả thực đây sẽ là một món mua bán cực kỳ có lời.

Coi như Ngưu Hữu Đạo không thể sống sót trở về, Hiểu Nguyệt các không thể khởi sự thuận lợi, trên tay có một con đường phát tài để tích trữ thực lực cũng không phải chuyện xấu.

Tính toán một chút, Ngọc Thương hỏi:

"Ngươi cam lòng bán cho ta?"

Ngưu Hữu Đạo vươn tay vỗ ngực ông ta:

"Ta đưa bí phương cho ông, bí phương ngay trên tay ông, tùy ông dùng, ông còn phải hoài nghi thế nào?"

Ngọc Thương giơ tay vuốt vuốt chòm râu. Nếu thật sự như vậy thì ông ta quả thực không quá thiệt. Ông ta trầm ngâm nói:

"Trên người ta không có nhiều tiền như vậy. Ngươi gây chuyện như thế, từ giờ đến lúc bí cảnh Thiên Đô mở và phải rời đi đã không còn xa. Bây giờ ta không có cách nào lấy được tiền tới đưa cho ngươi."

Ngưu Hữu Đạo:

"Ta là một kẻ sắp chết, mang tiền vào cũng vô dụng, không cần ông trả tiền ngay cho ta. Ta tin tiên sinh Ngọc Thương."

Nói tới mức độ này là đã chuẩn bị đưa đồ rồi nhận tiền sau, Ngọc Thương thổn thức cảm thán, giơ tay vỗ bả vai hắn nói:

"Lão đệ, không cần phải ủ rũ như vậy, không hẳn không có cơ hội sống sót. Như vậy, ngươi đưa bí phương cho ta trước. Ta đưa bí phương cho vị kia xem có thể tìm cơ hội nói đỡ cho ngươi một chút không."

Ngưu Hữu Đạo:

"Hiện tại ta không bỏ bí phương ra nổi."

Ngọc Thương trợn mắt:

"Ngươi lại muốn cái gì?"