Đạo Quân

Chương 1118: Đối Chất




Bằng hữu cái gì? Một câu này xé rách tấm màn che gọi là "bằng hữu", không còn một mảnh, là cao cao tại thượng như thế, là lên mặt nạt người như vậy, khiến Ngọc Thương sợ hãi cúi đầu.

"Ta ngược lại muốn xem xem ai lại có gan chó lớn như thế!" Toa Như Lai quay đầu lại hỏi: "Chuyện này đã tra rõ chưa?"

Bạch Ngọc Lâu: "Chuyện vừa xảy ra, vẫn chưa xem xét kỹ, những người liên quan đã áp giải đến đây." Hắn ta giơ tay chỉ một đám người đang đi tới ở phía ngoài kia.

Ánh mắt Toa Như Lai lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào những người đó...

Trước khi đi tới đó, trong lòng Ngưu Hữu Đạo còn đang suy nghĩ rằng hình như mình vẫn chưa có cơ hội thăm thú Phiêu Miễu các, không biết chỗ đấy ra làm sao.

Bây giờ cơ hội tới rồi, thật sự là có thể tới đó thăm thú, chỉ là cách thức tới đây khó tránh khỏi có chút xấu hổ.

Phần lớn những người khác cũng là lần đầu tiên tới đây, nhưng ai còn có tâm trạng thưởng thức phong cảnh đây?

Đình đài lầu các, nhà cửa san sát, khí thế bất phàm.

Nhóm người bị giải đến một khoảng đất trống, xung quanh có kỳ hoa dị thảo tô điểm, nhưng ai cũng không có tâm trạng thưởng thức, ai cũng hoảng sợ giống chư chim cút, thể xác và tinh thần đều rơi vào trạng thái lo sợ, bất an.

Chờ một lúc, mới có người từ hành lang dưới tầng tầng mái hiên ở phía đối diện đi tới, một người trong đó khiến Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc, Ngọc Thương? Sao ông ta lại ở chỗ này?

Hắn chú ý tới thần sắc của Ngọc Thương, hình như vẻ mặt có phần khó coi, dường như bên trong ánh mắt Ngọc Thương nhìn hắn lộ ra oán niệm

Quả thực ông ta rất oán niệm, thậm chí trong lòng tràn đầy sự bi phẫn, ông ta vì bảo đảm sự an toàn của Ngưu Hữu Đạo trong Thiên Đô Bí Cảnh, chạy ngược chạy xuôi khắp nơi nói giúp hắn mấy câu, thậm chí chạy tới cả chỗ này tìm Toa Như Lai, bởi vậy đại nghiệp của Hiểu Nguyệt các cũng không thèm để ý đến, kết quả Ngưu Hữu Đạo lại "rất tốt", ở chỗ này đại khai sát giới.

Ông ta ở đây nhọc nhằn khổ sở vì Ngưu Hữu Đạo mà tốn công tốn sức, thế mà lại bị Ngưu Hữu Đạo hủy hoại trong chốc lát, ông ta làm sao có thể không oán đây?

Ánh mắt Ngưu Hữu Đạo cũng không dừng lại trên người Ngọc Thương quá lâu, sự chú ý lại chuyển sang người vừa tới kia, từ khí thế bề trên của người kia cũng có thể thấy được là đang đè nặng lên mọi người xung quanh, xem ra đây nhất định là người chủ quản rồi.

Vẻ mặt Toa Như Lai không hề có biểu cảm gì đứng đối diện nhóm người, quan sát kĩ từng người, từ từ hỏi: "Ai là Ngưu Hữu Đạo?"

Bạch Ngọc Lâu giơ tay chỉ, Ngưu Hữu Đạo chắp tay hành lễ.

Toa Như Lại đánh giá Ngưu Hữu Đạo một hồi: "Chạy đến đây giương oai, dám ở đây động thủ giết người, chán sống sao?"

Ngưu Hữu Đạo: "Cũng không phải là tại hạ giương oai, mà là tu sĩ nước Triệu khinh người quá đáng, là bọn họ chủ động tập kích ta trước, ta không thể không ra tay tự vệ, kính xin Phiêu Miễu các làm chủ, vì tiểu nhân chủ trì công đạo!"

Đây là trả đũa nha! Ánh mắt bọn Vân Cơ chớp chớp, ai cũng đều nói thầm trong lòng, kiểu già mồm át lẽ phải này cũng có thể lừa gạt được hay sao?

Tình huống gì đây? Có kiểu trợn mắt nói dối này sao? Tu sĩ nước Triệu có chút mơ hồ.

Sau khi kịp phản ứng lại, tu sĩ nước Triệu ở đây giống như là mèo bị dẫm phải đuôi, ai dám gánh trách nhiệm này đây?

Một đám người sợ hãi nhao nhao kêu lên: "Không phải chúng ta,

là hắn, là Ngưu Hữu Đạo động thủ trước..."

Mắt thấy hiên trường kêu loạn hết cả lên, Bạch Ngọc Lâu quát: "Câm miệng!"

Lực uy hiếp không cần nhiều lời, trong nháy mắt chỗ này lặng ngắt như tờ, Bạch Ngọc Lâu quay lại xin chỉ thị của Toa Như Lai.

Toa Như Lai chẳng thèm nói nữa, hất cằm lên.

Bạch Ngọc Lâu hiểu ý, cúi người lĩnh mệnh, sau đó đứng xoay người tra hỏi tu sĩ tam đại phái của nước Triệu: "Là các ngươi ra tay trước sao?"

"Không phải, là hắn ra tay trước..." Một đám người lại nhao nhao lên.

Quá ồn! Bạch Ngọc Lâu trầm giọng nói: "Từng người nói một, ngươi!" Hắn ta giơ tay chỉ vào một người.

Người kia lập tức chỉ vào Ngưu Hữu Đạo, vẻ mặt bị phẫn nói: "Là hắn! Là hắn ra tay trước, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, hắn không thể chối cãi!"

Ngưu Hữu Đạo hỏi lại: "Là ai cố ý ngăn cản cổng vào Thiên cốc, ta liên tục nói xin tránh đường lại không chịu nhường, là ai ngăn đón không để chúng ta đi vào Thiên cốc? Chẳng lẽ tát cả mọi người đều mù sao? Ngươi có bản lĩnh thì cứ tiếp tục nói hươu nói vượn, tiếp tục vu oan hãm hại ta đi!"

Lời này vừa nói ra, người kia đang muốn nói lại thôi, không thể phản bác lại được.

Mới vừa rồi người nước Triệu nhao nhao kêu la nói không phải, bây giờ thì tập thể lại câm như hến, không ai phản bác được câu nào, đều sợ hãi, không ít người lặng lẽ liếc nhìn phản ứng trên mặt Toa Như Lai.

Lúc đầu ấy, mọi người cản đường nhau "tâm sự" đôi câu rất bình thường, dù sao cũng là kẻ thù, nhưng lúc này từ miệng Ngưu Hữu Đạo nói ra, cảm giác có chút không đúng lắm, cái gì mà ngăn đón không cho vào Thiên cốc?

Mấu chốt là, lời nói của Ngưu Hữu Đạo cũng không sai, câu nào cũng là thật, không hề có nữa câu nói dối, khiến cho người khác không thể nào phản bác.

Giống như vậy, việc này có rất nhiều người thấy được, không thể xuyên tạc được.

Bọn Tư Đồ Diệu cũng im lặng với Ngưu Hữu Đạo, lặng lẽ nhìn sắc mặt của Toa Như Lai, ai cũng đều đã nhìn ra, Toa Như Lai là chủ quản nơi này.

Mà quả nhiên trên mặt Toa Như Lai lộ ra chút lạnh lùng, một bên lông mày nhướn lên, ánh mắt nhìn đám người nước Triệu không có chút thiện ý nào.

Thiên cốc là chỗ nào chứ? Phiêu Miễu các công bố danh sách người đăng kí, người trước khi tới tham gia vào Thiên Đô Bí Cảnh đều biết, tu sĩ nước Triệu lại dám ngay dưới mí mắt ông ta ngăn đón không muốn cho người ta đi vào? Muốn làm gì đây?

Toa Như Lai có thể vui vẻ mới là lạ!

Nước Triệu bên này không thể cứ như vậy mà nhận tội, đám tu sĩ lại cãi chày cãi cối, nói: "Ở đâu ra chuyện ngăn cản không cho vào Thiên cốc vậy, chỉ là hỏi vài câu mà thôi, ai lại dám ở Thiên cốc ngăn không cho người ta vào chứ, ngươi lại bất thình lình giết người..."

Ngưu Hữu Đạo lập tức cướp lời biện luận lại, nói: "Cũng thật là ngươi muốn nói làm sao thì nói ư, được rồi, coi như là hỏi vài câu đi, là đang tìm ai hỏi vậy?"

Người kia chỉ Tư Đồ Diệu: "Chưởng môn Vạn Động Thiên phủ - Tư Đồ Diệu, tất cả mọi người đều thấy rõ!"

Ngưu Hữu Đạo: "Vậy vì sao ngăn ta lại? Vì sao không cho ta đi vào? Ta liên tục khách khí nói xin nhường đường, kết quả không những ngăn cản, lại còn nhân lúc ta đi qua, hai người Vạn Đồng Phúc và Minh Tĩnh ầm thầm thi làm ta tổn thương, hơn nữa còn ra tay rất độc ác, là đạo lý gì vậy? Các ngươi hỏi Tư Đồ Diệu, lúc ấy ta đã nói, các ngươi từ từ nói chuyện, nhưng vì sao ngắn ta? Và tại sao lại ngầm hạ độc thủ với ta?"

Lời này vừa nói ra, tu sĩ nước Triệu kinh hãi, tu sĩ kia giọng nói gấp gáp: "Nói hươu, nói vượn, ở đâu ra chuyện âm thầm ra tay tổn hại ngươi vậy?"

Ngưu Hữu Đạo: "Ta nghĩ là từ lúc ta đi qua hai người đó, hai người bọn họ bỗng nhiên hạ độc thủ! Bọn họ nghĩ âm thầm ra tay thì người khác không nhìn thấy ư, ta có thể nhịn được sao?"

Chủ đề tranh luận cứ như vậy mà sinh ra, một bên nói không hề âm thầm hả độc thủ, một bên cũng cứng rắn nói đối phương có làm chuyện đó.

Bọn người Tư Đồ Diệu trố mắt nhìn, chẳng lẽ thật sự là hai người kia ầm thầm hạ độc thủ ư? Nếu không Ngưu Hữu Đạo sao có thể to gan ở chỗ này động thủ như vậy?

Là thật hay là giả bọn họ cũng không dám xác định, nếu là âm thầm thi pháp hạ độc thủ, người ngoại tự nhiên là khó mà nhìn ra được.

Mắt thấy một bên nói không, một bên nói có, sao có thể để cho hai bên tranh cãi mãi được, Bạch Ngọc Lâu quát: "Tất cả câm miệng cho ta!"

Sau khi quát nhóm người im miệng, Bạch Ngọc Lâu gọi người Phiêu Miễu các tới, ra hiệu ngoại trừ hai lên đang tranh chấp ra, những người còn lại chia ra dẫn đi thẩm vấn, yêu cầu người hai bên nói lại rõ ràng rành mạch chuyện đã xảy ra.